[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 17: Về nhà




Sau đó Điền Huân dẫn chúng tôi đến vườn sau biệt thự, ở đây có một dãy nhà có nhiều phòng, thiết kế nội thất đơn giản nhẹ nhàng. Bao quanh nơi đây là rừng và lớp sương mù ẩm ướt còn đọng trên lá, Điền Huân trước khi quay lại biệt thự có dặn dò.
“Ba người có thể ở đây, có gì không hiểu cứ hỏi chúng tôi. Chúng tôi cũng ở đây. Nếu muốn quay về thế giới thực trước thì ra ngoài đợi xe buýt là được. Được rồi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Chúng tôi không vội lên xe buýt về nhà mà quyết định ở lại đây đợi chủ tịch Quỷ Xá, Lương Nham quay về. Tôi may mắn tìm thấy trong tủ có vài bộ đồ đơn giản bèn tắm rửa sạch sẽ, thả lỏng tinh thần đã căng cứng những ngày trong Cửa Máu. Nhưng đợi đến đêm cũng không thấy ông ấy quay về, tôi có hơi sốt ruột, bồn chồn tới mức không ngủ được nên đi dạo quanh vườn một lúc. Giữa ánh trăng vằng vặng giữa canh khuya thanh vắng cùng sương mù bao phủ khắp nơi đây, tôi lại không thấy đáng sợ chút nào mà còn có cảm giác an toàn, thư thái. Khi đang dừng chân ngắm trăng, cảm nhận từng cơn gió buốt lạnh khoan khoái trên mặt thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần, một bàn tay vỗ nhẹ vai tôi. Ngay lập tức tôi quay lại, người đến là Tiểu Nhất Bạch.
“Hi Văn, sao cô lại ra đây?”
“Tôi đi dạo cho thoải mái đầu óc, cậu cũng vậy sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, tôi cũng đi dạo để thư thái tinh thần.”
Tiểu Nhất Bạch gật đầu rồi chúng tôi đi dạo cùng nhau, trò chuyện về những điều xảy ra trong Cửa Máu.
“Tiểu Nhất Bạch, cảm ơn cậu vì đã cứu tôi. Nếu không có cậu thì tôi có thể đã chết rồi.”
“Không cần khách sáo, cậu cũng đã giúp tôi sống sót.”
“À đúng rồi Tiểu Nhất Bạch, cậu xoè tay ra được không? Tôi có thứ muốn đưa cho cậu.”
“Cái gì thế?”
Tiểu Nhất Bạch tuy lòng nghi hoặc vẫn xoè tay ra theo lời tôi nói. Tôi lấy từ trong túi ra viên ngọc máu từ Cửa Máu đầu tiên. Viên ngọc máu vẫn lấp lánh ánh đỏ trong trẻo, dưới ánh trăng càng thêm phần huyền ảo. Tiểu Nhất Bạch thấy vậy thì kinh ngạc.
“Sao cậu lại đưa nó cho tôi?”
“Vì tôi nghĩ viên ngọc máu này có thể đánh đuổi con quái vật thì cũng có khả năng ngoại cảm đặc biệt nào đó, vậy nên cậu giữ sẽ có ích hơn tôi.”
“Nếu cậu biết viên ngọc này lợi hại như vậy thì tự mình giữ không phải tốt hơn sao?”
“Tiểu Nhất Bạch, cậu rất thông minh. Trong cánh cửa máu đầu tiên tôi sống sót được phần nhiều đều nhờ cậu. Nếu tôi giữ viên ngọc thì chỉ có thể bảo vệ bản thân thôi còn cậu có thể bảo vệ mọi người. Vậy nên cậu giữ nó được không?”
Nói xong tôi tận dụng cơ hội ấn chặt bàn tay đang cầm ngọc của Tiểu Nhất Bạch lại. Về quyết định này tôi cũng đã suy xét kĩ càng, nếu viên ngọc thực sự có khả năng đặc biệt thì Tiểu Nhất Bạch cầm sẽ tốt hơn tôi rất nhiều. Anh ấy là người thông minh, lại biết quan sát suy luận, biết tiến biết lùi và không làm việc thiếu suy nghĩ. Với lại nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì tôi và anh ấy sẽ cùng vào cánh cửa máu thứ hai, đến lúc đấy Tiểu Nhất Bạch mang viên ngọc phòng thân cũng sẽ tăng tỷ lệ sống sót của tôi. Tiểu Nhất Bạch thấy tôi kiên quyết thì cũng nhận lấy viên ngọc, quay sang quyết tâm nói.
“Nếu lần sau chúng ta vào chung một Cửa Máu, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.”
“Cảm ơn cậu. Tôi còn một chuyện nữa. Về quần áo cậu đã cho mượn thì tôi mang giặt rồi lần tới gặp nhau đem trả cậu được không?”
Tiểu Nhất Bạch cũng hơi ngạc nhiên, dù sao trải qua chuyện sống còn thì cũng không ai còn để ý mấy chuyện nhỏ bé này nữa. Tiểu Nhất Bạch gật đầu đồng ý, tiện thể nhắc tới chuyện đợi Lương Nham quay về.
“Được. Tôi cũng có chuyện cần bàn với cậu. Tôi và Lưu Thiên Bang định ở thêm một ngày nữa đợi Lương Nham, cậu muốn ở lại cùng không?”
“Chắc là tôi không đợi thêm nữa. Sau tất cả chuyện xảy ra thì bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi.”
“Vậy bao giờ cậu đi?”
“Sáng mai tôi sẽ đi xe buýt qua về nhà.”
Sau đó chúng tôi lặng lẽ dạo vườn một lúc nữa rồi ai về phòng nấy. Ngày hôm sau khi trời còn sáng, tôi ăn sáng cùng mọi người xong thì chào tạm biệt để trở về nhà. Lưu Thiên Bang và Tiểu Nhất Bạch ra tiễn tôi đi. Lưu Thiên Bang vỗ vai tôi, cười nói.
“Hi Văn, tạm biệt cô. Đi về cẩn thận nhé.”
“Tạm biệt cô.” Tiểu Nhất Bạch nói.
“Tạm biệt hai người, gặp được hai người tôi rất vui.”
Tôi vừa vẫy tay tạm biệt vừa bước lên xe buýt. Trên chiếc xe buýt chỉ trơ trọi một mình tôi, chậm rãi lăn bánh tiến vào dải sương mù, căn biệt thự cũng dần khuất bóng biến mất. Rất lâu sau một chặng đường dài, tôi thấy lại thành phố mình quen thuộc, những toà nhà chọc trời thành thị phồn hoa, những con phố tấp nập người qua kẻ lại. Xe buýt dừng lại, bầu trời đã ngả đỏ độ chiều tà, hoàng hôn phủ lên thế gian một vẻ đẹp nồng ấm. Ánh nắng nhẹ phủ lên làn da, gió khẽ khàng luồn qua mái tóc, tôi hít một hơi thật sâu. Tôi đã về nhà rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.