[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 2: Cửa máu 1:Biệt thự kì lạ




Khi tôi tỉnh dậy đã là một không gian khác, xung quanh toàn là các biệt thự rộng lớn giống hệt nhau, nhìn là biết đây là một khu dân cư sang trọng. Tất cả những người đi cùng tôi đều không thấy đâu, có lẽ mỗi người đều bị phân tách ra từng nơi khác nhau. Tôi chậm rãi đi theo đường lát đá, cẩn thận quan sát từng ngôi nhà. Không mất nhiều thời gian để tôi phát hiện ra điều kì lạ, tuy căn nhà nào cũng được xây dựng rất tỉ mỉ hoành tráng nhưng lại toát ra vẻ âm u không một bóng người, có vài ngôi biệt thự tôi đi ngang còn trồng những khóm hoa rất đẹp. Nếu không có người chăm sóc thì hoa sẽ không thể mọc lên đẹp được như vậy, thậm chí vài nơi còn có đồ chơi và xích dây cho thú cưng vương vãi trên sân nên không thể là nơi chưa từng có người ở. Rất nhanh tôi đã thấy bóng dáng của anh chàng đẹp trai và anh chàng đô con đang đứng cạnh nhau, vội vàng tới chào hỏi.
“Hai người cũng ở đây à?”
Hai người họ gật đầu, anh chàng đẹp trai hướng tay chỉ về một ngôi nhà cách đó không sai đang có một người phụ nữ mặc váy đỏ vô cùng xinh đẹp quý phái đang dắt tay một bé gái khoảng tám, chín tuổi có vẻ là con bà ấy đứng trước cổng.
“Ngôi biệt thự kia chính là thứ chúng ta phải đến.”
Tôi đưa mắt nhìn theo, tự dưng có một cảm giác bất an khó diễn tả còn anh chàng đô con xoè bàn tay làm động tác như bói tướng số rồi hoảng hốt kêu lên.
“Chết rồi!”
Anh chàng đẹp trai thấy vậy cũng thắc mắc: “Anh biết xem bói à?”, anh chàng đô con gãi đầu cười ha hả lảng tránh:
“Bên ngoài tôi thật sự có xem bói cho mọi người, nhưng tôi vừa nhớ ra, thật ra tôi không biết xem bói, chỉ là chút mánh thôi.”
Anh chàng đẹp trai nghe thế thì cạn lời còn tôi thì bật cười thành tiếng, cảm giác cũng an tâm hơn phần nào, dù sao trong tình huống căng thẳng này, cười đùa chút cũng vui.
“Sao anh có thể đắc ý như vậy, thôi đi thôi."
Anh chàng đẹp trai nói rồi cất bước tiến thẳng vào khu biệt thự, tôi và anh chàng đô con cũng theo sau. Người phụ nữ thấy chúng tôi tới, nhẹ giọng nói:
“Xin hãy đợi, còn vài y tá chưa đến”
“Xin hỏi vài câu được không?”
Người phụ nữ lặp lại câu nói, mặt càng lúc càng kì quái.
“Xin hãy đợi, còn một vài y tá chưa đến.”
Chúng tôi đứng đợi một lúc cho tới khi mọi người đều đã tụ tập đầy đủ. Người phụ nữ mới cư xử bình thường lại.
“Mọi người đã tới đông đủ chưa? Thật xin lỗi đã làm phiền các anh tới chăm mẹ tôi. Chỉ là chồng tôi đi làm xa, tôi phải đưa con gái đi biển ăn sinh nhật. Nhà không còn ai và do tuổi cao sức yếu, mẹ tôi bị liệt giường lại còn mất rí nặng. Tôi lo hai đến ba y tá không thể chăm sóc kỹ nên quyết định thuê tất cả các anh từ công ty tới đây. Về tiền, các anh đừng lo, tôi không thiếu tiền đâu. Khi tôi trở về nếu mẹ tôi được chăm sóc tốt thì tôi sẽ trả thêm cho từng người. Mọi người đi với tôi để tôi giới thiệu các người với mẹ tôi.”
Người phụ nữ nói xong liền dẫn chúng tôi lên tầng hai của biệt thự, vào một căn phòng bí bách có mùi khó chịu, cửa sổ còn bị đinh sắt đóng kín, giữa phòng là một bà lão gầy gò, tóc nhuốm màu hoa râm ốm yếu nằm trên giường. Người phụ nữ đi tới giường bệnh bà lão cúi thấp người nói:
“Mẹ ơi, con sẽ đưa Đoàn Đoàn đi biển ăn sinh nhật. Con đã thuê 7 y tá tới chăm sóc mẹ đây, 5 ngày này họ sẽ chăm sóc mẹ đó.”
Nói xong người phụ nữ còn ghé sát tai bà lão thì thầm gì đó rồi quay lại nhìn chúng tôi.
“Mẹ tôi tuy bị liệt giường và mất trí nhẹ nhưng vẫn hiểu được những câu đơn giản và tình trạng sức khoẻ khá tốt. Không có bệnh khác, ăn uống ngon lành. Đúng rồi, tôi chưa nói các anh xuống bếp, mọi người đi với tôi.”
Người phụ nữ dẫn tôi xuống bếp, căn bếp rất rộng, đồ dùng đầy đủ sạch sẽ, sạch tới bất thường. Người phụ nữ giới thiệu bếp với chúng tôi:
“Mùa hè sắp tới rồi đây, mùa mưa cũng sắp đến, mưa bão ở đây rất dữ dội. Trong vòng ba tới năm ngày nữa có thể tới gió lớn mưa to. Lúc đó việc mua thức ăn rất khó khăn. Nhưng các anh đừng lo.”, người phụ nữ vừa nói vừa mở tủ lạnh “Tôi đã chuẩn bị đủ, thực phẩm và nước. Còn nữa, mẹ tôi không thích ăn rau nên khi nấu cho bà các anh nên cho thêm thịt. Các anh còn thắc mắc gì nữa không?”
“Xin hỏi, khu biệt thự này không có người khác ở sao?” Anh chàng đẹp trai hỏi người phụ nữ. Bà chủ gật đầu, giọng đều đều đáp:
“Đúng vậy, khu biệt thự này xây đã lâu nhưng vì quá xa xôi nên ngoài gia đình tôi ra thì không ai khác sống ở đây cả. Thật ra nếu không phải vì lí do của mẹ tôi thì chúng tôi cũng không sống ở đây. Trong 5 ngày này, các bạn hãy coi mình là chủ nhân biệt thự nhé. Phòng ở tầng 2, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ cho các bạn rồi. đến lúc đó các bạn tự chọn phòng mà mình thích nhé.”
Bất chợt người phụ nữ đanh mặt, giọng đầy cảnh cáo như trở thành một con người khác nhìn chúng tôi.
“Nhưng phải lưu ý mọi người nhé, các bạn tuyệt đối không được lên tầng ba của biệt thự. Hiểu chưa!”
Mọi người đều nhanh chóng gật đầu. Nhìn người phụ nữ lúc nãy còn cười nói thân thiện giờ đây hung dữ khiến ai cũng bối rối, không khí xung quanh thêm vài phần nặng nề. Người phụ nữ không chú ý tới diều này, về lại trạng thái niềm nở nói tiếp.
“Vì mọi người đã hiểu rồi, nên mẹ tôi sẽ nhờ cậy vào các bạn. Xe sắp chạy rồi nên tôi phải đi với con gái trước đây.” Sau khi người phụ nữ khuất bóng, anh chàng đẹp trai lặng lẽ đến bên cửa sổ để quan sát, tôi tò mò cũng vươn người ra theo nhưng chỉ kịp thấy cô bé đang được người phụ nữ dắt tay nhìn về phía biệt thự một cách đầy sợ hãi. Vậy nên tôi càng tin tưởng hơn với suy nghĩ của mình, ngôi biệt thự này chắc chắn đang ẩn chứa điều gì đó, thậm chí có thể kinh khủng hơn tưởng tượng của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.