[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 20: Cửa máu 2:Làng Kỳ Vũ




Khi tôi tỉnh dậy thì xung quanh đã trở thành một không gian hoàn toàn khác. Nơi đây nhìn khá hoang sơ, tiêu điều, bao quanh toàn là rừng cây xum xuê trĩu lá, cỏ non xanh biếc mọc um tùm và vài con đường mòn nhỏ bé vương vãi đá sỏi. Còn chỗ tôi đứng hiện tại là một toà nhà khá cũ kỹ, tường đã tróc vữa, gạch cũng nát vụn, vài cây dây leo uốn quanh bờ tường đã mọc từ lâu, duy chỉ có lớp sơn trắng nhìn như mới sơn cách đây không lâu. Ngoài cửa toà nhà này treo một tấm băng đô màu đỏ cực kì lớn ghi là “Nhà khách nhóm du lịch làng Lý Vũ”. Vậy trong Cửa Máu này chúng tôi sẽ hoá thân vào vai trò khách du lịch sao?
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến mạch suy nghĩ của tôi bị đứt đoạn, giật mình nhìn sang thì thấy Tiểu Nhất Bạch đứng ngay sát cạnh nói.
“Hi Văn, đoàn du lịch lần này, chúng ta là khách du lịch à?”
“Tiểu Nhất Bạch, cậu làm tôi giật cả mình. Ừ, tôi nghĩ chúng ta là khách du lịch thật đấy, cậu nhìn xem.”
Nói xong tôi liền chỉ tay về một tấm biển chỉ đường cách đó không xa cũng bám đầy dây leo, có đầy đủ bản đồ và đánh dấu cả những địa điểm đáng chú ý cho du khách, lần lượt là Phù Ngạc Xứ, cầu Phong Diệp, Bố Hà Tỉnh, Phương Tẩn Đường và một ngôi đền sau núi để thờ cúng ở sau núi. Tiểu Nhất Bạch đưa tay lên cằm suy nghĩ gì đó rồi nhìn tiếp xung quanh, tôi cũng đưa mắt nhìn theo. Ngoài chúng tôi ra thì trong sân còn 11 người, đứng thành từng nhóm nhỏ lẻ từ hai đến ba người đang thảo luận nói chuyện gì đó. Họ đều ăn mặc rất cá tính, hiện đại nên có lẽ cũng giống như chúng tôi đều là người từ bên ngoài đến. Nhắc tới “chúng tôi” thì tôi mới để ý nãy giờ chưa thấy Bạch Tiêu Tiêu và Lưu Thiên Bang đâu.
“Tiểu Nhất Bạch, cậu có thấy Bạch Tiêu Tiêu và Lưu Thiên Bang đâu không?”
“Cậu nói tôi mới nhớ, hai người họ đi đâu rồi?”
Ngay khi Tiểu Nhất Bạch dứt lời, chúng tôi nghe thấy những tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía này, quay lưng lại thấy Bạch Tiêu Tiêu và Lưu Thiên Bang cùng nhau đi tới, sắc mặt cả hai đều khó coi, Lưu Thiên Bang còn có vẻ hoảng loạn như vừa nhìn thấy điều gì đó đáng sợ. Thấy điều bất thường, Tiểu Nhất Bạch hỏi thăm.
“Có chuyện gì thế, sao mặt mày ủ ê vậy?”
“Cậu hỏi anh ta đi.”
“Tôi mới tỉnh dậy thì..tỉnh dậy ở phía sau khu rừng kia, ban đầu tôi định đi qua rừng theo bảng chỉ dẫn nhưng khi ở giữa rừng thì thấy một người không đầu.”
Tôi ngạc nhiên che miệng, sắc mặt Tiểu Nhất Bạch bên cạnh cũng không khá hơn là bao, cau mày hỏi lại.
“Anh chắc chứ?”
“Tôi chắc chắn là hắn ta đi về phía trước rồi, rồi, rồi..”
“Rồi sao nữa, nói đi.”
“Rồi anh ta biến mất trong đám đông.”
“Biến mất à?”
“Đúng, người không đầu đó đang ẩn nấp trong đám đông xung quanh đấy.”
Lưu Thiên Bang chỉ tay vào đám đông những người cùng vào Cửa Máu khác, ba người chúng tôi ái ngại nhìn theo, cố quan sát tìm kiếm nhưng không thấy gì kì lạ cả, mọi thứ đều vô cùng bình thường. Lòng tôi lại bất an khó chịu, dù sao trước khi sóng thần ập đến cuốn bay hết mọi thứ luôn là biển lặng yên bình mênh mông không gợn sóng.
“Chị Bạch, chị thấy thế nào?” Tiêủ Nhất Bạch hỏi.
“Tạm thời không cần hoảng, đây mới là cánh cửa thứ hai thôi mà, quỷ chưa điên tới mức giết người luôn đâu. Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận thêm.”
Lúc này không biết gió từ đâu đột ngột thổi đến từng đợt, cuốn theo những chiếc lá tàn khỏi cành cây, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị tiến về phía chúng tôi. Ông ta không nhanh không chậm mở lời với tất cả mọi người.
“Xin lỗi mọi người dã đợi lâu. Giới thiệu tên tôi nhé, tôi tên là Hầu Không, là hướng dẫn viên du lịch của làng Kỳ Vũ. Vài ngày này tôi trực, thường ngày tôi ngồi ở sảnh tầng một. Nếu mọi người có vấn đề gì có thể phản ánh với tôi. Nếu mọi người cảm thấy chuyến đi lần này rất tuyệt vời thì khi về nhớ quảng cáo giùm nhé.”, Hầu Không cúi người một góc tiêu chuẩn, cực kì niềm nở nói tiếp “Cảm ơn, nhà trọ bên cạnh có nhà ăn miễn phí, ăn no uống thoải mái rồi mọi người có thể đi dạo nhiều điểm tham quan đặc sắc của làng. Bảy ngày nữa là lễ hội thường niên quan trọng của làng, lúc đó tất cả mọi người đều sẽ tham gia. Các bạn cũng có thể tham gia, tuy các bạn có lẽ không tin nhưng cầu phúc không có hại gì cả. Thôi được rồi, mọi người theo tôi dẫn đến phòng của các bạn.”
Người đàn ông tên Hầu Không dẫn chúng tôi vào nhà trọ của đoàn du lịch, lê từng bước trên nền đá thô không lát gạch, giới thiệu phòng trọ và dịch vụ cho chúng tôi.
“Đây là phòng của mọi người, nước và nước nóng cung cấp 24/7, trong làng cũng có quy tắc, hi vọng mọi người vẫn tuân thủ. Thứ nhất, trong làng có giới nghiêm, từ 12h đêm đến 6h sáng tốt nhất đừng ra ngoài. Thứ hai, sau núi có đền thờ do đang chuẩn bị hiến tế nên không cho phép người ngoài tiếp cận. Thứ ba, nếu mọi người trong làng gặp chuyện kì lạ gì có thể đến gặp Nguyễn Thần Bà.”
Nói xong những lời này, không quan tâm đến mọi người có thắc mắc gì, Hầu Không vội vã đi xuống. Tất cả mọi người cũng nhanh chóng tản ra, ai cũng chọn phòng của mình. Nhóm bốn người chúng tôi chọn những phòng gần nhau để tiện đường giúp đỡ. Phòng của tôi là một phòng bên rìa toà nhà nên cửa sổ có thể thấy toàn cảnh khu rừng. Mở cửa sổ ra, tôi thấy bóng dáng Hầu Không lặng lẽ tiến vào rừng, biến mất trong bạt ngàn tán lá rồi không thấy ra nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.