[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 3: Cửa máu 1:Mưa rơi rồi




Sau khi người phụ nữ rời đi, tất cả chúng tôi đều tụ tập tại phòng khách, sau khi đã ổn định vị trí, cô gái tóc thắt hai bím cất lời bằng giọng lắp bắp:
“Này, các cậu lên xe buýt thế nào vậy? Tôi, tôi đang chơi điện thoại trên tàu cao tốc, chơi mệt quá nên ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã ở trên xe buýt rồi.”
Anh chàng sơ mi trắng tiếp lời:
“Tôi cũng đang làm thêm ở công ty thì bỗng nhiên cảm thấy rất buồn ngủ rồi tỉnh dậy trên xe buýt.”
Mọi người lần lượt kể rồi phát hiện lí do của họ đều giống hệt nhau. Tất cả đều hoảng loạn, anh chàng đô con chửi thề một tiếng:
“Đệt mẹ, bị ma ám rồi.”
“Các cậu nghĩ đây có phải êkip chương trình nào đó không, mời chúng ta tham gia show thực tế bằng cách này, dù sao thì tôi cũng đã từng xem trên TV” Cô gái tóc thắt hai bím đưa ra suy luận của mình.
“Chưa gì đã quên thằng mập rồi hả? Trên TV họ có thể giết người thật luôn à” Anh chàng đô con nói.
“Nhưng mà, nhưng mà đó cũng có thể chỉ là đạo cụ thôi. Máu cũng là đạo cụ, ai mà biết được đúng không? Máu gà, máu chó ấy mà chứ không phải máu người.”
Anh chàng đẹp trai lúc này mới lên tiếng.
“Tôi từng là bác sĩ thú ý nên rất nhạy cảm với mùi. Máu mèo gà lợn bò vịt cá ngan, mùi máu của chúng với mùi màu người có sự khác biệt rõ rệt. Ví dụ máu cừu rất hôi trong khi máu người lại có mùi rỉ sét rất rõ. Tôi có thể khẳng định rất rõ máu trên khung sắt 100% là máu người và rất tươi.”
Mọi người đều sợ hãi, cô gái tóc thắt hai bím ôm đầu.
“Đừng nói nữa, tôi xin cậu đấy.”
Anh chàng áo polo xanh đổi chủ đề để phá vỡ bầu không khí kinh dị.
“Hay là nghĩ cách vượt qua 5 ngày này đi. Chúng ta có 8 người, nhiệm vụ là chăm sóc bà cụ trên giường vậy 5 ngày tới mọi người định phân công thế nào.”
Tôi đợi hồi lâu không ai lên tiếng định mở miệng thì anh chàng đẹp trai nói trước.
“Thế này nhé, 4 cô gái phụ trách nấu ăn và giặt đồ, bọn tôi 4 người đàn ông phụ trách chăm sóc bà cụ kia.”. Ngay khi dứt lời cô gái tóc ngắn ngang vai bỗng bật phắt dậy chỉ thẳng tay vào anh chàng đẹp trai phản bác.
“Phụ nữ à, ý anh là phận sự của các cô gái là phục vụ đám đàn ông hôi thối sao, đúng là biết ăn hại thật đấy. Nghe bà chủ nói bà cụ trên giường không thể cử động được nên các anh đề nghị đi chăm sóc bà ấy. Các anh tưởng bọn tôi ngốc à? Nói là chăm sóc bà cụ chứ chắc chắn không làm gì cả chỉ ở đó lười biếng thôi!”
Anh chàng đô con không nhịn được lên tiếng.
“Con nhỏ này miệng mép dơ bẩn quá, sao toàn nói nhảm thế?”
Cô gái tóc ngắn cũng không thèm giữ hình tượng nữa, lên tiếng quát mắng.
“Mày chửi ai đấy.”
“Mày đó đồ ngốc à.”
Đúng lúc hai người như sắp nhảy bổ vào đánh nhau thì anh chàng đẹp trai hoà giải.
“Thôi đừng nói nữa, cô không muốn đi giặt đồ nấu cơm à. Tôi có thể đổi việc với cô, cô đi chăm sóc bà cụ đi, từ 9h sáng tới 10h tối thôi nhé. 10h chắc cũng tối rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ.”
Cô gái tóc ngắn khoanh tay kiêu ngạo mỉa mai nói:
“Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm. À mà bây giờ cũng hơn 5h rồi đấy, anh không phải làm cơm sao, làm đi chứ!”
Anh chàng đẹp trai gật đầu, nhìn phía các cô gái khác.
“Các cô có muốn đổi việc không đấy?”
“Tôi xin lỗi, tôi thực sự không biết nấu ăn” Một cô gái khác tóc nâu giơ tay.
“Còn ai biết nấu ăn không đây?” Anh chàng đẹp trai lại quay về phía các chàng trai khác hỏi. Hai chàng trai mặc sơ mi và polo im lặng không nói gì, tôi giơ tay đáp.
“Tôi nấu ăn không giỏi nhưng có thể phụ việc được.”
Anh chàng đẹp trai đó gật đầu, bên cạnh anh chàng đô con cũng hùng hồn tiếp lời “Tôi sẽ đi nấu ăn, giặt đồ với anh” rồi quay lại chỉ tay vào những người còn lại.
“Đúng là một lũ vô dụng, không biết nấu cơm, giặt đồ gì cả.”
Cô gái tóc đen ngắn cũng không vừa, lập tức lớn tiếng lại.
“Anh để ý cách nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Nếu không phải tôi không đánh phụ nữ thì hôm nay cô sẽ chết với tôi đấy.”
Thấy không khí căng thẳng, Tôi nhẹ giọng đổi chủ đề.
“Từ nãy đến giờ tôi chưa biết tên mọi người. Các cậu tên gì?”
Tất cả mới ngẩn người nhận ra từ nãy giờ chưa ai biết tên nhau. Tôi cũng giới thiệu đầu tiên.
“Tôi là Chu Hi Văn, hân hạnh gặp mọi người.”
“Tôi là Tiểu Nhất Bạch, rất vui gặp các cậu” là anh chàng đẹp trai.
“Còn tôi là Lưu Thiên Bang.” là anh chàng đô con để râu.
“Tôi là Vương Vũ Ninh” là cô gái tóc ngắn uốn lọn.
“Tôi là Á Mộc, rất vui gặp mọi người.” là cô gái tóc thắt hai bím.
“Tôi là Tiểu Quý.” là anh chàng mặc áo polo.
“Tôi là Bắc Đảo.” là anh chàng mặc áo sơ mi.
“Tôi là Nhan Hữu Bình, hân hạnh gặp mặt.” là cô gái tóc nâu.
Sau khi giới thiệu tên của bản thân xong tất cả mọi người đều rất nhanh về vị trí của mình. Tôi cùng Nhan Hữu Bình, Lưu Thiên Bang và Tiểu Nhất Bạch vào bếp. Lưu Thên Bang vì vẫn tức Vương Vũ Ninh nên suốt chặng đường đều chửi thề tới khi Tiểu Nhất Bạch can ngăn.
“Thôi nào, ít chửi thề đi.”
“Nếu cậu chịu được cơn giận này thì tuyệt.”
“Cậu thực sự nghĩ rằng việc chăm sóc bà cụ là công việc dễ dàng à.”
“Tiểu bạch, ý cậu là sao?”
“Cậu nhớ những gì người đàn ông mặc vest nói với chúng ta không? Rằng họ sẽ trả lời câu hỏi của chúng ta sau khi chúng ta còn sống sót sau cánh cửa máu. Điều đó có nghĩa là thế giới phía bên kia cánh cửa máu chứa dầy những hiểm nguy khó tưởng tượng.”
Nhan Hữu Bình sợ hãi lùi về sau một bước nói:
“Nguy hiểm gì vậy?”
Tiểu Nhất Bạch đăm chiêu.
“Bây giờ vẫn chưa rõ nhưng vì nhiệm vụ trên cánh cửa máu là chăm sóc bà cụ nên chác chắn nguy hiểm liên quan tới bà ta. Tóm lại cẩn thận nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.