[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 4: Cửa máu 1:Cãi nhau




Xong khi Tiểu Nhất Bạch nói xong, ở một góc khuất tôi thấy Lưu Thiên Bang ngẫm nghĩ liếc mắt rồi làm động tác bấm tay xem bói. Tuy trước đó anh ta có nói mình chỉ nói xạo nhưng tôi luôn cảm thấy anh ta thục sự biết bói toán tính tử vi. Nhưng tôi cũng không dám hỏi tướng số của mình, vì thì thiên cơ bất khả lộ, dù sao trong lúc này bớt được phần nào lo lắng thì tốt phần đấy. Sau khi chớp chớp tay tính toán xong, Lưu Thiên Bang nhìn Tiểu Nhất Bạch.
“Tiểu Bạch, tôi cảm thấy anh nói có lý đấy. Tôi sẽ đi cùng anh.”
Tiểu Nhất Bạch không nói gì mà tiếp tục chọn thực phẩm, đúng lúc một miếng thịt đen rơi ra từ sâu trong ngăn tủ.
“Sao thịt này lại đen thế nhỉ?”
“Không biết, có lẽ do đông lạnh quá lâu bị hỏng rồi.”
Mọi người không để ý miếng thịt đen kia mà tiếp tục chọn đồ. Nhưng điều tất cả chúng tôi không ngờ là Lưu Thiên Bang tuy có vẻ ngoài rất đô con râu ria nhìn giống giang hồ lại nấu ăn rất điêu luyện. Tôi cũng chỉ giúp làm mấy việc vặt như thái rau củ quả và sắp xếp bát đũa. Không lâu sau chúng tôi đã yên vị trên bàn, Lưu Thiên Bang đặt chiếc đĩa thức ăn cuối cùng xuống rồi hét lên với những người trên lầu.
“Ăn cơm thôi.” sau đó trực tiếp cầm bát ăn luôn, Nhan Hữu Bình ngồi cạnh thắc mắc.
“Không đợi họ à?”
Lưu Thiên Bang miễn cưỡng hạ bát cơm xuống nói.
“Đợi họ làm gì, ăn thôi.”
Những người trên lầu cũng nối bước nhau xuống, dẫn đầu là Vương Vũ Ninh. Vừa bước xuống tầng nhìn thấy Lưu Thiên Bang đang ăn thì khoanh tay lộ rõ vẻ chán ghét.
“Nhìn kiểu ăn kia kìa, như người chết đói luân hồi vậy.”
Tôi tưởng Lưu Thiên Bang sẽ phản bác nhưng không, anh ấy hoàn toàn tập trung vào bữa ăn mà không để ý những lời châm chọc. Tất cả mọi người cũng bắt đầu ăn cơm, tuy tay nghề của Lưu Thiên Bang rất giỏi, món nào cũng hấp dẫn nhưng tôi chỉ ăn rau chứ không ăn thịt. Không hiểu sao tôi cảm giác thịt này có điểm gì đó kì lạ. Lưu Thiên Bang thấy tôi ăn toàn rau nên cất giọng hỏi.
“Sao cô ăn toàn rau vậy, tôi nấu không ngon sao?”
“Không, anh nấu ngon lắm, chỉ là tôi thấy không thoải mái nên không ăn thịt thôi.”
Lưu Thiên Bang nghe vậy cũng không làm khó tôi nữa mà tiếp tục ăn cơm. Đến khi mọi người ăn xong thì mây đen đã bao phủ bầu trời nhanh tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bên trong căn nhà cũng tối dần nhưng may là biệt thự dùng đèn cảm biến bằng giọng nói nên không ai phải đứng dậy bật điện.
“Sao trời tối nhanh thế, mới có 6h thôi mà.” Bắc Đảo nói
“Không nghe bà chủ nói sao, mùa mưa sắp đến rồi, trời tối là bình thường, làm gì dữ vậy.” Tiểu Quý đáp lại.
Lưu Thiên Bang lên tiếng hỏi những người có nhiệm vụ chăm sóc bà cụ.
“Này, các người chăm sóc bà cụ thế đấy à. Ăn no rồi, để một bà cụ chịu đói à? Thế có được không? Không ai thực sự nghĩ rằng chăm sóc người già là không làm gì cả chứ?”
Nghe vậy, Vương Vũ Ninh cau mày, độc miệng nói.
“Ngươi, đúng là tởm như con giòi vậy. Sao không mặc váy luôn đi, như con đàn bà vậy.”
Tôi nhìn Vương Vũ Ninh chậm rãi lấy một phần thức ăn mang lên cho bà cụ trên lầu mà lòng cảm thán không biết cô ấy biết mình vừa nói gì không. Câu trước nói Lưu Thiên Bang như giòi, câu sau lại nói anh ta như đàn bà thì có khác gì tự chửi mình đâu. Nhưng dù sao khi nhìn bóng cô ấy khuất sau hành lang, mọi người cũng không khỏi lo lắng. Tiểu Nhất Bạch quay qua những người còn lại hỏi:
“Các người có đi lên tầng hai không?”
“Có, chúng tôi có đi lên tầng hai. Ngoài bà cụ liệt giường ra thì không còn gì ở đó cả.” Tiểu Quý nói.
“Có thấy điều gì bất thường không?"
Tiểu Quý gật đầu, nói tiếp.
“Điều bất thường duy nhất là phòng của chúng tôi có mùi rất kì lạ. Lâu lâu lại bốc ra một mùi nồng nặc nhưng không biết từ đâu cả.”
“Tám phòng đều thế hả?”
“Đúng, tất cả đều có mùi đó.”
Á Mộc nãy giờ ngồi im cũng cất tiếng.
“Còn một chuyện rất kì lạ nữa, những căn phòng bà chủ dọn sẵn cho chúng ta đều có nhà vệ sinh riêng.”
“Có gì lạ đâu, người ta giàu mà, không muốn phải chạy qua chạy lại đi vệ sinh thôi.”
Tiểu Nhất Bạch tạy đặt lên cằm suy tư nói:
“Không, thật sự rất lạ đấy, căn biệt thự này chỉ có bà chủ và gia đình sinh sống. Cho dù có người chồng thì cũng chỉ tối đa 4 người. Sao lại cần nhiều phòng ngủ và nhà vệ sinh đến thế?”
“Có cái gì đâu mà lạ, có lẽ họ rất hào phóng thôi, thường xuyên tới nhà mời bạn bè tiệc tùng. Người giàu có không phải đều thích tổ chức tiệc sao?”
“Nhưng nếu nhưng vậy thì không đúng lắm.”
Vừa dứt lời, mọi người ngay lập tức nhìn tôi.
“Mọi người không nhớ rằng nữ chủ nhân nói mua nhà ở đây vì muốn mẹ già dưỡng bệnh sao? Nếu đã là dưỡng bệnh thì sao có thể mở tiệc tùng được?”
Tiểu Nhất Bạch nói:
“Cũng có lý, nếu như vậy thì căn biệt thự này cũng quá kì lạ.”
Đúng lúc này trên lầu vang lên tiếng hét thất thanh của Vương Vũ Ninh, mọi người vội vàng lên xem chuyện gì xảy ra. Vừa vào phòng bà lão đã thấy cảnh Vương Vũ Ninh vẻ mặt đầy hoảng hốt ngồi bệt trên đất, bát cơm cũng rơi vương vãi đầy trên sàn, còn bà cụ trên giường đang thều thào như cố nói gì đó. Tiểu Nhất Bạch lên tiếng hỏi han.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vương Vũ Ninh vẫn còn hoảng loạn, một tay lau nước mắt một tay run rẩy chỉ vào bà cụ.
“Bà ấy, bà ấy vừa nói.”
Nghe vậy Lưu Thiên Bang ôm bụng cười phá lên.
“Tưởng là chuyện gì, cô không nghe chủ nhà nói sao? Mẹ của cô ấy chị bị liệt thôi, liệt chứ không phải thực vật, tại sao không thể nói chuyện?” Lưu Thiên Bang chỉ tay vào Vương Vũ Ninh hả hê nói tiếp. “Tưởng cô ghê lắm chứ, một bà già liệt giường cũng làm cô sợ như vậy.”
“Lưu Thiên Bang anh đi dọn sàn nhà đi” Tiểu
Nhất Bạch nói.
“Cô ta tự làm đổ mà, lại bảo tôi giúp dọn, chuyện gì thế này?” tuy nói thế nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn đi dọn sàn. Còn Tiểu Nhất Bạnh quay qua nói với Vương Vũ Ninh.
“Cô mau dậy đi.”
Sau khi dọn dẹp xong, mọi người đều rời khỏi phòng rồi tập trung ở phòng khách. Tiểu Nhất Bạch hỏi về những điều vừa diễn ra.
“Được rồi Vương Vũ Ninh. Giờ cô có thể nói được rồi đấy, lúc nãy bà ấy nói gì với cô vậy?”
“Lúc, lúc tôi đang đút cơm cho bà ấy, bà ấy ăn một miếng thịt rồi đột nhiên ói ra. Bà nhìn tôi rồi nói…” cô ấy chưa hết câu thì Lưu Thiên Bang ngắt lời.
“Cơm tôi nấu khó ăn thế à?”
“Lưu Thiên Bang, cứ nghe cô ấy nói đã.”
Tiểu Nhất Bạch lên tiếng ngăn cản còn Vương Vũ Ninh nói tiếp.
“Tôi cứ tưởng do cơm quá nóng nên tự ăn thử một miếng nhưng cơm không hề nóng vì vậy tôi đút bà ấy miếng thứ hai. Tuy nhiên bà ấy vẫn ói ra và lần này sau khi ói xong bà quay đầu lại nhìn tôi rồi nói…”
“Bà nói gì? Nói đi chứ.”
“Bà nói nhỏ lắm, có vẻ là nói thịt không có vị. Đúng vậy, bà ấy nói thịt không có vị.”
Vương Vũ Ninh vừa dứt lời bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm sét đánh oang tạc cả bầu trời, gió lốc và mưa cũng bắt đầu rơi. Tiểu Nhất Bạch đứng dậy đóng cửa sổ còn Lưu Thiên Bang thu mình lại.
“Trời ơi, sấm đánh tôi sợ chết khiếp.”
Lúc mọi người đang sợ hãi thì Tiểu Nhất Bạch lên tiếng an ủi.
“Thôi được rồi, bà không ăn thì thôi. Trời cũng muộn rồi, chúng ta nên ngủ sớm đi. Sáng mai dậy sớm nấu cháo thịt cho bà già. Các anh chọn phòng chưa?”
Nhan Hữu Bình lên tiếng.
“Chúng ta thật sự phải ngủ riêng mỗi người một phòng à?”
Tiểu Quý khoanh tay nói.
“Chúng tôi đã xem qua, phòng rất rộng, phòng đôi sạch sẽ. Hai người một phòng vừa đủ. Các bạn nữ thân hình nhỏ nhắn có thể ở chung một phòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.