Lưu Thiên Bang giật thót mình, hoảng tới mức lùi về sau một bước.
“Không có chồng à? Không đúng, nếu vậy thì con gái bà ấy từ đâu ra?”
“Tại sao cậu lại cho rằng bé gái đó là con gái bà ấy, chỉ về bà ấy dắt tay bé đó à?”
Tiểu Nhất Bạch nói xong thì nhìn vào màn mưa ẩm đạm ngoài cửa, cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo kì lạ như bị thứ gì đó ẩn khuất trong bóng tối theo dõi nên đóng cửa lại, chúng tôi chậm rãi đi lại vào trong nhà, trên đường tôi hỏi lại:
“Vậy cậu nghĩ bé gái và người phụ nữ đã đi đâu?”
“Tôi không rõ nhưng cũng không phải điều tốt lành.”
Tất cả chúng tôi đều tập trung ở phòng khách, ban đầu có 8 người nhưng giờ đây chỉ còn 5 người. Căn biệt thự tự nhiên cũng trống trải, cô đơn hơn. Tiểu Quý mở miệng hỏi Tiểu Nhất Bạch.
“Bà lão kia vừa nói cái gì?”
“Bà ấy nói thịt chưa chín.”
“Thịt chưa chín cái đầu bà, nói bậy nói bạ gì đó. Thịt chín hay chưa ta không biết hả?” Lưu Thiên Bang nghe vậy tức giận, mở miệng cãi lại. Tiểu Nhất Bạch không để ý mà tiếp tục nói.
“Vậy có nghĩa là hai chữ đầu không phải “thịt ngon”.”
“Vậy chứ là gì?”
“Bà lão ở trên tầng cao tuổi và sức khoẻ rất kém. Tình trạng tinh thần cũng không ổn định. Bà ấy nói không rõ lắm còn chúng ta thì có suy nghĩ chủ quan do Vương Vũ Ninh đã gợi ý trước đó nên vô thức cho rằng hai chữ đầu tiên bà nói là “thịt thơm”. Nhưng thực ra tôi cảm thấy bà lão trên lầu không hề nói chữ đó.”
“Ai mà quan tâm tên sát nhân đó nói cái gì? Các cậu có thấy không? Bên cạnh bà ấy có để bộ dao nĩa sáng nay không? Rõ ràng là bà ấy đã giết Vương Vũ Ninh.” Bắc Đảo nhăn mặt nói, nhìn về tầng hai một cách đầy dò xét. “Mấy chỗ mất da thịt trên người Vương Vũ Ninh đã bị bà ta ăn hết rồi!”
Nhan Hữu Bình ngồi cạnh hét toáng lên. Lưu Thiên Bang cất giọng có chút run rẩy bực bội.
“Mày đang kể cái gì vậy Bắc Đảo? Làm cô bé sợ muốn chết kìa.”
“Tôi không muốn chết đâu, cũng không muốn chết như Vương Vũ Ninh.” Bắc Đảo không để ý lời trách móc, thân thể như kiệt quệ, mặt đờ đẫn vô hồn, con mắt hơi ươn ướt chỉ tay lên tầng.
“Các cậu có thấy không? Rõ rang là cô ấy bị người khác ăn thịt mất rồi! Quá đáng sợ, thực sự rất đáng sợ.”
“Thôi nói đủ rồi đấy. Ai muốn chết chứ, ai cũng đang cố tìm cách mà.”
Lúc mọi người đang tranh cãi dữ dội, tôi để ý thấy Tiểu Nhất Bạch đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Lưu Thiên Bang cất tiếng hỏi:
“Tiểu Nhất Bạch, cậu đã nghĩ ra cách nào chưa?”
Tiểu Nhất Bạch rời mắt nhìn chúng tôi, ngiêm trang nói.
“Có một phỏng đoán, đêm nay cần một người có nhiều can đảm đi cùng tôi kiểm chứng.”
Mọi người đang tranh cãi kịch liệt bỗng nghe phải làm việc ban đêm thì ai cũng im lặng. Lưu Thiên Bang mở miệng nói ra thắp mắc của mình:
“Tiểu Bạch, tại sao phải ra ngoài ban đêm? Ban ngày có được không?”
“Không được.”
Tiểu Nhất Bạch kiên quyết nói, tôi ở một bên suy xét tình hình. Căn biệt thự này từ khi bắt đầu đã có nhiều điều bất thường, nếu tôi cứ tiếp tục không làm gì thì chẳng khác gì nằm yên chờ chết, sớm muộn gì cũng trở thành bộ dạng thảm thương như Vương Vũ Ninh. Nếu buộc phải lao mình vào nguy hiểm để tìm lối thoát như lời Tiểu Nhất Bạch nói thì tôi cũng sẽ thử. Anh ấy là người thông minh lại biết nhìn nhận vấn đề nên ắt hẳn trong lòng đã có sẵn tính toán, chưa kể anh ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu trường hợp tệ nhất xảy ra thì cũng chỉ là cái chết, nếu thực sự phải chết thì ít ra tôi cũng không phải chết một mình. Hít một hơi thật sâu, một tay tôi nắm chặt góc áo măng tô, một tay giơ lên.
“Tôi đi cùng anh được không?”
Tiểu Nhất Bạch có vẻ vui mừng, gật đầu nói.
“Được, đêm nay cô đi cùng tôi.”
Lưu Thiên Bang bên cạnh cũng nhìn vào Tiểu Nhất Bạch hồi lâu, vô thức nói:
“Tôi xin đi cùng anh.”
“Được, đêm nay chúng ta cùng đi.”
Tiểu Nhất Bạch tiếp tục gật đầu. Nhưng ngay khi vừa dứt câu thì trên tầng hai bỗng vang lên tiếng hét thất thanh phá vỡ không khí âm trầm. Tôi biết chủ nhân tiếng hét này, đó là của Á Mộc.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, từng bước dồn dập chạy vội lên lầu. Hành lang tầng hai lúc trước loang lổ máu của Vương Vũ Ninh giờ đây đã được ai đó dọn dẹp sạch sẽ. Bắc Đảo lên tiếng nói đầu tiên.
“Cái, cái gì vậy?”
Nhan Hữu Bình run rẩy chỉ tay vào cánh cửa căn phòng mà đêm qua tôi và Vương Vũ Ninh ở.
“Này các cậu nhìn kìa!”