Tất cả nhìn lại thấy máu tươi ở cửa đang chảy ra, đọng một vũng lớn dưới sàn. Lưu Thiên Bang giật thót lên một tiếng, những người còn lại cũng lùi lại phía sau. Chỉ duy có Tiểu Nhất Bạch là điềm nhiên giữa bầu không khí sợ hãi, lặng lẽ tiến lên trong nỗi khiếp đảm tới cánh cửa đang rỉ máu. Tiểu Quý thấy thế thán phục.
“Sao thằng này gan thế nhỉ? Nó không sợ có thứ gì sau cánh cửa à?”
“Tiểu Nhất Bạch, cậu điên à?” Bắc Đảo lên tiếng can ngăn.
Nhưng Tiểu Nhất Bạch đều bỏ ngoài tai, vẫn chậm rãi đi về phía cuối hành lang. Lưu Thiên Bang thấy không ngăn được thì cũng đuổi theo.
“Tiểu Bạch, đợi tôi chút.”
Tôi và những người còn lại thấy anh chàng đô con đuổi theo cũng tạm thời áp chế nỗi sợ trong lòng, cùng bước về phía đó. Dù có thứ gì đó đằng sau cánh cửa thì đi một nhóm vẫn an tâm phần nào. Khi tất cả đều đứng trước cánh cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ của chính mình. Tiểu Nhất Bạch gật đầu nhìn mọi người rồi quay người mở cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra, vén màn khung cảnh đẫm máu bên trong. Trong phòng vết máu trượt dài như bị thứ gì đó kéo đi, trên tường cũng lênh láng máu tươi còn Á Mộc mất tích từ trước giờ đây đã trở thành một cái xác vô hồn, chết cũng gần thảm thương như Vương Vũ Ninh. Đầu cô ấy bị bẻ gãy, cả người treo lên dây thừng lửng lơ giữa phòng, mắt trợn ngược trắng rã, nội tạng bị khoét đi, phần bụng lúc này trơ trọn đầm đìa máu, từng chút từng chút nhỏ giọt xuống sàn. Nhìn là biết cùng một người làm. Tôi nhận ra cửa sổ trong phòng đã mở lúc nào không hay nhưng chắc chắn trước khi ra khỏi phòng tôi đã đóng chặt và kiểu cửa sổ này chỉ có thể mở từ bên trong. Tôi luôn nhìn phòng bà lão tầng hai nên không có chuyện bà ấy mở cửa sổ, và những người còn lại cũng xuống lầu tìm Á Mộc nên cũng không ai trong chúng tôi có thể làm việc đó. Vậy thì rốt cuộc ai đã mở cửa sổ?
Tiểu Nhất Bạch đi đóng cửa sổ rồi đi đến thi thể Á Mộc quan sát, lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì Bắc Đảo hét lên.
“Chờ đã, các cậu phát hiện ra chưa? Thi thể của Vương Vũ Ninh biến mất rồi.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía chiếc giường, đúng là thi thể của Vương Vũ Ninh đã không cánh mà bay, những vết máu của cô ấy cũng như tan biến vào hư không, như chưa từng tồn tại. Lưu Thiên Bang hỏi trong sợ hãi, mong chờ một câu trả lời.
“Vậy thi thể đi đâu rồi?”
Tiểu Nhất Bạch như đã nhận ra mấu chốt của vấn đề, quay lưng ra khỏi phòng.
“Đi thôi, xuống tầng trước đã.”
“Chờ đã, xuống tầng thì thi thể Á Mộc làm sao?”
“Khỏi lo, sẽ có người dọn dẹp.”
“Tiểu Nhất Bạch này. Ý cậu là ai?”
“Tên sát nhân đó.”
“Ý cậu là bà già ở tầng hai à?”
Tuy nhiên Tiểu Nhất Bạch không trả lời, tất cả đều lần lượt theo anh ấy xuống lầu. Về lại phòng khách, mọi người đều im lặng đáng sợ, nỗi sợ hãi như thuỷ triều nuốt chửng tất cả. Không khí đóng băng một lúc lâu, mãi tới tận chiều tà khi mặt trời khuất bóng thì Lưu Thiên Bang mới đứng dậy nói.
“Tôi đi nấu cơm đây.”
Tiểu Nhất Bạch cũng đứng dậy nói:
“Tôi cũng đi. Lúc này cũng đừng ai làm gì, tốt nhất không nên đi lẻ.”
Nói rồi anh ấy đi thẳng mà không đợi lời đáp. Vì Nhan Hữu Bình sợ dao kéo trong bếp nên chỉ còn tôi lẽo đẽo theo sau Tiểu Nhất Bạch. Khi đang chọn nguyên liệu cho bữa tối nay, Lưu Thiên Bang hỏi:
“Tiểu Bạch, tối nay cậu muốn lên tầng 3 phải không?”
“Có vẻ cậu cũng không ngu tới mức độ đó. Diễn ngoài mà bày trong à.”
“Tiểu Bạch, có điều tôi không hiểu. Sao chúng ta không đi ban ngày mà phải đợi đêm. Nơi đó hẳn rất nguy hiểm mà?”
Lưu Thiên Bang nói vậy cũng có phần đúng, tôi cũng có thắc mắc tương tự. Vì dẫu là trong lời bà chủ nhà hay trong linh cảm của mọi người đều cảm thấy tầng 3 rất nguy hiểm. Trong vô thức tôi nhớ lại lớp dầu mỡ bết bát thấm đẫm trần nhà trong phòng ngủ tối qua, lòng hơi run rẩy. Hơn nữa tôi cũng đã thấy lối lên tầng 3 bị chặn bởi một cánh cửa thép được cẩn thận khoá lại bằng một chiếc khoá sắt chắc chắn mà chúng tôi không có chìa khoá. Tiểu Nhất Bạch không nhanh không chậm nói.
“Tầng 3 thực sự rất nguy hiểm, đặc biệt là ban ngày.”
Sau lời nhắc của Tiểu Bạch, một ý nghĩ tồi tệ vụt qua đầu tôi. Lưu Thiên Bang và tôi tự dưng hiểu ra, cùng hỏi lại.
“Ý cậu là tên sát nhân đó không phải bà già ở tầng hai?”
“Cậu nói vậy nghĩa là có thứ gì đó sống trên tầng 3 sao?”
Tiểu Nhất Bạch nhìn hai chúng tôi rồi gật đầu, mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
“Vậy có nghĩa là nó ở tầng 3. Ban ngày nghỉ còn ban đêm ngửi thấy mùi là ra kiếm ăn sao? Vậy bà già tầng hai là người bình thường.”
“Đúng vậy. Là con quái vật trong biệt thự dùng bà lão làm mồi câu và tôi có một suy đoán rất tồi tệ mà phải tới đêm nay mới có thể kiểm chứng.”
“Vậy kế hoạch của chúng ta là đợi đêm nay con quái vật đó xuống kiếm ăn rồi lên lầu kiểm chứng sao?” tôi hỏi.
“Đúng vậy, có thể phải lên tầng 3 thì chúng ta mới có thể tìm thấy lối thoát.”