Tiểu Nhất Bạch không nói nữa, tiếp tục lục tìm gì đó trong tủ lạnh rồi lấy ra một miếng mình màu đen đưa Lưu Thiên Bang bảo:
“Râu xồm, cắt mở cái này ra xem.”
“Tiểu Bạch, cái này là cái gì vậy.”
“Mở ra là biết thôi mà.”
Lưu Thiên Bang nhận lấy miếng thịt, dùng dao cắt rách lớp đùi trong bên ngoài. Đến khi nhìn kĩ miếng thịt vừa được lấy ra thì giật thót mình.
“Cái gì?”
Tôi vươn tới xem thử, miếng thịt đó rất dày, không phải màu đen mà do lớp lông đen bao phủ sát với da. Từ vị trí của lớp lông thì có vẻ như của lớp lông và thuộc về phần chân. một ý nghĩ ghê rợn xoẹt ngang đầu tôi, đó chính là thịt người, đúng hơn là một người đàn ông trưởng thành. Tôi quay lại nhìn về phía tủ lạnh, nhớ lại hàng kí thịt được hút chân không xếp chồng lên nhau mà đồng tử co rụt. Lưu Thiên Bang không nhịn được mà chửi thề.
“Mẹ kiếp, trong túi đó là thịt người!”
Có vẻ anh ấy nhớ lại những miếng thịt mình ăn trước đó, vội vàng tìm chỗ ói, muốn nôn hết đồ ăn ra ngoài. Tiểu Nhất Bạch lặng lẽ nhìn miếng thịt, điềm nhiên như đã biết trước chuyện gì xảy ra.
“Tôi nghĩ lí do tại sao bà cụ tầng hai không ăn thịt nữa.”
Tôi xoa hai tay vào nhau cho đỡ căng thẳng hỏi.
“Tại sao vậy?”
“Vì trước khi chúng ta tới, có người từng cho bà cụ ăn những miếng thịt đó khiến bà cụ có ám ảnh nghiêm trọng với thịt. Và hai người không thấy kì lạ sao? Bà cụ đó rõ ràng bị liệt nhưng trong phòng cửa sổ lại gắn đầy những thanh sắt, giống như sợ bà cụ chạy thoát vậy.”
“Tiểu Bạch, cậu nghĩ rằng việc bà cụ bị liệt là thật hả?”
“Là thật nhưng điều đó không đáng sợ. Điều thực sự đáng sợ là phía sau.” Tiểu Nhất Bach lại chìm vào miền say nghĩ của riêng mình. Lưu Thiên Bang gặng hỏi.
“Còn điều gì đáng sợ hơn nữa hả?”
“Hai người không thấy một tấm hình nào sao?”
Trong vô thức tôi lùi lại phía sau một bước. Đúng là căn biệt thự này tiện nghi không thiếu thứ gì nhưng không có một bức ảnh gia đình nào hết. Lúc trước người phụ nữ chủ nhà dắt tay một bé gái tầm tám, chín tuổi nên dù qua bao nhiêu năm nữ chủ nhân và chồng bà ấy ly hôn, đường ai nấy đi thì trong nhà vẫn phải có vài bức hình. Trừ khi họ vốn không phải một gia đình, bé gái ấy vốn không phải con gái của người phụ nữ. Như xác nhận lại suy luận của tôi, Tiểu Nhất Bạch gật đầu, nói thêm một điều kì lạ nữa.
“Và nếu tôi không nhìn nhầm thì những đôi giày ở giá cửa phòng…”
Tiểu Nhất Bạch dừng không nói nữa, mặt căng thẳng nghiêm trọng. Tôi thấy anh ấy lo lắng tới mức trán đã đổ mồ hôi, cắn răng đổi chủ đề.
“Thôi nấu cơm đi, rất nhiều nghi vấn. Có lẽ đêm nay sẽ có câu trả lời.”
Thấy Tiểu Nhất Bạch không muốn nói thêm, tôi và Lưu Thiên Bang cũng thức thời không hỏi nữa. Cả ba ăn ý im lặng tiếp tục làm bữa tối hôm nay.
Rất nhanh bữa tối đã làm xong, tôi nhìn ra cửa sổ thấy cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi tầm tã không dứt, lâu lâu vang lên tiếng sấm vang trời như báo hiệu điều không lành. Khi tất cả mọi người đã ngồi vào bàn ăn, Tiểu Quý tinh ý nhận ra Lưu Thiên Bang ngày thường là người ăn nhiều nhất thì hôm nay lại ăn rất ít cơm lại còn gắp toàn rau.
“Lưu Thiên Bang, sao anh ăn rau không vây?”
“Về thịt, về thịt thì hôm nay bụng tôi không thoải mái.”
Lưu Thiên Bang gãi đầu lơ đãng nói. Sau khi biết đó là thịt người, chúng tôi quyết định không nói cho những người còn lại biết. Vì tình hình hiện giờ rất quỷ dị, trong số 8 người ban đầu đã có 2 người chết nên nếu họ biết thông tin này rất có thể sẽ gây ra hoảng loạn không đáng có, thậm chí có thể đánh động tới thứ trên tầng ba.
Ăn tối xong, mọi người phải đối mặt với vấn dề mới, đó là tìm chỗ ngủ cho Nhan Hữu Bình. Trong những người sống sót còn lại thì chỉ có cô ấy và tôi là nữ nhưng đêm nay tôi phải đi cùng Tiểu Nhất Bạch với Lưu Thiên Bang nên không thể ngủ cùng Nhan Hữu Bình được. Tiểu Quý là người đưa ra đề xuất trước.
“Hay là bắt cô ta ngủ một mình trong một căn phòng?”
Nhan Hữu Bình nghe vậy hoảng sợ, mắt ươn ướt như sắp khóc.
“Em không muốn ngủ một mình đâu. Hi Văn, cô đừng đi nữa, ở lại ngủ với tôi đi.”
Nhan Hữu Bình nói nửa câu quay sang nhìn tôi cầu khẩn, tôi bất ngờ chưa kịp phản ứng thì Lưu Thiên Bang đập bàn nói.
“Không được, Hi Văn đã nói đi cùng tôi và Tiểu Bạch đêm nay rồi.”
Tiểu Nhất Bạch bình tĩnh nhìn tôi hỏi.
“Hi Văn, ý cô thế nào?”
“Tôi muốn đi cùng các cậu.”
“Được.”
Tiểu Nhất Bạch gật đàu rồi quay sang Nhan Hữu Bình
“Hay cô muốn đi cùng chúng tôi không?”
Nhan Hữu Bình mới nãy khẩn thiết mong cầu giờ đây đã im bặt. So với việc đi ra ngoài ban đêm không rõ sống chết thì việc nam nữ thụ thụ bất thân không còn quan trọng nữa. Bắc Đảo thấy cô ấy đáng thương nên đề nghị.
“Vậy thế này nhé, đêm nay cô ngủ chung phòng với bọn tôi. Hai bọn tôi ngủ cùng một giường, cô ngủ một giường.”
Nói xong tất cả chúng tôi đều không có ý kiến gì nữa, Tiểu Nhất Bạch dặn dò mọi người trước khi đi ngủ.
“Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, mọi người nghỉ sớm đi nhé. Ngoài ra nhớ kiểm tra cửa sổ nhớ phải đóng chặt. Chỉ còn ba ngay nữa thôi là chúng ta có thể ra khỏi đây rồi.”