Quy Luật Hấp Dẫn

Chương 12:




Khi nghe tin Carlos bị bắt, ngay lập tức theo bản năng tôi gọi ngay cho bố. Ông ấy nói ông sẽ gọi cho Alex và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra và Carlos bị bắt ở đâu.
Khi về nhà, mẹ tôi đã đứng sẵn ở cửa. “Bố con nói ông ấy sẽ về ngay bây giờ cùng với tin tức của Carlos.”
“Thế mẹ có biết chuyện gì xảy ra không?”
Bà gật đầu. “Alex nói với bố con là Carlos khăng khăng cho rằng chỗ thuốc cấm đó không phải của nó.”
“Alex có tin cậu ấy không ạ?”
Mẹ tôi thở dài. “Cậu ấy không tin lắm.”
Bố tôi về nhà với mái tóc như bị vò đi vò lại nhiều lần trong ngày.
“Họp gia đình nào,” ông nói.
Khi cả nhà đã ở trong phòng khách, bố tôi hắng giọng. “Mọi người cảm thấy sao nếu Carlos sẽ ở đây cho đến khi kết thúc chương trình học phổ thông?”
“Carlos là ai ạ?” Brandon hỏi, hoàn toàn mù mờ.
“Là em trai của một trong những học sinh cũ của bố. Và cũng là một trong những người bạn của Kiara.” Bố tôi nhìn từ phía tôi sang phía mẹ. “Hóa ra chỗ cậu ấy vẫn hay ở là khu nhà trợ cấp cho sinh viên. Vì Carlos không phải là sinh viên của trường nên người ta nói rằng cho cậu ấy ở đó là sai luật.”
“Vậy là con sẽ có anh trai? Tuyệt quá!” Brandon hét lên. “Anh ấy có thể ở cùng phòng với con được không? Bố mẹ có thể mua cho chúng con một cái giường tầng và mọi thứ.”
“Đừng hào hứng quá, Bran ạ. Anh ấy sẽ ở trong căn phòng vàng,” bố tôi nói với em trai.
“Cậu ấy sẽ thế nào sau chuyện này thế anh?” Mẹ tôi hỏi.
“Anh không biết. Nhưng trên tất cả, anh nghĩ cậu ta sẽ là một đứa trẻ ngoan nếu được lớn lên trong một một trường tích cực và không có thuốc cấm. Anh sẽ cố giúp nếu tất cả mọi người đều đồng ý vì cậu ấy sẽ buộc phải ở nhà chúng ta hoặc quay lại Mexico. Alex nói nó có thể làm tất cả để Carlos được ở đây.”
“Con thấy ổn với việc cậu ấy ở đây,” tôi nói và nhận ra rằng mình thực nghĩ như vậy. Suy cho cùng thì mọi người đều nên được trao một cơ hội thứ hai mà.
Bố quay sang nhìn mẹ, và mẹ vươn tay ra kéo bố lại gần. “Chồng em định giúp đỡ cậu bé đó thật ư?”
Bố mỉm cười với mẹ. “Đó là điều nên làm mà.”
Mẹ tôi hôn bố. “Em nhớ là có mấy tấm ga trải giường sạch cho giường của phòng khách rồi.”
“Anh đã cưới được người phụ nữ tuyệt nhất trên đời,” bố bảo mẹ. “Anh sẽ gọi báo Alex,” bố hào hứng nói thêm. “Thứ hai tới chúng ta sẽ đến gặp tòa lần nữa. Chúng ta sẽ giúp cậu bé hòa nhập thực sự vào trường Flatiron thay vì bị đuổi học.”
Tôi nhìn theo bố khi ông rời phòng khách và đi vào phòng làm việc. “Bố đang nhận nhiệm vụ,” mẹ nói. “Có ánh sáng trong mắt bố con khi ông ấy đứng trước bất cứ thử thách nào.”
Tôi chỉ hy vọng là bố tôi có thể giữ được ánh sáng ấy, bởi tôi có cảm giác là sự kiên nhẫn của bố tôi, vốn đã ở bậc thánh thần, sẽ bị thử thách trong thời gian dài sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.