Quý Ngọc

Chương 14:




Cùng nhà Cố Thiều lui tới không thường xuyên, hắn không có ý này nhưng ta cũng chưa từng có ý thân cận. Dù sao cũng không phải người chí thân, ngẫu nhiên lui tới cũng liền thôi.
Ta không khảo trúng cử nhân cũng là việc nằm trong dự kiến, biết kết quả ta vẫn như cũ đọc sách dưỡng hoa. Chỉ là Kì Ngôc công việc ngày càng bận rộn, đi sớm về muộn không nói, ban ngày cũng ít chạm mặt, ban đêm thường sau khi ta ngủ mới lén lút tiến vào trong ổ chăn của ta.
Điếm tơ lụa quyết không thể khiến hắn bận rộn như thế. Nhưng hắn không ở nhà, ta cũng không tìm được cơ hội hỏi hắn.
Đợi khi ta rốt cuộc bắt được hắn, mở miệng hỏi: “Ngươi gần đây đến tột cùng là đang bận cái gì?”
Hắn không đáp, ngược lại thần bí cười nói: “Ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Hắn tươi cười đến đắc ý, cho nên ta kiềm chế không hỏi, chờ đến ngày đó.
Đến khi biết, đúng là một kinh hỉ lớn. Nguyên lai điếm tơ lụa toàn Nhạc thành đều thuộc về Kì Ngọc, Lâm thị tam huynh đệ, lão đại, lão tam không ai biết, lão nhị thanh danh ngày càng lớn.
Ta không phải từ miệng Kì Ngọc biết được tin tưc này, mà là ở chợ truyền nhau, truyền đến trong tai ta.
KÌ Ngọc không có nhiều tiền tài như vậy, vậy cũng chỉ có Cố Thiều.
Ta không hỏi Kì Ngọc cái gì. Bắt đầu từ lúc hắn cùng Cố Thiều giao dịch sau lưng ta, ta sẽ không tái chất vấn hắn. Chúng ta cũng không còn quan hệ phụ thuộc nhau. Hai cá thể đôc lập, không có rằng buộc sâu đậm. Hoặc là lúc trước ta cho rằng chúng ta có nhưng trên thực tế đại khái ta nghĩ sai rồi.
Vừa lúc Cố Thiều mời ta đi du hồ chơi cờ, ta biết mục đích của hắn là gì. Ta không tin hắn không có người dùng, hắn không phải không dùng Kì Ngọc thì không được. Nhất là hắn với Kì Ngọc cũng không có hảo cảm.
Hắn chán ghét đoạn tụ, hy vọng ta cưới vợ sinh tử, nhượng thân phận ngụy trang này người không thể tìm ra sai sót, có lẽ muốn làm cái gì đó để ta cùng Kì Ngọc tách ra?
“Tiên sinh, người duy trì Kì Ngọc buôn bán là ngươi đi?”
“Đúng”, hắn gật đầu.
“Vì cái gì?”
“Bên ngoài, hắn là đường đệ của ta, ta không giúp hắn thì giúp ai? Đương nhiên nguyên nhân này ngươi nhất định không tin”, hắn nhìn ta cười cười, “Kỳ thật chỉ cần người có thể dùng, ta đều sẽ dùng. Như thế nào, hắn không cùng ngươi thương lượng trước?” hắn tươi cười thể hiện hiểu rõ, tựa hồ cười nhạo ta từng đối với Kì Ngọc tính nhiệm.
Ta thở dài, “Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”
Hắn xa xăm nói: “Không phải ta muốn làm gì mà là ngươi muốn làm gì? Chỉ cần là nam nhân, liền tránh không được tâm mang lợi ích muốn thành tựu sự nghiệp, thu vạn chúng chú mục. Kì Ngọc dã tâm và tham vọng tuyệt đối không ít hơn người khác. Ngươi chẳng lẽ nghĩ hắn sẽ như nữ tử bình thường, an tâm canh giữ bên cạnh ngươi cả đời? Chỉ mình ngươi luôn mồm nói đồng cam cộng khổ, chỉ muốn hắn cả đời thủ ngươi, muốn độc chiếm hắn? Ta biết ngươi vẫn cảm thấy ta không để hắn trong mắt. Nhưng ngươi thật sự không khinh thường hắn sao? Có phải hay không bởi vì hắn xuất thân thanh lâu, trước kia tại Lưu gia thích an vu, ngươi liền cho hắn sẽ vui vẻ cả đời thủ ngươi? Như thế nào, không thể chấp nhận hắn hoàn toàn không phụ thuộc vào ngươi sao?”
Ta cười khổ lắc đầu. Cố Thiều thật sự là đại sư tâm lý. Cái gì đến miệng hắn đều thay đổi hương vị. Hắn chính là hắn, dùng lời nói châm ngòi Kì Ngọc, khiến hắn có tâm tư xây dựng sự nghiệp, lại quên Cố Thiều chính là nguồn suối nguy hiểm, chúng ta không nên cùng hắn có quan hệ quá sâu.
Việc đã đến nước này, ta muốn ngăn cũng không được.
Bất quá, dã tâm và tham vọng của Kì Ngọc đích thực tồn tại.
Có nam nhân vì sự nghiệp và lợi ích vứt bỏ thê tử cùng khốn khó. Cũng có nữ nhân vì tiền bạc sát hại trượng phu. Kì Ngọc cũng không phải cái gì của ta, chuyện này ta cũng không có tâm đi khuyên hắn rời xa nguy hiểm. Bởi vì ta biết kết quả là gì, hắn có lẽ sẽ nói kiếm thêm chút tiền tương lai chạy trốn cũng không cần chịu khổ. Thậm chí có lẽ cảm thấy, ta cuối cùng là cản trở hắn làm đại sự.
Tùy hắn đi thôi
Cố Thiều lần này làm hoàn toàn là dương mưu. Lợi dụng Kì Ngọc kiếm tiền cho hắn, ta không tin hắn sẽ đem cửa hàng đều tặng không cho Kì Ngọc, lại nhượng ta cùng Kì Ngọc sinh ra mâu thuẫn, ta biết rõ nhưng không cách nào cứu vãn.
Bởi vì ta hiểu tính Kì Ngọc, hắn không thụ nhiều giáo dục, không tin cái gì là cảm tình, chỉ có lợi ích thật sự mới có thể khiến hắn cảm thấy an toàn. Hắn cũng sẽ muốn thành tựu một phen sự nghiệp, hướng thế nhân, hướng ta chứng minh năng lực của hắn.
Ta muốn phản đối liền đứng ở mặt đối lập với hắn, trở thành địch nhân của hắn. Ta không phản đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa,
Bởi vì Kì Ngọc không có trói buộc, ngay cả ta cũng không biết hắn sẽ thành cái dạng gì, sẽ làm cái việc gì.
Kì Ngọc không rõ, nếu thành phú hộ có rất nhiều việc không phải do mình.
Sự tình không phải ý muốn của mình làm càng nhiều, hắn cũng không còn là hắn.
Ngược lại tiểu gia tiểu hộ, tự do lại nhiều hơn.
“Tái khảo cử nhân một lần nữa đi, lần nay tuy không đậu nhưng ôn tập lại cũng không kém bao nhiêu.”
“Ân”, ta gật đầu. Hiện tại sinh ý Kì Ngọc đã muốn không phải một tiểu tú tài có thể bảo hộ. Cố Thiều cũng không hẳn hỗ trợ nhiều. Ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Bình thường kết bạn với văn nhân, đại khái cũng có chút công dụng, ta có chút bất đắc dĩ, nguyên bản kết giao bằng hữu cũng không có tâm tư lợi dụng, về sau chỉ sợ cũng thân bất do kỷ.
Xem, ta đã bắt đầu thân bất do kỷ.
Cố Thiều mỉm cười, “Ngươi cuối cùng cũng hiểu. Hảo hảo ở nhà đọc sách, có cái gì không rõ thì hỏi ta.”
“Ân”.
“Đúng rồi, đại tẩu ngươi có thai, các ngươi ngày mai lại đây, chúng ta tụ họp.”
Này thật sự là chuyện tốt, ta tươi cười nói, “Đã biết, đại ca.”
Sau lại sự tình cùng ta đoán không sai biệt lắm, Kì Ngọc tuy có hùng tâm nhưng không kinh nghiệm, tính tình trương dương, bất tri bất giác lại đắc tội người. Ta chỉ hảo chung quanh nhờ người chuẩn bị, đưa tiền bạc đến bãi bình.
Kì Ngọc được giáo huấn, sinh ý càng làm càng tốt, thậm chí còn tự mình ra ngoài, đi tìm nguồn hàng tốt hớn, càng tiện nghi hơn.
Vì thế mua tòa nhà lớn, có nô tỳ hầu hạ thành đàn. Ta không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, có nhà liền ở, có người hầu hạ liền hưởng, ngày thường trừ bỏ đọc sách thì không quản bất cứ chuyện gì. Chỉ là nhà cũ vẫn giữ lại, nhượng vợ chồng Trần tẩu trông coi tòa nhà.
Nguyên bản mỗi người đều có phòng riêng nhưng hắn mỗi đêm đều đến phòng ta ngủ. Có nhà lớn liền phân viện, hắn cũng ngày càng bận rộn không thể mỗi đêm đều đến.
Tất cả đều nằm trong dự kiến của ta, cho nên cũng không có cái gì thất lạc.
Cứ như vậy hai ba năm, ta lại tham dự khoa cử. Lần này nắm chắc khá lớn, nếu không có gì ngoài ý muốn, đậu cử nhân hẳn không thành vấn đề.
“Quý Ngọc….”, Kì Ngọc ấp a ấp úng, tựa hồ có lời muốn nói. Kì thật mấy năm gần đây hắn rất có khí thế, bình thường quản lý sinh ý cũng thực thông minh tháo vát, chỉ khi ở trên giường mới thể hiện ra chút quyến rũ ôn nhu.
“Ân?”
“Ân…Người khác…. Người khác tặng ta một thị thiếp, ta cự tuyệt không được, nhưng ta tuyệt đối không bính nàng, ngươi không cần sinh khí”, hắn nhanh chóng nói ra. Sau đó mở to mắt nhìn chằm chằm xem phản ứng của ta.
Hiện tại khả năng chỉ là nam sủng cùng thị thiếp, về sau đại khái không thể không thú thê. Việc này ta đã sớm rõ.
Ta thở dài một tiếng, “Ân”.
“Thật sự, ngươi phải tin ta”.
“Ta đã biết.”
“Đã biết? Ngươi không sinh khí?”
“Không có.”
Hắn chắm chú nhìn ta nửa ngày, mới bán tín bán nghi nói: “Lòng ta chỉ có một mình ngươi. Tuyệt đối không đối với người khác động tâm. Nếu ngươi không tin, ta có thể thề với trời….”
“Không cần, ta tin”, ta thản nhiên mở miệng nói, “Ngủ đi, ta mệt”, nói xong liền nhắm mắt lại.
Kì Ngọc tiến lại ôm ta, nằm bên cạnh ta rất nhanh liền ngủ.
Kỳ thật, từ khi hắn gạt ta cùng Cố Thiều giao dịch, ta cũng đã thấy được kết quả ngày hôm nay. Ta không phải không khó chịu, chỉ là khổ sở đã từng rất sâu nhưng ba năm chậm rãi mài mòn cho nên khó chịu này cũng không cường liệt.
Có lẽ nên tách ra, không nên đợi đến khi hắn vì sự nghiệp hoặc cái gì đó bỏ qua ta, hoặc là thời điểm ta làm khó lẫn nhau chỉ sợ rất khó coi.
Đại khái chỉ có nữ nhân mới có thể cho ta một gia đình hạnh phúc, có thể cả đời chờ đợi, cho nhau ấm áp an tâm. Còn cả sảnh đường đầy con cháu….
Chỉ là Cố Thiều….Cố Thiều….
Theo một ít dầu vết để lại, ta phát hiện hắn tại Nhạc thành có thế lực, tuy rằng không ai biết. Chắc chắn hắn không phải tới đây dưỡng lão mà vì Tần Vương làm chuyện gì đó.
Hắn đại biểu cho nguy hiểm nhượng ta không dám ở đây lưu lại rằng buộc, nếu có thê nhi, bọn họ không giống Kì Ngọc biết võ, tương lai có thể đào tẩu. Cho nên, hay là thôi đi.
Thời điểm chơi cờ cùng Cố Thiều, ta nói với hắn: “Gần đây không thể tĩnh tâm đọc sách, ta nghĩ lên núi xây nhà ở, yên tĩnh để tĩnh tâm”.
Cố Thiều gật đầu, “Hảo, ta sẽ an bài.”
Dù sao cũng không tránh được bị hắn liên lụy cùng lợi dụng cho nên có chuyện gì cũng không ngại phiền hắn.
Rất nhanh Cố Thiều đã chuẩn bị tốt, ta chỉ mang theo một chút quần áo ngồi xe ngựa đi. Vừa vặn Kì Ngọc cùng bằng hữu sinh ý của hắn ra ngoài du ngoạn, vài ngày cũng không về nhà. Cho nên ta chỉ để lại lời nhắn cho hắn.
Thượng sơn, tại giữa núi quả nhiên có mấy gian phòng đơn sơ, trong phòng có thư, cũng chuẩn bị tốt giấy và mực, thậm chí Cố Thiều còn chuẩn bị thư đồng cho ta. Giao việc cho Cố Thiều, hết thảy đều được chuẩn bị thực chu toàn.
Ta cũng liền an tâm ở đây, mỗi ngày nhàn nhã đọc sách, đang dùng ly ba vây đình viện trồng chút hoa cúc.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.