Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Chương 81: Nàng đang sợ hãi




Đợi Gia Cát Vô Ưu xem hết ác mộng của Linh Thứu, liền chính hắn cũng không biết, đôi mắt đã tràn đầy nước mắt.
Lãnh Mộ Hàn đỡ Linh Thứu đang mê man, cảm giác tâm tình của Gia Cát Vô Ưu biến hóa, hắn đột nhiên có chút đố kị y, nếu như hắn cũng hiểu y thuật, có phải hắn cũng có thể đi vào mộng của Linh Nhi đúng không, nhìn nàng đến cùng đã trải qua cái gì?
Hồi lâu, tất cả trở về bình tĩnh, Gia Cát Vô Ưu ở một góc phát hiện Linh Thứu, lúc này Linh Thứu cuốn lấy thân thể, đem đầu vùi sâu giữa hai đầu gối, run lẩy bẩy.
Đang nhìn đến trải qua như vậy, hắn đây là một người ngoài cũng không nhịn được đau lòng, nữ tử như vậy, hẳn là nên được che chở...
Gia Cát Vô Ưu đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ Linh Thứu.
Linh Thứu ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng. "Làm sao bây giờ? Ta hại chết Mộ Hàn? Làm sao bây giờ? Ta không phải cố ý, ta không nghĩ tới, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi..."
"Ta tin tưởng nàng, nàng không phải cố ý, nàng yêu hắn, có đúng hay không?" Gia Cát Vô Ưu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nàng.
"Ngươi tin tưởng ta?"
"Ừm, ta tin tưởng nàng."
"Nhưng mà, ta mất đi Mộ Hàn rồi, mất đi rồi có phải không?" Giống như một tiểu hài tử đang cố gắng truy hỏi, không có cảm giác an toàn.
"Hắn không có chết, hắn đang chờ nàng, tỉnh lại đi, tỉnh lại, nàng sẽ nhìn thấy hắn. Tỉnh lại đi..." Trọng sinh, quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn tin tưởng chuyện nàng đã trải qua không phải chưa phát sinh, mỗi ký ức sự kiện khắc sâu trong linh hồn là phát sinh chân thực, bao gồm, năng lực bây giờ nàng đang nắm giữ...
"Thật sao?" Linh Thứu thật lòng nhìn thẳng Gia Cát Vô Ưu, dường như lời của hắn có thể giải cứu nàng mang nàng ra khỏi đây, cũng có thể mang nàng đẩy vào vực sâu.
Gia Cát Vô Ưu khẽ thở dài, kỳ thực nàng biết tất cả mọi chuyện, không phải sao?"Tại sao không nói cho hắn biết? Nói cho hắn tất cả những điều này? Không tốt sao?"
Linh Thứu con ngươi loe loé, đưa đầu nhìn về phía nơi khác. "Nói cho hắn? Nói cho hắn cái gì?"
"Nàng còn muốn trốn tránh sao? Vì từng phạm sai lầm." Gia Cát Vô Ưu nhớ tới vừa nãy nhìn thấy.
Kỳ thực, vậy cũng không tính là nàng sai, chỉ có thể nói tạo hóa trêu người, nếu nàng cuối cùng không có yêu phu quân của nàng, thì nàng cũng sẽ không thống khổ như vậy, bởi vì, nàng sẽ vì người mình muốn bảo vệ, cam tâm tình nguyện uống bát độc dược kia.
"Ta không muốn giấu hắn, hắn không cần biết những điều này, ta sẽ giúp hắn xử lý hết thảy." Linh Thứu cúi đầu, giống như cũng nói cho chính mình nghe.
Gia Cát Vô Ưu cười khẽ. "Là nàng đang sợ hãi sao? Sợ hắn biết nàng từng dẫm lên thật lòng của hắn, sợ hắn biết nàng từng tự tay giết hắn, sợ hắn đối với nàng thất vọng, sợ hắn thống hận nàng, sợ hắn biết..., nàng, bất quá là bởi vì trọng sinh, lúc này mới không có hại hắn nữa?"
Linh Thứu lắc đầu. "Không, ta không có..."
"Thật không có sao?" Gia Cát Vô Ưu đánh gãy Linh Thứu nguỵ biện.
Thật không có sao? Phải, là nàng sợ hãi Mộ Hàn biết, nàng muốn tiêu hủy những tội chứng phạm tội đó, nàng muốn chân chính sống một lần nữa, nàng muốn nàng cùng với Mộ Hàn hạnh phúc giống như vậy...
Linh Thứu nhắm mắt lại, một giọi lệ rơi, lẽ nào nàng vẫn sai lầm rồi sao?
Gia Cát Vô Ưu ánh mắt tìm tòi nhìn chằm chằm Linh Thứu, hắn gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng còn chưa từng thấy nữ nhân nào lại cố chấp với tình yêu giống như nàng, hoặc là không yêu, yêu liền dốc hết tất cả, ngay cả một chút đường lui cũng không lưu lại cho chính mình, đầu tiên là đối với Lãnh Trạch Phong, sau đó là Lãnh Mộ Hàn.
———
Khi Linh Thứu mở mắt ra, nàng đã được Lãnh Mộ Hàn ôm đến tẩm cung của hắn ở trong cung, Gia Cát Vô Ưu đã sớm rời đi.
"Linh Nhi." Lãnh Mộ Hàn nắm lấy tay Linh Thứu, nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn muốn xác định Linh Thứu là có phải đã không sao rồi hay không.
Linh Thứu đang nhìn đến Lãnh Mộ Hàn trong nháy mắt nước mắt tràn mi mà ra. "Mộ Hàn..."
Linh Thứu nước mắt rơi xuống bàn tay của Lãnh Mộ Hàn, tay đang chạm nhẹ vào gò má Linh Thứu, dùng ngón tay giúp nàng gạt đi nước mắt. "Ngoan, đừng khóc, là lỗi của ta, ta không nên không tin nàng, không nên không để ý tới nàng."
Linh Thứu lắc đầu, không, không phải như vậy, là nàng sai, nàng vẫn để cho Mộ Hàn khổ sở, nàng vẫn là xúc phạm đến lòng của hắn.
Lãnh Mộ Hàn thở dài, chậm rãi tới gần, khẽ hôn lên trán Linh Thứu, sau đó là hai mắt, còn có nước mắt trên mặt của nàng, ân, có chút khổ, cuối cùng là môi.
Nàng có biết, nước mắt của nàng sẽ làm trái tim của hắn đau đến cỡ nào.
Linh Thứu dần dần bị đoạt mất không khí, hơn nữa Lãnh Mộ Hàn hôn khiến nàng động tình, tự nhiên cũng không thừa bao nhiêu khí lực với tin lực mà chảy nước mắt nữa, chính là tư duy cũng lập tức bị quấy rầy.
Mãi đến tận Linh Thứu bị hôn đến sắp không thở nỗi, Lãnh Mộ Hàn mới buông Linh Thứu ra, ngón tay vuốt lên đôi môi đỏ bị hắn hôn sưng lên, trong lòng hắn cũng đang kêu gào.
Nhìn trong mắt Lãnh Mộ Hàn dục vọng, Linh Thứu cúi đầu, nhưng rất nhanh, mặt của nàng liền bị tay Lãnh Mộ Hàn nâng lên.
"Linh Nhi, nàng có biết hay không, nàng giống như một tiểu yêu tinh, cứ mê hoặc tâm thần của ta, còn không ngừng mà dằn vặt ta, nhưng mà, ta là cam tâm tình nguyện bị nàng dằn vặt, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là đủ rồi."
Lãnh Mộ Hàn nói lại hôn lên, chỉ là lần này so với trước kịch liệt rất nhiều, tựa hồ là muốn xác định nàng vẫn còn ở đây, hắn có còn giữ được nàng...
Hắn sẽ không mở miệng hỏi quá khứ của nàng, tuy rằng hắn rất muốn biết, nhưng hắn không hy vọng ép buộc nàng làm chuyện nàng không muốn làm. Hắn đợi đợi một ngày nàng đủ dũng khí nói với hắn.
"Mộ Hàn, này, nơi này là hoàng cung..."
"Không ngại, tiệc tối còn lâu..."
"Nhưng mà... Ha..."
"Linh Nhi, chuyên tâm chút..."
Thở gấp liên tục, lại phiên vân phúc vũ...
"Mộ Hàn,..." Linh Thứu gối lên trên cánh tay của Lãnh Mộ Hàn.
"Sao thế?" Lãnh Mộ Hàn đáp một tiếng.
Linh Thứu không có lập tức nói chuyện, mà là trầm mặc một hồi. "Ta kể chuyện xưa cho chàng có được hay không..."
Lãnh Mộ Hàn cũng là một lát sau. "Được."
"Đã Từng, có một nữ hài..."
Bắt đầu khi Linh Thứu kể chuyện xưa, ánh mắt Lãnh Mộ Hàn dần dần buông xuống, hắn sẽ không tin tưởng Linh Thứu thật sự chỉ là kể chuyện xưa, nữ hài bên trong câu chuyện này, rất có thể là chính nàng...
Lãnh Mộ Hàn nghe rất chăm chú, khi thì đau lòng, khi thì vui mừng, khi thì bi thương... Gần giống như những chuyện trải qua đó chính là hắn.
Đến khi Linh Thứu nói đến nữ hài giết chết người nàng âu yếm và kết cục của nữ hài kia, Lãnh Mộ Hàn đem tay nàng đặt ở ngực mình. "Nam tử kia thật là hạnh phúc."
Linh Thứu hơi chấn động, sau đó cay đắng nở nụ cười. "Làm sao biết, hắn nhất định rất hối hận yêu nữ hài kia, nếu như không có nàng ấy, hắn sẽ không mất đi tất cả, hắn sẽ không phải chết."
Lãnh Mộ Hàn là không đồng ý lắc lắc đầu. "Linh Nhi, có thể theo người khác, hắn là bất hạnh, thế nhưng đối với hắn mà nói, có thể gặp được nữ hài, chính là may mắn lớn nhất đời này của hắn, huống chi, trong lòng của nàng ấy là có hắn, không phải sao?"
"Nhưng mà..." Linh Thứu còn muốn nói gì nữa.
"Không có nhưng mà, nếu là ta, ta gặp được nàng, đây chính là ta may mắn lớn nhất của ta, mặc kệ kết cục là cái gì, ta đều cam tâm tình nguyện..."
Chỉ là, chuyện xưa này là chuyện xưa của nàng sao? Vậy nam nhân nàng yêu kia là ai? Nam nhân lợi dụng nàng là ai? Ngoại trừ hắn, nàng còn gã cho người khác sao?
Một loạt vấn đề xuất hiện ở trong đầu Lãnh Mộ Hàn, a, bất quá cái kia lại có quan hệ gì, hắn quan tâm, bất quá là Linh Nhi.
May mắn lớn nhất sao? Linh Thứu không nói gì nữa, nếu như, nếu như nói, Mộ Hàn biết nam tử kia chính là hắn, hắn còn có thể như vậy sao? Thật sự, đúng là may mắn lớn nhất sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiệc tối cũng sắp đến.
Hai người rửa mặt một phen, lúc này mới đi tới đại điện lần nữa.
Bên trong cung điện đã tụ tập không ít người, trong đám người qua loa nhìn qua, ánh mắt Linh Thứu vừa vặn nhìn đến Gia Cát Vô Ưu đang nhìn bọn họ.
Người này, nhìn thật quen... Linh Thứu cau mày suy nghĩ một chút, nhưng mà nàng cũng không nhớ rõ chính mình nhận thức người như vậy a, có lẽ là nhớ lầm người đi.
Gia Cát Vô Ưu cũng lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn dáng vẻ của nàng hiện giờ chắc đã tốt hơn rồi.
Bên kia Hiên Viên Yên Nhi thật vất vả nhìn thấy Linh Thứu, nhưng lại nhìn thấy Lãnh Mộ Hàn bên cạnh, Hiên Viên Yên Nhi ngay lập tức thân thể run lên, người đàn ông này vẫn đáng sợ như trước a, thôi quên đi, nàng vẫn là sau này tìm cơ hội khác gặp nàng ấy(Linh Thứu)!
Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu đúng giờ trình diện, phía sau bọn họ vẫn là Lệ phi với Vương Thục phi, Lệ quý phi bởi vì Nam Cung gia, mà Vương thục phi là bởi vì nàng gần đây đặc biệt được sủng ái.
Tiệc tối không giống với buổi trưa đón gió(chào đón), ngoại trừ có mỹ vị món ngon, còn có biểu diễn.
Linh Thứu không nhìn ca vũ, kể từ khi kể chuyện xưa cho với Mộ Hàn, trái tim của nàng cũng mở rộng một chút, hoặc là nói, lời nói của Mộ Hàn như thuốc an thần làm trái tim của nàng được bình tĩnh hơn.
...
Lệ quý phi, cũng chính là Nam Cung Nguyên Trinh, ánh mắt bà ta như có như không nhìn Linh Thứu với Lãnh Mộ Hàn, vừa nãy Phong Nhi nói với nàng, thời điểm Phong Nhi tìm phế vật kia vừa vặn bị Lãnh Mộ Hàn bắt được.
Suy nghĩ, buông đũa xuống. "Hoàng thượng, những vũ công ca múa này chúng ta bình thường cũng đã xem không ít, hôm nay lại có nhiều khách quý từ các nước như vậy, không bằng, để những vị nữ tử có mặt ở đây biểu hiện một chút tài nghệ của từng người, hoàng thượng thấy có được không?"
Lãnh Long Tuyệt nghe vậy trong mắt loé lên. "Ái phi đề nghị rất hay, nếu đồng ý biểu diễn tài nghệ cũng có thể, tam quốc hòa hợp, mới chính là phúc của người trong thiên hạ a!"
Mọi người cũng không có ý khiến khác, Linh Thứu trên tay đặt lại đĩa hạt dưa, nhìn về phía Nam Cung Nguyên Trinh, bà ta không nhìn nàng, nhưng nàng cảm thấy mục tiêu của bà ta là nàng nha, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc trước, chẳng lẽ, bà ta muốn tiêu trừ sự nghi ngờ của Mộ Hàn, lập lại kế giống như lần trước ở đại hoa viên mà nhằm vào nàng?
Quả thực, mấy vũ ca đang biểu diễn liền lui xuống, Nam Cung Nguyên Trinh liền đề nghị nàng biểu diễn, nguyên nhân vì nàng cùng Mộ Hàn mới vừa tân hôn không lâu, mọi người đều không biết nàng là Thái tử phi, hôm nay để mọi người quen biết một chút.
Hoàng hậu Bạch Khải Hồng Anh sắc mặt lập tức khó coi không ít, ngay cả người của Bạch Khải gia tộc cũng đều xanh mặt, Bắc Ảnh Linh Thứu là phế vật không ai không biết? Một nữ nhân không được sủng ái, bị nhốt quanh năm trong viện, có thể có tài nghệ gì? Nam Cung Nguyên Trinh rõ ràng muốn bọn họ mất mặt mà!
Lãnh Mộ Hàn nắm lấy tay Linh Thứu, nhìn về phía người đề nghị Nam Cung Nguyên Trinh. "Đa tạ Lệ quý phi nâng đỡ, bản thái tự thay Thái tử phi cảm ơn, chỉ là hôm nay thân thể nàng không khỏe, sợ không cách nào biểu diễn tài nghệ."
Nam Cung Nguyên Trinh làm sao sẽ bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy, lần này không chỉ có thể để cho Lãnh Mộ Hàn cùng với Bạch Khải Hồng Anh mất mặt, còn có thể nhục nhã Bạch Khải gia tộc, cùng lúc đó, Lãnh Mộ Hàn còn càng tin tưởng phế vật kia với bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, cớ sao mà không làm chứ?
"Ha ha, Thái tử liền không cần khiêm tốn, Bổn cung biết Thái tử đau lòng Thái tử phi, nhưng cũng không thể cứ cất giấu không cho mọi người xem nha? A, bất quá, sẽ không phải là Thái tử phi cái gì đều không biết chứ?"
Bạch Khải Hồng Anh tức giận phẫn nộ không ngớt, trừng mắt nhìn Linh Thứu một chút, đều là nàng ta! Nếu không phải nàng ta, con trai của bà hôm nay làm sao nhục nhã như vậy! Đường đường một Thái tử điện hạ, tương lai là người đứng đầu một nước, lại cưới một phế vật! Vẫn là một phế vật cái gì đều không biết...!
Lãnh Long Tuyệt ho nhẹ hai tiếng, dường như là đang ra hiệu Nam Cung Nguyên Trinh nói chuyện chú ý một chút.
Bên trong  điện, lập tức tầm mắt mọi người đều đặt ở trên người Linh Thứu, cũng không có thiếu người chờ xem kịch vui, đáng đời! Ai bảo một phế vật như nàng còn gả cho Thái tử! Nếu không phải nàng, vị trí Thái tử phi nói không chắc hiện tại chính là các nàng rồi!
Hiên Viên Yên Nhi thấy thế liền khó chịu trong lòng, những người này rốt cuộc là muốn cái gì! Tại sao có thể bắt nạt Bắc Ảnh Linh Thứu như vậy! Nàng ấy mới không phải phế vật, nàng ấy rất là lợi hại đó! Những người này thật là không có mắt nhìn!
Hiên Viên Linh Nhai không chút nghĩ ngợi trực tiếp che miệng Hiên Viên Yên Nhi, tiện thể lôi kéo tay nàng không cho làm loạn.
Hắn là sẽ không hoài nghi chút nào muội muội của hắn thấy mọi người nói không đúng nhất định sẽ ầm ĩ lên, liền vì muốn giúp nữ nhân kia bất bình a.
Mà tất cả mọi người không có phát hiện, trong đám người ở đây còn có một nữ nhân khác đang dùng ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào Linh Thứu.
Linh Thứu trở tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lãnh Mộ Hàn ra hiệu hắn yên tâm, khóe miệng lộ ra một chút nụ cười quái dị, ai nói nàng cái gì cũng sẽ không biết?
—-O—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.