Buổi tối, dưới sự che chở của Băng, Linh Thứu lặng yên không một tiếng động đi vào bên trong địa lao Thái tử phủ, nàng không làm kinh động lính coi ngục, mà trực tiếp đi tìm Vương Mai Mai.
Tuy đã muộn lắm rồi, nhưng Vương Mai Mai vẫn không có ngủ, dù cho nàng không bằng những nữ tử quan gia khác, nhưng thế nào đi nữa nàng cũng là đại gia tiểu thư, địa lao này lại tối lại lạnh, còn có những con chuột cứ kêu mãi, đây đối với nàng mà nói quả thật là ác mộng.
Nhìn thấy Linh Thứu đột nhiên xuất hiện, Vương Mai Mai đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui mừng tiến lên bắt lấy song cửa, nhìn Linh Thứu bên ngoài kích động không thôi: "Thái tử phi, có phải tra được ai hãm hại ta không? Có phải liền sẽ thả ta ra ngoài?"
Vốn không coi Linh Thứu ra gì, bây giờ trong mắt nàng Linh Thứu giống như nhánh cỏ cứu mạng.
Nhưng mà Linh Thứu vẫn là tàn nhẫn nói: "Hiện tại tất cả tội chứng đều chỉ về ngươi, chính là ta nghĩ bảo đãm ngươi cũng không giữ được."
Nhìn Vương Mai Mai đột nhiên trở nên cụt hứng, Linh Thứu tiếp tục nói. "Bất quá, ta ngược lại thật ra có một kế có thể tra ra hung phạm, chỉ là muốn xem ngươi xứng hay không xứng."
Vương Mai Mai nghe vậy, nguyên bản lòng tuyệt vọng lại sống lại, cấp thiết gật đầu nói. "Biện pháp gì? Ta nhất định phối hợp, nhất định phối hợp!"
...
Sáng sớm ngày thứ hai, trong phòng giam liền truyền ra tin tức, Vương Mai Mai nghĩ đến tin tức hữu dụng, nàng ngày đó trở lại có nhìn thấy một bóng lưng khả nghi, bóng lưng kia nàng có thể vẽ ra.
Đối với tin tức đột phá lớn như vậy, Linh Thứu vẫn nằm ở trong lồng ngực của Lãnh Mộ Hàn không vội dậy đi thẩm vấn, nàng đang đợi.
Mà cùng lúc đó bên trong thiên lao, Vương Mai Mai tâm tình vừa kích động vừa sốt sắng, nghĩ thầm sắp ra địa lao, làm sao ở trước mặt Thái tử điện hạ khóc lóc, phải biết một buổi tối này nàng chịu không ít tội, hơn nữa nàng là bị oan uổng, có thể Thái tử điện hạ đối với nàng lòng sinh hổ thẹn, mà nàng cũng là có thể mượn cơ hội thay thế được vị trí của Bắc Ảnh Linh Thứu.
Vương Mai Mai chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp, đột nhiên, ngoài cửa rối loạn tưng bừng, là hung phạm đến rồi, sinh cơ của nàng đến rồi!
Vương Mai Mai lẳng lặng đợi thị vệ bắt lấy hung phạm trả lại sự trong sạch cho nàng, thẳng tới bên ngoài khôi phục yên tĩnh, cửa lao mở ra, Vương Mai Mai có chút kích động giương mắt lên.
Chỉ là xuất hiện ở cửa không phải là Bắc Ảnh Linh Thứu người mà nàng cho rằng sẽ đến, mà là một người bịt mặt, người kia sát khí đầy người, trong tay còn cầm một thanh đao nhiễm đầy máu tươi lộ ra ánh sáng âm lãnh.
Vương Mai Mai trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, Bắc Ảnh Linh Thứu không phải nói nàng sẽ bảo hộ thêm địa lao sao? Người mặc áo đen này không có bị bắt? Mà đợi người áo đen đến gần, Vương Mai Mai mới sợ hãi kêu to, sắc mặt trắng như tờ giấy: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"
Người áo đen bịt mặt cầm trường đao vung lên, khóa sắt bên ngoài đứt thành hai đoạn, lạnh lùng nhìn Vương Mai Mai, giống như xem một bộ thi thể, muốn trách, thì trách nàng nhìn thấy những đều không nên nhìn thấy.
Vương Mai Mai sợ đến đứng như nhũn ra, lùi lại mấy bước, phát ra âm thanh rung rung hô cứu mạng, nhưng mà ở ngoài nhà lao lại chẳng có ai.
Người mặc áo đen từng bước áp sát, hôm qua Bắc Ảnh Linh Thứu phân phát hạ nhân trong Thái tử phủ, hiện tại chính là thời khắc Thái tử phủ phòng thủ yếu nhất, Thái tử phủ lại lớn như vậy, Vương Mai Mai kêu cứu, sợ yết hầu kêu đến rách cũng không gọi được người tới.
Vương Mai Mai lưng tựa vào vách tường, không thể lui được nữa, không thể làm gì khác hơn là giả vờ dũng cảm nói: "Ngươi không cần bước tới, ngươi nếu như dám động vào một cọng tóc gáy của ta, Thái tử điện hạ với Thái tử phi đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Sự uy hiếp của nàng, người mặc áo đen chỉ là trào phúng nở nụ cười, thực sự là nữ nhân ngu xuẩn, nữ nhân như vậy còn dám tranh cùng chủ nhân của hắn?
Nhìn người mặc áo đen hiểm ác lạnh rên một tiếng, giơ lên trường đao, Vương Mai Mai không nhịn được rít gào, nhưng âm thanh còn chưa phát ra, ánh sáng trắng lóe qua, máu đỏ tươi tung tóe lên trên vách tường, nàng ta không hề có một tiếng động nào ngã xuống đất.
Mãi đến tận khi chết, nàng còn không biết Linh Thứu nguyên bản không muốn nàng sống, nàng không chết, mâu thuẫn làm sao trở nên gay gắt đây.
Người mặc áo đen xoay người liền chuẩn bị rời đi, ai ngờ ngoài địa lao đột nhiên tràn vào một nhóm thị vệ, đem hắn bao quanh vây nhốt, không kịp suy nghĩ nhiều, hai phe liền đánh, hắn rõ ràng đấu khí so với những thị vệ kia cao hơn rất nhiều, nhưng làm sao cũng như đang bị kiềm chế vậy.
Rất nhanh, người mặc áo đen liền bị tóm lấy, không cam lòng bị ép đến chính sảnh.
Nhận được thị vệ bẩm báo, kết quả, Linh Thứu sớm có sở liệu, lúc này mới đứng dậy cùng Lãnh Mộ Hàn ra ngoài phòng, mà lúc này những nữ nhân khác cũng đã chờ từ sớm ở chính sảnh.
Uyển Phù trên người đã không sao, nhưng đáng tiếc dung mạo thật sự đã bị phá hủy, nàng đeo một cái đấu bồng ôm nỗi hận nhìn nam tử đang bị trói ở trên đất. Cố nén suy nghĩ kích động muốn đi lên giết hắn, bởi vì nàng biết, chân chính hắc thủ phía sau vẫn còn chưa bị nắm lấy.
Linh Thứu mới vừa vào liền nhìn thấy trên đất thi thể dùng vải trắng che kín, mà Vương Mai Mai quỷ hồn thì lại đầy cõi lòng oán hận nhìn nam tử đang bị trói trên đất, giương nanh múa vuốt muốn bóp chết nam tử, nhưng đáng tiếc có lòng không đủ lực, nàng ta căn bản không đụng tới hắn được.
Vương Mai Mai quỷ hồn thuộc về cấp thấp nhất, không chỉ không đụng tới người được, chỉ là có thể nhớ kỹ, chỉ có thể trước khi chết có một điểm ý thức cuối cùng, Linh Thứu lạnh nhạt đi qua bên người nàng, nhìn xuống thi thể, mặt lộ vẻ đáng tiếc đau lòng: "Người đến, đem thi thể Vương Mai Mai đem về quý phủ, cũng nói thật."
Nói xong, lúc này mới nhìn về phía nam tử, sắc mặt âm trầm mấy phần. "Ngươi chính là người hãm hại Uyển Phù? Là ngươi giết người diệt khẩu giết Vương Mai Mai?"
Nam tử vẫn tính có chút cốt khí, lạnh lùng hừ một tiếng, cái gì cũng không nói, cũng không dám loạn xem người nào đó trong đám người, chỉ cần chủ nhân không bị tóm, hắn liền có cơ hội được cứu.
Chúng nữ thấy nam tử kia căn bản không đếm xỉa đến Linh Thứu, đều cười trên sự đau khổ của người khác, ước gì Linh Thứu bị xấu mặt nhiều hơn trước mặt Thái tử điện hạ.
Lãnh Mộ Hàn con mắt lạnh lẽo, nữ nhân của hắn người khác há có thể vô lễ?
Linh Thứu biết Mộ Hàn suy nghĩ, chỉ cần là chuyện của nàng, tính tình lãnh đạm của hắn liền lập tức nóng nãy, cầm lấy tay hắn, một chút cũng không để ý nói: "Nếu không nói, vậy ngươi liền ở đây tiếp tục quỳ đi."
Này tính là gì? Phạm nhân không nói liền mặc kệ? Mọi người hơi kinh ngạc, sau khi kinh ngạc chính là khinh bỉ cùng đố kị, quả thật là rác rưởi. Mà Thái tử đối với nữ nhân của hắn thật tốt, lại còn tùy ý nàng ta hồ đồ! Nếu như các nàng cũng có thể trở thành là nữ nhân của Thái tử...
Uyển Phù vừa nghe Linh Thứu không thẩm, trong nháy mắt chuyển động. "Thái tử phi ngươi đã nói sẽ vì ta làm chủ!"
Linh Thứu gật gù, vô cùng khẳng định nói. "Yên tâm, ngày mai bản phi nhất định cho ngươi một câu trả lời."
Chúng nữ chỉ nghĩ Linh Thứu làm ra vẻ. Trong lòng cười gằn, trên mặt giả bộ đoan trang, tốt, ngày mai sao? Các nàng sẽ chờ nàng ta ngày mai làm thế nào để nam tử này mở miệng!
Đến đây còn rất nhiều hộ vệ gia đinh, còn có nha hoàn và rất nhiều người, trong này lại không thiếu các thế lực khắp nơi.
Chuyện bên này nàng phải chờ tới buổi tối may ra mới làm được, lặng yên thu hồi quỷ hồn Vương Mai Mai, để Hỏa ném nàng vào huyết trì, sau đó liền sàng lọc sau.
Lãnh Mộ Hàn còn có công sự, không thể bồi Linh Thứu, chỉ luôn mãi căn dặn Linh Thứu không cần làm quá mệt.
Hắn có thể để cho nàng chơi, toàn bộ Thái tử phủ đều theo nàng, nhưng nếu nàng vì chơi mà mệt đến chính mình, hắn tuyệt đối không cho phép.
Linh Thứu cầm qua danh sách Thiệu Lỗi đưa, bắt đầu chọn người, cuối cùng lưu lại toàn bộ người Thiên Sát và Cung điện dưới lòng đất, còn những người thật sự hoặc là giả ý đến một cái cũng không lưu.
Qua như vậy, toàn bộ hạ nhân Thái tử phủ đến cả làm việc quét rác cũng là cao thủ số một số hai.
Người của Thiên Sát với Cung điện dưới lòng đất nhìn thấy chủ nhân chân chính của bọn họ rất là kích động.
Hết thảy sự tình xong xuôi, Thái tử phủ quạnh quẽ trong nháy mắt như lại truyền dòng máu mới mẻ vào.
Vương Mai Mai thi thể cũng vào lúc này bị đưa trở lại, Vương Đào nhìn thi thể của muội muội mình đau lòng đến suýt nữa ngất đi, sau đó là tức giận, mà hỏi qua sự tình ngọn nguồn sau, lập tức tỏ ra thái độ nhất định phải tìm ra hung phạm sau lưng nam tử kia, vì muội muội báo thù rửa hận!
Người ác độc như vậy không chỉ vu hại muội muội của hắn, lại còn giết người diệt khẩu!
Bên này sai người truyền đạt ý tứ cho Lãnh Mộ hàn, bên kia lập tức lên đường đi đến phủ Tam Hoàng Tử.
Mà một chỗ khác, Đường gia cũng đồng dạng thu được tin tức Đường Uyển Phù bị hủy dung, chỉ là Đường Uyển Phù không có may mắn như Vương Mai Mai, nàng ở trong nhà bất quá là thứ nữ, hiện tại lại hủy dung, liền biểu thị nàng ta từ nay về sau chẳng là cái thá gì.
Nghe nói hung thủ còn chưa bắt được, Đường Minh tâm tư lập tức đứng lên, sau đó viết một phong thư dùng bồ câu đưa tin đến phủ Ngũ hoàng tử.
Sắc trời dần dần tối, Linh Thứu vẫn không có động tĩnh, chúng nữ bắt đầu xao động.
Đã nói trước ngày mai đưa ra được hung phạm, nếu như cuối cùng Bắc Ảnh Linh Thứu không giao ra người được, các nàng không phải là có thể xem được chuyện cười của nàng ta sao?
Bên trong Mai Uyển, liếc nhìn Mộ Hàn đang xử lý công văn, Linh Thứu âm thầm đem quỷ hồn Vương Mai Mai phóng ra, trải qua một buổi chiều đều ngâm trong huyết trì, quỷ hồn Vương Mai Mai đã từ sơ cấp đến trung cấp, tuy rằng không mạnh mẽ đến đâu, nhưng ít ra là có thể hù dọa nam tử kia một chút.
Lãnh Mộ Hàn cũng không có hỏi Linh Thứu đến tột cùng là có biện pháp gì có thể để cho tên nam nhân kia chịu nhận tội, hắn tin tưởng nàng còn có thể mang đến cho hắn thêm kinh hỉ.
Sắc trời tối đen, chính sảnh của Thái tử phủ, nam tử kia còn quỳ ở đó, không phải là hắn thành thật, mà hắn giống như bị tà muôn không thể đứng lên nổi, cảm thấy thân thể như bị cái gì đó đang kiềm chặt hắn.
Bỗng nhiên một luồng gió âm u thổi đến, nam tử nhíu mày, tại sao hắn luôn cảm thấy xung quanh đột nhiên âm lãnh hơn nhiều thế.
"Trả mạng cho ta!" Một giọng nữ thê thảm truyền vào trong tai, trong đại sảnh yên tĩnh càng có vẻ đường đột khủng bố, dọa nam tử kia muốn nhảy dựng lên.
Nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, hừ, chơi trò này với hắn, hắn là một đại nam nhân sẽ sợ loại trò đùa ấu trĩ này sao?
Nhưng chưa kịp đắc ý xong, một gương mặt quỷ liền bỗng xuất hiện ở trước mặt hắn, mà hắn chưa kịp nghĩ đến làm sao xuất hiện trước mặt hắn cũng không biết, mà gương mặt đó rõ ràng chính là gương mặt của Vương Mai Mai, chỉ là giờ khắc này gương mặt lộ vẻ hung sát, sắc mặt trắng đến cơ hồ như trong suốt.
Nam tử chỉ cảm thấy trong cổ họng tiếng thét như bị kẹp lại, hắn cố gắng cho mình tỉnh táo lại, nhưng trên cổ xúc cảm lạnh lẽo âm lãnh, còn có hắn không thể nào động đậy thân thể, không có chổ nào mà không phải là đang khiêu chiến thần kinh của hắn.