Quỷ Phu: Người Chồng Lúc Nửa Đêm

Chương 22: Quay lại từ đường (1)




Dương Ngữ Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không ngờ cô đã ngủ đến 11 giờ trưa. Ngoảnh sang nhìn chiếc giường bên cạnh chăn chiếu gấp gọn gàng, xem ra đạo cô Diệu Hoa đã rời khỏi phòng từ lâu.
Lúc này, chiếc lắc dưới chân khẽ rung lên, Ninh Ngọc Hiên xuất hiện trước mặt Dương Ngữ Ninh.
"Sao nhìn mặt cô có vẻ hoảng hốt vậy?"
Dương Ngữ Ninh nhìn người đàn ông tuần tú trước mặt, lắc đầu: "Không có gì, mơ thấy ác mộng thôi, từ bé đến giờ tôi đã quen rồi."
Cô không muốn nói quá nhiều về giấc mơ này của mình, từ nhỏ tới lớn những lúc cơ thể suy kiệt cô đều sẽ mơ giấc mơ này, mỗi lần giấc mơ sẽ càng rõ nét hơn, mấy lần trước chỉ dừng ở cảnh A Âm còn nhỏ, cập kê, đính ước, lên kiệu hoa, chưa lần nào cô mơ đến đoạn có người nói rồi để cả khúc thân chuối cắm đầy nhanh như vậy.
Thứ cần quan tâm bây giờ là tìm xác cho Ninh Ngọc Hiên, chuyện này cô sẽ tự mình tìm hiểu sau, có lẽ là duyên âm cần cắt bỏ.
Nghĩ vậy, Dương Ngữ Ninh điều chỉnh lại tâm trạng, cô lục trong ba-lô đầu giường ra một túi khăn ướt, lau sạch mặt và cổ.
"Chuyện hôm qua anh bảo tôi cứ nhận lời quỷ nhi đó là sao?"
"Hiển nhiên rồi mà, nó không cần người chơi cùng, nó muốn nhận cô làm mẹ đó!" Ninh Ngọc Hiên đi tới, ngả người xuống cạnh Dương Ngữ Ninh, vươn vai giãn cốt rồi thở một hơi:
"Ôi cả ngày co người trong cái lắc đó, lưng ta sắp gãy mất rồi."
Dương Ngữ Ninh khẽ hừ một tiếng, con quỷ này thật cợt nhả, ở trong chiếc lắc anh ta đâu hiện chân thân, chỉ là một đốm lửa lập loè như ma chơi thôi, gãy lưng chỗ nào?
"Vậy anh có đối sách chưa? Tôi nên xử lý thế nào?"
Ninh Ngọc Hiên khẽ cười, đổi tư thế nằm nghiêng người, chống tay nhìn Dương Ngữ Ninh: "Cô đồng ý là một chuyện, nó có dám nhận hay không lại là chuyện khác!"
Có nói cũng như không, úp úp mở mở thật khó chịu.
"Anh cũng theo tôi cả đoạn đường dẫn hồn rồi, anh thấy chuyện này thế nào? Có manh mối gì không?"
"Lũ quỷ nhà họ Tạ này... đều là quỷ đã lâu đời, chỉ nhìn cách ăn mặc thôi cũng thấy chúng thuộc về thời phong kiến. Rốt cuộc nhà họ Tạ đã làm những gì để khiến tích tụ oán khí, vạn quỷ hoành hành như giờ?" Ninh Ngọc Hiên chau mày, tay mân mê chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón trỏ.
"Anh nghi ngờ cái gì?" Dương Ngữ Ninh cười híp mắt: "Có thể nói cho tôi biết!"
Ninh Ngọc Hiên không đáp lại mà dùng tay véo mũi Dương Ngữ Ninh: "Cô đó, nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt! Chuyện còn chưa chắc chắn, ta sẽ không nói ra vội! Giờ cô nghỉ thêm một lát rồi xuống dưới kia tụ tập với bọn họ, đầu giờ chiều chúng ta cùng đi."
"Đi đâu?" Tên này cứ nói không đầu không đuôi, Dương Ngữ Ninh cũng chẳng rõ anh ta định rủ cô đi đâu.
Đáp lại câu hỏi của Dương Ngữ Ninh là một cái gõ nhẹ vào đầu:
"Cô đó, lúc cần thông minh thì lại ngốc nghếch, đi nhiên là đi gặp quỷ nhi kia rồi."
Sau đó Ninh Ngọc Hiên biến mất, nhưng không phải chui vào lắc chân.
Dương Ngữ Ninh nào ngủ được tiếp, cô nằm trên giường lăn lộn một lúc thì có người đến gõ cửa mời xuống ăn trưa.
Loanh quanh cả một buổi chiều, chờ đến giờ hẹn thì Ninh Ngọc Hiên lại không xuất hiện. Ánh nắng bên ngoài quá mạnh, mặc dù Ninh Ngọc Hiên có thể chịu được, nhưng một tàn hồn như quỷ nhi thì lại không, thế là cuộc hẹn của hai người phải rời tới tận nửa đêm.
Lúc đó Dương Ngữ Ninh đang ngủ quên trên giường, chiếc điện thoại vẫn còn nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Ninh Ngọc Hiên chui từ chiếc lắc ra, bay tới vỗ vai cô:
"A Ninh, dậy đi!"
"Ưm?"
Dương Ngữ Ninh mê man mở mắt, phát hiện Ninh Ngọc Hiên đang gọi mình, lúc đó cô mới chợt nhớ ra việc phải làm.
Nhìn lên đồng hồ, đúng 3 giờ sáng, lại nhìn đạo cô Diệu Hoa ngủ say bên kia, Dương Ngữ Ninh thì thầm:
"Chúng ta đi đâu?"
"Từ đường nhà họ Tạ."
Nghĩ tới nơi hoang vu lạnh lẽo đó, Dương Ngữ Ninh lập tức tỉnh táo hẳn. Cô ngồi dậy xỏ giày rồi nhấc ba-lô khoác lên vai, bám theo Ninh Ngọc Hiên bước ra ngoài.
"A Âm..."
Khi vừa bước ra khỏi cửa, Dương Ngữ Ninh nghe thấy một giọng nói rên rỉ như truyền từ xa tới, lần này rút kinh nghiệm không quay đầu, chỉ đứng sững lại.
Ninh Ngọc Hiên bay đi trước một đoạn, ngoảnh lại thấy cách cô gái nhỏ một đoạn xa, chợt hỏi: "Sao thế?"
Dương Ngữ Ninh cau mày, Ninh Ngọc Hiên cũng không nghe thấy tiếng gọi đó? Hay do cô bị ảo giác.
"Không có gì, đi thôi!"
Vậy là một người một quỷ sánh bước bên nhau, chầm chậm, khe khẽ ra khỏi khu phòng nghỉ cho khách.
Cùng lúc đó, ẩn sâu trong góc hành lang có một đôi mắt đang theo dõi tất cả, thấy Dương Ngữ Ninh đi khuất, người đó cũng lập tức xoay người đi theo hướng ngược lại, dần dần trên hành lang chỉ còn lại tiếng giày 'cộp cộp cộp'.
Nhà họ Tạ, một đêm hiếm hoi có được sự yên ổn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.