Đáy mắt có chút kích động.
Anh ngập ngừng vài giây, sau đó liền đứng trước mặt Sở Từ.
Giơ tay, dùng sức.
Trong lòng ngực mang theo một chút tia vị ngọt.
Ấm áp.
Ngay sau đó, Sở Từ vươn tay ôm lấy cổ Lục Tấn.
Nhưng Sở Từ không nhìn thấy, trong nháy mắt, khoảnh khắc lúc ôm cô, đáy mắt Lục Tấn kinh khởi cuộn sóng, mà lại chần chờ cảm xúc phiên động.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không để cô biết dễ dàng như vậy, Lục Tấn thở dài một hơi, đem cảm xúc thu liễm, khôi phục lại khuôn mặt vô biểu tình lạnh lùng.
"Đi thôi, tiểu tổ tông, đi mặc thêm quần áo vào."
Lục Tấn dừng một chút, cúi người nhặt đôi giày mà Sở Từ vứt lăn lóc trên sàn.
Sau đó bế Sở Từ lên đi đến phòng nghỉ.
Mắng tiểu cô nương giống như mắng tiểu hài tử.
Nhìn Sở Từ mặc xong áo khoác, xong lại định nhảy xuống giường để đi giày.
Lục Tấn duỗi tay đè Sơ Từ lại, ngồi xổm xuống đi giày cho cô xong mới đứng dậy, cởi chiếc áo blouse của mình vắt sang một bên.
Hiện tại mới có 4 giờ chiều, vẫn còn khá sớm.
Nhìn tiểu cô nương lắc lắc đầu nhỏ, cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình rồi đứng dậy, nhanh chóng đi đến cạnh Lục Tấn, tay nhỏ nắm lấy bàn tay anh, đôi mắt to tròn đầy mong chờ ngước lên nhìn anh.
Lục Tấn khẽ cười một tiếng, một tay cầm lấy chìa khóa xe, một bên khom lưng, thanh âm trầm thấp, ý bảo cô xem cổ áo của anh, muốn cô sửa lại khuy áo, "Giúp tôi cài lại khuy áo một chút."
Anh dừng một chút, rồi lại cười nói, "Từ Bảo."
Ngẩn ra một lúc, Từ Bảo là cái quái quỷ gì vậy?
Sở Từ nghe vậy liền giương mắt nhìn hắn.
Vừa nhìn đến cổ áo của anh, ở trên cổ áo sơ mi trắng có hai cúc áo bị mở ra.
Từ góc độ này nhìn, thoạt có chút mê người.
Sở Từ nhấp môi, định đưa tay sửa cổ áo anh lại, liền phải rút tay mình đang nắm tay Lục Tấn ra.
Bất quá, tay không rút ra được, Lục Tấn hơi dùng sức, nắm chặt tay Sở Từ.
Khóe môi hơi câu lên, đáy mắt mang theo một mảng vô tội nhìn Sở Từ.
"Nếu vậy anh tự cài đi." Sở Từ giãy giụa rút ra nhưng không được, nói.
"Không thích." Anh dừng một chút, phun ra hai chữ.
Nếu anh không thích thì không cần cài nữa!!
Sở Từ rất muốn nói như vậy.
Nhìn Lục Tấn lúc lâu, sau đó Sở Từ mới chẹp miệng, đành nghe theo lời anh sửa lại cúc áo.
Bởi vì chỉ dùng có một tay để cài, cho nên tay của cô cũng khó tránh khỏi động vào anh.
Chỉ là mới cài xong, thì Lục Tấn lại hướng mình tiến lên phía trước, đáy mắt ám trầm, mang theo một chút tia nguy hiểm, đối diện với con ngươi thanh triệt của Sở Từ.
Tiết tấu hô hấp có chút rối loạn.
Đáy mắt hoàn toàn tràn đầy bộ dáng của cô.
Lục Tấn hơi híp mắt, đột nhiên đứng bật dậy làm tiểu cô nương vẻ mặt ngây ngốc nhìn.
Bộ dạng này càng khiến đáy mắt Lục Tấn càng ám, thanh âm thấp xuống.
Anh hơi híp mắt, anh đột nhiên đứng dậy còn làm tiểu cô nương vẻ mặt ngốc ngẩng đầu nhìn anh.
Dáng vẻ này làm đáy mắt anh quang mang càng ám.
Sở Từ nghiêng đầu.
Lục Tấn vươn tay xoa đầu cô.
...
Tác giả có lời muốn nói: Cho điểm ra tới, là nghe nói gần nhất có ở ác ý cho điểm đem sách mới cho điểm xoát rất thấp, chúng ta nhiều ít cũng đã chịu liên lụy, kế tiếp cố lên đi cho điểm thăng lên đi, cầu phiếu nhắn lại, bút tâm
Tấu chương xong.
Happy New Year