Quy Tắc Của Nàng Lọ Lem

Chương 6: Đại học (4)




Anh tên là Thành Du, Lê Thành Du, anh họ của Từ Hiểu Nhược, hôm nay đến cho cô bé vé ca nhạc. Từ Hiểu Nhược vuốt nhẹ tấm vé mà than phiền, "Mẹ em đúng thật là, ngày nào cũng bắt em học. Vất vả lắm Châu Kiệt Luân mới đến đây biểu diễn ca nhạc, em cũng khó khắn lắm mới xin di được. Vì buổi diễn lần này, ngày nào em cũng phải học hơn hai giờ."
An Lan cười, chỉ vào một bài tập mà nói, "Sai rồi, làm lại."
"Cô giáo à, chị đừng nghiêm khắc như vậy chứ."
An Lan khẽ ho mấy tiếng, nghiêm túc nói, "Em không ngoan ngoãn giải xong tập đề này, thì cũng không cần kể chị nghe hôm nay cậu học sinh em thích đã làm gì nữa đâu."
Từ Hiểu Nhược đỏ mặt, không nói gì nữa, nghiêm túc giải đề. An Lan khẽ nhếch môi, cô bé này luôn thích nói chuyện tình cảm với cô, muốn trưng cầu ý kiến. Nhưng thật ra nhiều năm qua bản thân cô rất khuôn phép, một lòng miệt mài học tập, không biết gì đến tình yêu, chẳng qua là đã từng thấy trong tiểu thuyết, quá phóng đại, quá ảo mộng.
Đối với tình yêu, cô xem nó là đóa anh túc rực rỡ đầy mê hoặc cần phải tránh xa, nhưng quả của nó lại ẩn chứa chất độc, khiến người ta một khi đã nghiện thì không cách nào tự kiềm chế được, nên chẳng có lợi gì khi tiến đến gần cả.
Cũng không biết tại sao Từ Hiểu Nhược lại đột nhiên hứng thú với vật lý như thế, chỉ vì chàng trai cô bé để ý cũng thích vật lý, An Lan không thể nào hiểu nổi khi cô bé lấy điều đó làm động lực học tập. Hiệu suất hôm nay không tệ, mới hai tiếng nhưng làm được rất nhiều đề, hai giờ vừa đến, Từ Hiểu Nhược còn kéo An Lan lại nói chuyện.
Lúc An Lan bước ra khỏi phòng sách thì đã là bốn giờ chiều, Lê Thành Du vẫn còn ở đây, đang ngồi trên sô pha chuyện trò với mẹ Từ, đúng lúc An Lan nghe được mấy chữ then chốt, con gái, đẹp, gia cảnh không tệ. Cô lập tức hiểu ý, chào tạm biệt mẹ Từ, Lê Thành Du cũng nhân cơ hội đó mà chào ra về, cùng An Lan ra khỏi cửa. Chẳng qua khi cánh cửa sau lưng khép lại, An Lan nghe rõ Lê Thành Du thở dài. Bên khóe môi An Lan vương vấn nụ cười, đối với chuyện ép cưới thế này, cô đã thấy nhiều rồi, anh trai bạn tốt hồi cấp ba của cô đến tuổi lấy vợ, luôn bị nhà ca thán suốt ngày, lần nào về nhà cũng đều phải lén lút.
Lê Thành Du khẽ ho, "Cô cười gì?"
"Tôi có đâu." An Lan nhanh chóng đáp một câu đơn giản, ý cười trên mặt cũng vụt tắt.
"Hôm đó cũng không thấy cô cười như thế." Cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào không gian chật hẹp, lúc Lê Thành Du nói chuyện thường thích nghiêng đầu về phía đối phương, dáng vẻ như đang tập trung lắng nghe. Da anh không trắng lắm, lúc không nói gì lại có vẻ nghiêm túc, An Lan không dám nhìn anh, chỉ dán mắt lên con số hiển thị trên thang máy, "Chỉ là đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện mà thôi."
Lê Thành Du cũng không hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng. Thang máy đã đến, An Lan đi sau lưng anh, chầm chậm đi xuống. Vốn cứ ngỡ sau này sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng ai ngờ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã lại chạm mặt nhau, chỉ cần bản thân tiếp tục dạy thêm suất này thì đoán có lẽ sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt nữa. Trong lòng bắt đầu tính có nên trả số tiền kia lại hay không. Nhưng cô đã đóng học phí rồi, còn khoản tiến mà bác gái cho, cô muốn từ từ trả lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao gầy của anh, đột nhiên chậm rãi xoay người lại, "Say nắng đấy à, còn không mau vào đi, đứng ngây đó làm gì?"
An Lan không tự nhiên lắm, nhưng vẫn từ từ đi đến bên cạnh anh, mặc dù trong lòng vẫn có chút không nỡ, nhưng vẫn dũng cảm mở miệng, "Việc đó, Lê tiên sinh này, tôi cảm thấy vẫn nên trả số tiền kia lại cho anh thì hơn."
"Vì sao?" Lê Thành Du không tin cô sẽ nói thế, "Số tiền kia vốn là của cô mà."
"Tiền nhiều quá, tôi cứ thấy sờ sợ." Cô khẽ mím môi, ánh mắt chân thành.
Lúc này Lê Thành Du đang dựa gần cô, cô không trang điểm, nhìn khá sạch sẽ. Ánh mắt cô sáng ngời, mũi cao môi mỏng, nghe nói con gái có khuôn mặt này thường hay bạc tình. Lê Thành Du không khỏi thấy buồn cười, nói cho cùng vẫn còn trẻ, tâm tư đơn thuần. Anh có thể nhìn ra, xuất thân của cô cũng không giàu có gì, áo quần trên người trông khá rẻ, lại còn xù lông nữa, trừ chiếc điện thoại mấy trăm đồng cầm trên tay ra, thì không có trang sức quý giá gì. Anh nghĩ một lúc rồi nói, "Cô nên biết nếu tôi lại lấy số tiền đó về thì tôi thành người thất tín rồi. Nếu không thì như vậy đi, nếu cô đã thấy có lỗi thì bao giờ mời tôi ăn một bữa là được, rồi thắng ít tiền hộ tôi, sao hả?"
"A..." An Lan nghe xong thì không khỏi có vẻ khó xử, "Lê tiên sinh cũng nên bết, đánh bài chính là đánh mười thua chín đấy."
"Nhưng trong mắt tôi cô là người đánh mười thắng chín." Lê Thành Du cong môi, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo mấy phần trêu đùa, "Mấy người bọn họ mà có rượu vào là đầu óc như trên mây vậy, mới đầu còn nhớ được bài, càng về sau càng mơ hồ, hơn nữa còn rất công bằng, thua cũng sẽ không giật nợ." 
Nhìn ra An Lan còn có chút do dự, Lê Thành Du lại ừ một tiếng, "Không đồng ý cũng không sao, cô vốn không nợ tôi gì mà."
An Lan quả quyết gật đầu, "Tối thứ bảy chủ nhật tuần nào tôi cũng rảnh cả, anh lưu số điện thoại tôi lại đi, nếu rảnh thì đến tìm tôi."
Lê Thành Du nhập số điện thoại của cô vào điện thoại mình, rồi lại hỏi, "Tên gì?"
"An Lan."
"Vậy tối nay thì sao?" Thực ra Lê Thành Du cố ý, anh không thích đánh bài lắm, thậm chí còn có phần chán ghét, đúng như cô nói, mười lần đánh bài thì chín lần thua sạch. Nhưng có lúc lại không thoát được, cũng giống như tiệc sinh nhật hôm nay, không thể vắng tụ họp được. Mỗi người cần dẫn theo một người phụ nữ, không phải là anh không có, chẳng qua là không thể đụng đến mấy người phụ nữ kia được, đụng đến là phải dây dưa cả đời, dẫn An Lan đi là tốt nhất, một mũi tên trúng hai đích.
"Ừ, được." An Lan nghĩ một luúc rồi đồng ý, đương nhiên không rõ anh có ý gì.
Lê Thành Du có ý muốn đưa cô về, nhưng An Lan khoát tay từ chối. Không thể tùy tiện ngồi xe đàn ông cũng giống đạo lý không thể tùy tiện nằm giường đàn ông vậy,anh chẳng qua chỉ là anh họ học trò của cô, đối với cô vẫn chỉ là một người xa lạ. Cô tìm một cái cớ để tự rời đi, cô đến cửa hàng tổng hợp mua một đôi giày, gót hơi cao, đi vào rất thoải mái, dù giá có hơi chát. Nhưng cô vẫn quyết định mua, dù gì giày rẻ tiền thì chất lượng không tốt, đi đau cả chân, mang vào cũng không thoải mái, nghĩ ngợi một lúc rồi lại đi mua hai bộ quần áo, đồ mặc trên người đều đã mua được năm ngoái, vải vóc xù lông cả rồi.
Bạn cùng phòng luôn thấy cô ngày ngày vội ra vội vào, lần đầu tiên thấy cô quay về với mấy túi trong tay, bèn rối rít vây đến, muốn xem nàng mua gì, con gái luôn có sự tò mò với đồ mới. Phi Phi cầm quần áo mới của cô ướm thử trên người, A, là kiểu mới của hãng XX đây mà, lần trước mình có thấy ở nhà rồi."
Tiểu Cửu cũng thử một chiếc quần đùi, rồi dứt khoát trả về lại, "Lan Lan, vòng eo cậu là ba bảy đấy à, mẹ nó gầy thế. Mình buồn quá, sáu sáu đó sáu sáu* lận đó..."
(*Bản gốc là một thước chín và hai thước, một thước bằng 1/3 mét, ở đây mình chỉ lấy số xấp xỉ gần đúng.)

Công Chúa quét mắt nhìn, "Dù chỉ là hãng nhỏ, nhưng dù sao cũng tốt hơn bộ đồ bành cậu mặc trên người."
An Lan cười một tiếng không đáp, chỉ dọn dẹp lại quần áo. Công Chúa vừa nói vừa nhìn An Lan, "Đúng rồi, tối nay bọn mình đến học viện tin học tham gia hội chào mừng tân sinh viên, mình có tiết mục đấy, cậu có muốn đi không?"
An Lan dừng lại, "Xin lỗi, tối nay mình bận mất rồi."
Lập tức sắc mặt Công Chúa trở nên khó coi, hừ một tiếng quay về giường của mình.
Nhất thời, bầu không khí trong căn phòng đông cứng lại đến mức lạnh băng. Tiểu Cửu và Phi Phi trố mắt nhìn nhau, rồi lại liếc nhìn An Lan, An Lan vẫn chỉ cười như cũ, Công Chúa có địch ý với cô không phải ngày một ngày hai, cô có thể làm gì chứ. Hơn năm giờ chiều, Lê Thành Du gọi điện cho An Lan, khi đó An Lan đang tắm, Công Chúa nghe điện thoại thay cô. Đến lúc An Lan tắm xong đi ra, thấy Công Chúa cầm điện thoại của cô đứng ngoài ban công, không biết nói gì, đến gần mới nghe thấy cô ấy hỏi đi hỏi lại, "Rốt cuộc anh tên gì, tên là gì vậy?
Giọng cô ấy vô cùng nũng nịu, An Lan chỉ thấy mồ hôi lạnh toát ra, biết số điện thoại của cô cũng không có nhiều người, mà người Công Chúa không biết có lẽ chỉ có Lê Thành Du, cô bèn hờ hững nói, "Anh ấy là người nhà học trò của tôi."
Lúc Công Chúa xoay người lại, vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, khẽ hếch cằm đầy cao ngạo. Cô ấy trả điện thoại lại vào trong tay cô, "Cái người này, sao lại không lễ phép vậy chứ."
An Lan nhìn cuộc gọi đã bị ngắt kết nối, không khỏi thở dài, rồi gọi lại, "Alo, tôi là An Lan."
Đối phương dở khóc dở cười lại có phần bất đắc dĩ, "Ai vậy chứ, tôi bị quấn lấy suýt nữa khai báo sạch mười tám đời tổ tông rồi."
"Xin lỗi, vừa rồi tôi có việc."
"Bây giờ cô xuống đi, tôi chờ cô trước cổng trường."
"Ừm." Cô định hỏi làm sao anh biết trường của tôi, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy cũng không cần thiết, bèn đáp lại, "Được". Cúp điện thoại, Công Chúa đang tính hỏi gì đó thì An Lan đã mím môi nói, "Anh ấy bảo hôm nay mình đến dạy thêm con nhà anh ấy vài giờ."
Giải thích như vậy là tốt nhất, vừa hóa giải hiểu lầm ban đầu mà cũng hóa giải lúng túng lúc này. Công Chúa à ồ một tiếng, "Không thể nào, sao cậu không nói sớm chứ, nghe giọng còn trẻ lắm mà*."
(*Bên Trung chỉ có hai xưng hô là wo/ni nên hầu như không thể biết được tuổi của đối phương qua cách gọi, bởi vậy Công Chúa tưởng “phụ huynh” Lê Thành Du đã lớn tuổi.)

An Lan cong môi, thay quần áo ra ngoài.
--
Tránh nhầm lẫn tên thì chúng mình đã quyết định đổi tên Từ Hiểu Nhã thành Từ Hiểu Nhược. Chữ 若 còn có nghĩa là Nhã/Nhược và phát âm khác với chữ 雅 Nhã trong tên Lê Hiểu Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.