Quy Tắc Của Nàng Lọ Lem

Chương 8: Đại học (6)




Ha, làm sao An Lan có thể muốn những thứ không phù hợp với thân phận của mình cơ chứ. Cô chỉ muốn học tập thật tốt, sau đó tìm được một công việc ổn định, còn phải báo đáp bác nữa. Bị mẹ bỏ rơi, cô cũng không phải là con ruột của ba, mặc dù đã nhập hộ khẩu vào nhà bác, nhưng cô cũng chẳng còn muốn trở về ngôi nhà đó nữa. Cô không có gì để dựa dẫm, chỉ có thể tự lực gánh sinh. Chứ thật ra, sâu trong lòng cô vẫn khao khát rất nhiều thứ, là những thứ kéo giãn khoảng cách giữa cô và những người khác. Nhưng cô chỉ muốn yên phân mà đạt lấy những thứ đó, chứ không phải là dựa vào việc đánh cược này. 
Trên đường trở về, cô hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng mở to đôi mắt. Cô luôn cho rằng ngủ là chuyện riêng tư, mà cô lại là một người rất chú trọng vấn đề này. Khi cách cửa trường học một đoạn khá xa, cô liền nói, "Dừng lại ở đây là được rồi." 
"Lý do?"
"Anh cũng biết mà." An Lan nói đùa, cởi dây an toàn rồi xuống xe, vẫy vẫy tay, "Tạm biệt Lê tiên sinh."
" Ừ, tạm biệt."
Lê Thành Du cũng vẫy tay với cô, bên môi nhàn nhạt ý cười, đột nhiên sực nhớ ra một việc, "Chờ một chút."
"Ừ?" An Lan lại quay đầu lại, hơi cúi người xuống, "Còn có chuyện gì sao?"
Lê Thành Du lấy một hộp đồ không to không nhỏ ở băng ghế sau ra đưa đến cho cô: "Đây có ít quà vặt, bạn đưa cho, cơ mà tôi không thích ăn ngọt." An Lan không muốn nhận, vừa định từ chối thì Lê Thành Du lại bổ sung một câu, "Coi như món quà xin lỗi cho tối nay đi, không chừng bây giờ trong lòng cô vẫn đang trách tôi đấy." An Lan không khỏi bật cười, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cô sáng lên, cô cũng là một người phóng khoáng, bèn đưa tay ra nhận, "Vậy cám ơn anh rất nhiều. Tạm biệt." 
Cô cầm lấy rồi mới phát hiện ra hộp đồ này hơi nặng, bên ngoài bao bì vô cùng tinh xảo. Trong lòng hơi hối hận, vừa rồi nghe nói chỉ là ít quà vặt thôi, ai dè giờ mới hay đây là túi quà vặt đắt tiền. Cô đang suy nghĩ xem có nên trả lại hay không, nhưng vừa xoay người lại thì chỉ thấy ánh đèn sau đuôi xe, rẽ vào khúc cua rồi biến mất. An Lan lại nghĩ, dù gì hôm nay cô cũng giúp anh thắng không ít tiền rồi, nghĩ như vậy liền bình thường trở lại. 
Trường học ở ngay phía trước, cô mới đi mấy bước thì có một cô gái trang phục lộng lẫy không biết nhảy ra từ đâu đứng ở trước mặt cô. Đây không phải là Công Chúa sao? Gương mặt trang điểm tinh tế, tóc được bai lên. Trong tay đang cầm mấy chuỗi thịt nướng, nhưng không hề cảm thấy bất ngờ tí nào, ăn từng miếng từng miếng, động tác lịch sự mà ưu nhã. Một cô gái xinh đẹp, cho dù là ăn ở ven đường, thì nhìn vào cũng giống như đang thưởng thức một bữa tiệc. Cô ấy nhìn An Lan, cười như không cười. 
An Lan cười hỏi, "Biểu diễn thành công chứ?" 
"Dĩ nhiên rồi." Trong mắt Công Chúa mang theo ít kiêu ngạo, chia chuỗi thịt nướng trong tay cho An Lan, nhưng An Lan khoát tay nói, "Cám ơn." 
Công Chúa nhìn hộp quà trong tay An Lan, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, "Debauve&Gallais, sản phẩm của nước Pháp, mỗi thanh 94 đô la, một trong những loại sô cô la đắt nhất thế giới." Rồi cô ấy lại nói tiếp một câu, giọng nghe không rõ, "An Lan, hoá ra bên cạnh cậu có nhà giàu đấy à? Chiếc xe kia nhìn thì bình thường, nhưng chắc chắn không dưới một triệu đâu." 
An Lan cười nhạt một tiếng, "Lần này cô bé nhà anh ấy thi tháng đạt được thành tích cao, nên mới cho mình một hộp, thịnh tình khó khước mà, ừm... Không thể sao?" 
"Bọn họ lại còn để xe riêng đưa cậu về?"
"Ừ, hôm nay học hơi muộn, không có xe buýt." Dáng vẻ An Lan vẫn là kiểu không thèm chú tâm mấy, cho dù là nói dối cũng nói một cách hợp tình hợp lý. 
"Oa, vậy mình có lộc ăn rồi." Công Chúa lại đổi sang vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, gọi Tiểu Cửu và Phi Phi đang mua đậu hủ thối bên đường: "Nhanh lên chút đi, có đồ ăn ngon này." 
Sau khi trở về kí túc xá, Công Chúa không đợi được nữa liền mở hộp ra, rõ ràng cầm khá nặng, nhưng bên trong chỉ có được mấy thanh. Công Chúa nhanh nhảu cầm lấy một thanh, mặt đầy hạnh phúc, "Lâu lắm rồi không được ăn sô cô la ngon như thế này." Nếm gần nửa thanh mới xoay người sang An Lan, le lưỡi hỏi, "Xin lỗi nhé, cậu không ăn sao?"
An Lan cười một tiếng, cầm hộp lên để cho tiểu Cửu cùng Phi Phi cũng lấy ăn. Tiểu Cửu trung thành với nguyên tắc giảm cân, nhưng ánh mắt lại cứ dán chặt vào đó, qua một lúc sau, cuối cùng vẫn bị dụ dỗ, cầm lấy một thanh, Phi Phi cũng cảm thấy ăn thứ đắt tiền như vậy hơi ngại, nhìn sang An Lan chân thành cám ơn, rồi cũng lấy một miếng.
Công Chúa ăn hết một thanh, lại mở miệng nói, "Sô cô la này mà phối chung với rượu vang hay rượu mạnh, thì mùi vị nhất định còn đậm đà hơn. Ăn nhanh lên một đi, để dành làm cái gì chứ, bị chảy nước ăn không ngon đâu." 
Bên ngoài bóng loáng tỉ mỉ, màu khá tối, ăn vào vừa bùi vừa thơm. Hình như Công Chúa đã từng nghiên cứu về những thứ này, "Cậu biết không, phía sau mỗi thanh sô cô la đều chứa đựng một câu chuyện đấy..." 
Sự hiểu biết của An Lan với đồ ăn ngọt chỉ dừng lại ở việc bổ sung năng lượng, cô cũng không phải là một người thích ăn ngọt, vừa đắng lại vừa ngọt càng không phải thứ mà cô thích. Đêm nay không tắt đèn, mọi người cũng ngủ rất muộn. An Lan tắm xong leo lên giường đọc tiểu thuyết cũ, ba người kia thì tám chuyện trên trời dưới đất, hàn huyên một hồi rồi nhắc đến An Lan, Công Chúa liền hỏi An Lan không ngừng, "Người đàn ông kia trông đẹp trai quá, nhìn cũng trẻ nữa, chắc không phải là ba của học sinh nhà cậu đấy chứ?" 
An Lan khẽ dừng, "Mình chỉ phụ trách dạy thêm thôi, những việc khác thì mình không biết." 
Công Chúa ồ một tiếng, xách laptop chạy đến bên giường An Lan, mặt đầy nũng nịu: 
"Xem đi xem đi... ảnh chụp đẹp lắm đúng không, vì tối nay cậu không tới xem mình diễn, nên bây giờ mình phải phạt cậu xem hết đống này." 
An Lan ừ một tiếng, đồng thời cũng nghe thấy Tiểu Cửu ho khan kịch liệt. Công Chúa là người đẹp từ trong trứng nước, khí chất rất chuẩn, khi cô ấy đứng ở trên sân khấu, mặt mày hớn hở, sức sống căng đầy. Cô nàng có chất giọng rất ổn, hết sức êm tai. 
"Sân khấu này nhỏ quá, khó đưa dương cầm lên được. Từ nhỏ mình đã đi học dương cầm rồi, còn định thể hiện chút chứ. Mình còn muốn thổi sáo nữa cơ, nhưng đúng lúc ba mình đi khỏi, không có ai đưa sáo đến cho mình..." Công Chúa nằm vùi vào bên cạnh An Lan, lẩm bà lẩm bẩm, một lúc sau mới hỏi cô: "Cậu biết đánh đàn hay thổi sáo không?" 
An Lan lắc đầu một cái, "Mình chẳng biết gì cả." 
"Haiz, cậu đúng là hạnh phúc. Mẹ mình nói con gái phải được đào tạo bồi dưỡng từ nhỏ, không được than khổ, lại còn muốn đào tạo nhiều ngón nghề nữa cơ chứ. Nên ngay từ nhỏ mình đã bị ép học đàn dương cầm, khiêu vũ, ca hát, thổi sáo, đúng rồi, còn cả đàn tranh nữa."
Cô nàng nói rất nhiều, thậm chí có vài chuyện An Lan nghe không hiểu, nhưng vẫn nhưng ra vẻ nghiêm túc lắng nghe chăm chú. Cuối cùng Công Chúa mới thỏ thẻ: "Mình muốn tìm một người giống như ba mình ấy, có tiền, có địa vị, đẹp trai lại dịu dàng."
"Ừ..."
"An Lan, nếu cậu thấy có ai nhìn thích hợp, thì giới thiệu cho mình đi."
" Ừ..."
An Lan ngáp liên tục, "Mình mệt quá, đi ngủ đây." 
"Mình muốn ngủ với cậu." Công Chúa làm nũng không chịu đi, An Lan khẽ dừng, nhàn nhạt nhìn cô nàng, "Mình không thích ngủ chung với người khác, sẽ khó ngủ."
Công Chúa bướng bỉnh không chịu, An Lan cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy. Ánh mắt cô rất bình tĩnh, lại khiến cho ngươi khác không dám nhìn thẳng vào mắt. Công Chúa nhếch môi, bất đắc dĩ leo xuống. Sau khi tắt đèn, An Lan nhận được một tin nhắn từ Tiểu Cửu: "Cậu ấy có bệnh, là bệnh công chúa."
"Cậu ấy là thím Tường Lâm mà, lời như vừa nãy mình đã nghe không dưới mười lần rồi." An Lan cười, nhắn lại một tin chúc ngủ ngon, sau đó khoá máy. Cô cũng chẳng thấy chỗ nào trên người Công Chúa là muốn lấy chồng, sinh ra trong gia đình giàu có, từ sớm đã được nuôi dưỡng thành đóa hoa trong nhà kính, cô nàng vẫn chưa bị cuộc sống mài dũa, nói cho cùng cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ. 
Chỉ là một đứa trẻ sao? 
Sáng hôm sau, vừa mới thức dậy, An Lan liền nhận được điện thoại của Lê Thành Du, giọng đối phương có chút không vui, "An Lan, cô đừng có nhiệt tình quá như vậy được không?"
"Nhiệt tình?" An Lan không hiểu, đôi mày hơi cau lại, nhưng mơ hồ cảm giác được đã xảy ra chuyện gì đó.
"Tôi còn chưa tới mức cần cô giới thiệu bạn gái cho tôi đâu."
An Lan sầm mặt, "Hình như đôi ta có hiểu lầm rồi." 
"... Cậy Công Chúa gì đấy thì cô biết chứ?" 
"Ấy..." Giọng An Lan dần dịu đi, "Tôi biết."
"Đúng lúc tôi đi ngang qua trường cô, có tiện đến gặp mặt một lát không?"
"Ờ, được." An Lan mặc áo quần rồi rời khỏi giường, chợt nghe Công Chúa nói với cô, "An Lan, cái anh chàng Lê Thành Du kia vẫn chưa kết hôn đâu."
"..." An Lan nhìn cô ấy một cái, lạnh lùng nói, "Cậu đụng vào điện thoại mình lúc nào đấy?"
"Hì hì, Mình phải nắm bắt lấy hạnh phúc của mình chứ."
An Lan lau mặt qua loa, buộc tóc lên rồi chạy xuống lầu, lần nào cũng là cô dọn dẹp đống bề bộn của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.