Quỷ Triền

Chương 12:




Edit: Mạn Già La
Hậu huyệt Tạ Triều kịch liệt co rút, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, lộ ra đầu lưỡi bị mút quá mức mà phiếm đỏ, như một góc của đóa hoa hồng lộ ra, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Em… em chịu không nổi, ha… xin anh……”
Anh khóc lóc xin tha, hoàn toàn không nghĩ ra bất kỳ từ gì nữa, anh sắp bị hắn chơi hư rồi.
Nam nhân đỉnh bụng nhỏ căng phồng của anh, cảm giác muốn đi tiểu mỏng manh theo tầng suất va chạm ùa tới.
Tạ Triều hoàn toàn hoảng sợ, trong lòng có âm thanh nào đó cảnh báo anh tốt nhất đừng nói cảm giác này ra.
Cách duy nhất hiện giờ là khiến nam nhân nhanh chóng bắn ra, nhưng dương v*t hắn vẫn cứng ngắc, hoàn toàn chẳng có dáng vẻ muốn bắn chút nào, sức kéo dài của hắn quả thực khiến người ta chết ngất.
Tạ Triều cắn răng, hai cánh tay như ngó sen ôm chặt cổ Hoắc Dung Thâm, đầu dựa vào cổ hắn, một bên mềm mại rên rỉ, một bên vươn đầu lưỡi liếm hầu kết trên cổ nam nhân.
Nam nhân đè anh làm gần một giờ, trên người cũng không có chút mồ hôi nào, cũng không thấy thở dốc mệt mỏi, chẳng lẽ là vì đã thành quỷ nên không mệt sao?
Anh liếm hút hầu kết nhô lên của hắn, hàm răng gặm cắn, cuối cùng dứt khoát hôn lên nó.
Cả người Hoắc Dung Thâm cứng đờ, hầu kết được khoang miệng ướt mềm ấm áp bao lấy trượt lên xuống, ánh mắt gần như muốn ăn thịt người.
Miệng nhỏ phía trên của Tạ Triều đang bận rộn, miệng nhỏ phía dưới cũng không nhàn rỗi, siết chặt hậu huyệt, thịt ruột bên trong mút lấy côn th*t của nam nhân.
Hoắc Dung Thâm nhanh chóng hiểu được anh muốn làm gì.
Cắn mạnh đầu v* anh, nhân lúc Tạ Triều nhả ra rên đau, liền đút hai ngón tay vào khoang miệng ướt mềm của anh, bắt chước động tác giao hợp mà thọc vào rút ra.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Triều Triều, gan em cũng lớn thật đấy.”
Dưới thân lại càng thêm ra lực, bụng nhỏ phẳng lì bị dương v*t đỉnh hơi phồng, giống như sắp xuyên thủng lớp da mỏng kia, đánh bật nội tạng anh ra ngoài.
Tạ Triều ô ô rên rỉ, đầu lưỡi bị hai ngón tay của nam nhân kẹp chặt, nước bọt không khống chế được chảy xuống từ khóe miệng, dính ướt bàn tay hắn
Anh không nói được, chỉ có thể nức nở lắc đầu, nước mắt lưng tròng cầu xin hắn.
Hoắc Dung Thâm tách hàm răng anh, đâm vào rút ra trong miệng anh, cho đến khi làm Tạ Triều muốn nôn mới bằng lòng bỏ qua.
Hắn cắn từng cái một lên người anh, gò má, cổ, xương quai xanh, hõm vai, mông, đùi, bất kỳ chỗ nào cũng không buông tha, nơi nơi đều là dấu răng ướt đẫm nước, chứng minh câu nói trước đó hắn nói với Tạ Triều, nếu cắn hắn một cái sẽ để lại trên người anh mười cái.
Tạ Triều cảm thấy mình sắp chết đến nơi, chốc chốc thì khóc lóc nói đau, chốc lát lại ủy khuất nói khó chịu, quả thực giống như chỗ sâu trong địa ngục.
Hoắc Dung Thâm rất khôn khéo, lập tức đã đoán được mục đích chủ động trước đó của anh không đơn giản, bắt anh trả lời: “Khó chịu chỗ nào?”
Một bên hỏi, một bên chịch.
Bụng nhỏ của Tạ Triều căng đau, anh trúc trắc cầu xin, nước mắt rơi không ngừng: “Đi tiểu… em muốn đi tiểu…”
Hoắc Dung Thâm cắn vành tai phiếm hồng của anh, cười nhẹ: “Không sao, cứ tè thôi.”
Qua mười mấy giây Tạ Triều mới hiểu được ý hắn, hoảng hốt la lên: “Không được —— không được ——!”
“Buông em ra ——”
Lúc này Tạ Triều cũng không biết lấy sức từ đâu ra, nâng một chân lên đạp nam nhân còn đang làm mình ra.
Hoắc Dung Thâm không đề phòng, hoàn toàn không ngờ Tạ Triều sẽ ra tay như thế, hơi ngả người, dương v*t vẫn chôn trong cơ thể anh tuột ra, kéo ra vài sợi chỉ bạc giữa không trung rồi treo trên cặp mông bị hắn đánh đến đỏ bừng của Tạ Triều.
Trong phòng nháy mắt vang lên một tiếng “Phốc” dâm mị.
Khi côn th*t của nam nhân rời đi, hậu huyệt bị nam nhân làm đến không thể khép được trào ra chất nhờn màu trắng, cứ tuôn ra như suối.
Hậu huyệt cứ như mất khống chế, dọa Tạ Triều lại càng muốn đi tiểu.
Anh quỳ gối trên giường, run run rẩy rẩy muốn xuống giường tìm WC.
Nhưng mới vừa bò chưa được hai bước, cổ chân mảnh khảnh của anh đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt.
Tạ Triều cảm thấy nam nhân phía sau lưng giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục, cả người đều bao bọc bởi từng tầng hắc khí khủng bố. .
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Sợ hãi như một tấm lưới lớn, bao trùm anh. Tạ Triều sợ tới mức chẳng nghĩ được gì, liền dùng chân kia đá hắn, kết quả cũng bị giữ chặt nốt.
“Tránh ra ——”
Tạ Triều không thể làm gì, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu la to.
“Muốn chạy đi đâu? Hửm?”
Anh bị nam nhân từng chút một kéo xuống, trên khăn trải giường màu trắng hiện ra dấu vết bị lôi kéo.
Sau lưng bỗng dưng tựa vào một thân thể lạnh lẽo, đỉnh dương v*t cọ xát hai lần lên hậu huyệt ẩm ướt của anh, sau đó không nói lời nào đút vào trong cúc huyệt, thao làm không chút thương tiếc.
Hoắc Dung Thâm nâng mông anh lên, để cho anh chu lên, bị hắn chịch.
Tư thế này khiến hắn tiến vào càng sâu, tràng đạo cũng sắp bị hắn thọc hư, cảm giác nóng rát đau trướng. Nam nhân dường như đang trừng phạt anh, mỗi một lần đều rút hết dương v*t ra, rồi sau đó lại đút vào toàn bộ, đâm thẳng đến dạ dày anh, như muốn nghiền nội tạng của anh thành bùn.
Tạ Triều bị đâm thọc thô nặng mà không nhịn được nôn khan, cực kỳ nghi ngờ mình sắp bị chơi ra bệnh trĩ.
Anh ghé vào trên giường gào khóc, đuôi mắt vì khóc mà đỏ hoe.
Hoắc Dung Thâm bắt anh quay đầu, nghiêng đầu dịu dàng hôn lên hàng mi dài đọng nước mắt của anh, ngược lại thân dưới chịch anh càng lúc càng nhanh, tần suất nhanh cực kỳ.
Khi Tạ Triều thét chói tai bắn nước tiểu trên giường, sợi dây trong đầu dường như đứt phựt. Ngửi thấy mùi khai tràn ngập trong không khí, vẻ mặt anh tuyệt vọng.
Cả người run như cái sàng, ánh mắt tan rã, cả người như ngây ngốc bất động.
Hoắc Dung Thâm còn chôn trong cơ thể anh không rút ra, dương v*t nửa mềm lại bắt đầu cứng lên.
Tạ Triều cảm nhận được, như tỉnh dậy từ trong mộng, một bên mắng một bên giãy giụa như con cừu điên.
“Hoắc Dung Thâm, anh là đồ khốn kiếp! Lưu manh! Biến thái…… Ưm! Đừng —— không được!… Em sẽ chết mất, đừng làm nữa……”
Nhưng nam nhân vẫn không buông tha anh, ôm anh rời giường, di dời trận địa.
Chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải của anh, hắn đi đến sô pha đối diện ngồi xuống, sau đó ôm Tạ Triều tiếp tục làm anh, đỉnh anh phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong cổ họng.
Tình dục liên tục và kéo dài đã hoàn toàn ép khô Tạ Triều. Từ ban ngày đến đêm tối, mặt trời mới mọc đằng đông, rồi lặng đằng tây, mấy ngày mấy đêm, anh cũng không biết mình kiên trì được như thế nào nữa, thậm chí đến cuối cùng, nam nhân chịch anh đến mức chẳng bắn ra được gì, cứng cũng cứng không nổi.
Chưa bao giờ trải qua kiểu dữ dằn lại mãnh liệt xâm chiếm như thế này, mỗi một lần đều giống như chìm trong biển cả vô biên, chìm chìm nổi nổi theo từng cơn sóng lớn, chẳng thể bắt được gì, bị bắt chìm đắm, ngã vào vực sâu dục vọng.
“Vì sao không có ai nghi ngờ hết vậy?”
Khi Tạ Triều biết Hoắc gia rơi đài, đột nhiên hỏi.
Mọi chuyện diễn ra như thể có một bàn tay vô hình ở sau lưng quạt gió thêm củi, dẫn đến kết quả ngày hôm nay.
“Nghi ngờ điều gì?” Nét mặt nam nhân dịu dàng, thoạt trông tâm trạng rất tốt.
Tạ Triều nói: “Hoắc Tử Đình xảy ra chuyện trong phòng khách em ở.”
Hoắc Dung Thâm sờ mặt anh cười, trong mắt không rõ cảm xúc: “Triều Triều, đó là phòng của ‘Trình Vân’, phòng của em ở lầu bốn.”
Lời hắn nói có ẩn ý, tính ám chỉ rất mạnh.
Tạ Triều nghe thấy từ lầu bốn này, mặt không khỏi đỏ lên, ký ức xấu hổ ùa về, xấu hổ trừng mắt liếc nam nhân một cái.
Anh cũng là sau này mới biết được, người đàn ông vào phòng anh buổi tối ngày đó ấy thế mà cũng gọi là Trình Vân, hơi trùng hợp rồi đó.
......
Nghe nói Hoắc Tử Đình sau khi phẫu thuật hai ngày thì tỉnh lại, sau khi biết bản thân bị đàn ông cắn thành thái giám, thì nổi điên muốn tìm Trình Vân giết y.
Mạt Lê vô cùng đau lòng nói cho hắn biết, Trình Vân đã tự sát, dặn hắn phải nghỉ ngơi cho tốt.
Hoắc Tử Đình không thể tin được: “Vì sao thằng đó lại xuất hiện trong phòng Trình Vân? A —— ai mẹ nó để hắn ta đi vào!?”
Mạt Lê cảm thấy hắn là bị kích thích nên đầu óc hồ đồ, trong lòng càng thêm hận tên đã cắn đứt trym của con trai bà ta.
Nghĩ đến Hoắc gia đã suy bại, nửa người dưới của con trai tàn phế, ông chồng lại nằm liệt trên giường, bà ta ôm hận gạt lệ: “Con câm miệng!”
“Đều là chúng ta chiều hư con, con có biết cũng bởi vì chuyện này mà Hoắc gia xong đời rồi không, công ty ba con phá sản, hiện giờ còn thiếu một đống nợ kia kìa.”
Bà thất vọng tột cùng: “Tiểu Đình, con cũng nên trưởng thành đi.”
Bây giờ Hoắc Tử Đình nào nghe lọt lời bà ta nói, hạ thân hắn đau nhức, đầu đau muốn nứt ra, cả người đều tràn ngập khí tức cuồng bạo, dục vọng muốn giết người ngày càng mãnh liệt.
Mặt hắn vặn vẹo giống như ác quỷ, rút kim truyền trên mu bàn tay muốn xuống giường: “Trình Vân! Tao muốn giết mày ——!”
Mạt Lê thấy dáng vẻ điên cuồng của hắn, sải bước đi đến, giơ tay tát hắn một cái: “Đừng la nữa!”
Tất cả khủng hoảng, giận dữ, bất bình..v.v đọng lại mấy ngày nay đều bùng phát hết vào lúc này.
“Con còn chưa hiểu sao? Hắn đã chết rồi! Bởi vì con mà Hoắc gia không còn nữa, con cho rằng mình vẫn còn là công tử cao cao tại thượng không ai bì nổi của Hoắc gia sao hả?!”
“Không còn, mọi thứ đều mất hết rồi ——!”
Hai mắt bà ta đỏ ngầu, khàn giọng hét to.
Hoắc Tử Đình đứng hình mười mấy giây, bị một cái tát đánh tỉnh: “Vậy hắn đâu?”
“Ai?”
“Gia sư mẹ tìm, hắn đang ở đâu?”
Mạt Lê xoa xoa giữa mày, không kiên nhẫn nói: “Quản gia nói hắn ở trên lầu bốn. Được rồi, trước mắt con phải chăm sóc thân thể mình, chuyện này nói sau đi.”
“Nếu thực sự có người hại con, mẹ sẽ không bỏ qua đâu……”
Bà ta còn chưa nói xong, thì đã thấy sắc mặt Hoắc Tử Đình trắng bệch không còn chút máu, nét mặt đầy kinh sợ.
“Lầu bốn… đó không phải là nơi người đó từng ở sao……?”
Hắn lầm bầm lầu bầu giống như bị điên: “Không thể nào… Hắn đã trở về… Là hắn làm hại con, chính là hắn……”
“Rõ ràng Trình Vân ở lầu hai kia mà, tại sao mọi người đều nói hắn ở lầu bốn……”
“Không thể… Các người bị hắn lừa rồi, hắn đã trở về…”
“Nam nhân đó đã trở lại… Tôi biết mà……”
Mạt Lê thấy hắn không bình thường, vội vàng gọi y tá đến tiêm thuốc an thần cho hắn.
Trông bà ta có chút bồn chồn, như nhớ tới gì đó, vội vàng xách túi rời khỏi bệnh viện.
........
Lúc này Tạ Triều vẫn ở biệt thự Hoắc gia không rời đi.
Căn biệt thự trị giá hơn một tỷ này sẽ sớm bị nhân viên ngân hàng niêm phong, trước đó anh cần phải đến phòng ngủ chính của Mạt Lê tìm một thứ.
Anh tìm thấy một hộp trang sức nạm kim cương trong ngăn kéo trong phòng, bên trong đựng một chiếc vòng tay bằng gỗ, nhìn màu sắc và chất liệu có vẻ là cùng một loại gỗ với dây chuyền Hoắc Tử Đình đeo, tám chín phần mười cũng là dùng để trừ tà.
Tạ Triều lần thứ hai hoài nghi: “Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.”
Xem ra cái chết của Hoắc Dung Thâm, không thể nào không dính dáng đến hai mẹ con bọn họ được.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót, trong lòng Tạ Triều hoảng hốt.
Sáng sớm Hoắc Dung Thâm đã đi đâu mất, chỉ nói cho anh đến phòng Mạt Lê tìm chiếc vòng tay này rồi rời đi, nhưng anh không ngờ Mạt Lê lại quay về sớm, không phải bà ta vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc Hoắc Tử Đình à?
Không kịp nghĩ nhiều, Tạ Triều nhìn một lượt khắp phòng, đặt mục tiêu ẩn nấp là phòng để quần áo, sau đó kéo cánh cửa ngầm rồi trốn vào.
Có người vào phòng, thở dốc dồn dập, sau đó là tiếng lục đồ.
“Đâu rồi chứ?”
“Không thấy……”
“Chết tiệt ——”
Nghe giọng là của Mạt Lê, Tạ Triều không khỏi siết chặt hộp trang sức trong tay.
“Bà đang tìm gì?”
Đột nhiên nghe thấy có tiếng của một người đàn ông vang lên mơ hồ.
Tạ Triều lặng lẽ kéo cửa phòng để quần áo ra một khe hở.
Nương theo ánh đèn, anh thấy rõ người tới thế mà là quản gia.
Tóc Mạt Lê rối bù, nhíu mày nhìn ông ta: “Ông tới làm gì?”
Trên mặt quản gia không còn hiền hậu như trước, ngược lại là vẻ mặt lạnh nhạt: “Tiểu Đình sao rồi?”
“Ông còn mặt mũi hỏi nó!” Giọng Mạt Lê the thé: “Nó bị ông hại thành bộ dáng này, ông vừa lòng chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.