Quỷ Triền

Chương 13:




Edit: Mạn Già La
Trực giác nói cho Tạ Triều những gì hai người họ sắp nói là một tin tức lớn, không cần nghĩ ngợi liền mở điện thoại ra quay video lại.
Quản gia lạnh giọng: “Đây là ngoài ý muốn!”
Mạt Lê cười lạnh: “Ngoài ý muốn? Ha, chẳng phải ông đã mượn tay nó dể đạt được mục đích của ông à?”
Bà ta căm ghét nói: “Ông vẫn giống như hai mươi năm trước, tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn!”
Quản gia: “Tiểu Đình như vậy bà tưởng rằng lòng tôi dễ chịu à?”
Ông ta dừng một chút, nói tiếp: “Nó cũng là con trai tôi.”
Tạ Triều trong bóng đêm trợn to mắt.
Này…… Nội dung này, thiệt là hấp dẫn!
Mạt Lê: “Phải không? Không ngờ trong lòng ông vẫn nhớ rõ Tử Đình là con trai ông đấy.”
Bà ta cười khổ: “Bây giờ ông vừa lòng chưa, Hoắc gia đã không còn, ông ta cũng đã đổ, nguyện vọng của ông đạt thành rồi đó.”
Bà ta thất thần ngồi trên giường, lẩm bẩm nói: “Mà tôi… Cũng sắp xong rồi……”
Rốt cuộc, quản gia vẫn còn tình cảm với bà ta, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của bà ta cũng có chút đau lòng.
Ông sờ lên mặt bà ta, an ủi nói: “Yên tâm, còn có tôi.”
Mạt Lê lắc lắc đầu: “Vòng tay của tôi không thấy đâu……”
Quản gia nhíu mày: “Không phải là một chiếc vòng tay thôi à, nếu bà thích, sau này tôi sẽ mua cho bà.”
Mạt Lê hất tay ông ta ra, giận trừng mắt ông: “Ông thì biết cái gì ——!”
“Vòng tay đó…… Chiếc vòng tay đó chính là lúc bảy năm trước đứa bé kia chết, tôi tìm đại sư cầu đấy!”
Quản gia lập tức lạnh mặt: “Bà nói cái gì?”
Mạt Lê: “Sau khi đứa bé kia bị ông hại chết, tôi đã nhờ người tìm đại sư làm chiếc vòng tay này.”
Quản gia cười lạnh: “Mạt Lê, bà cũng rũ sạch tội ác của mình ghê đấy.”
Ông ta nói: “Nói tôi hại chết hắn, chẳng lẽ tay bà sạch sẽ chắc? Nếu không chột dạ, thì tại sao lại đi tìm người làm thứ đó? Muốn mượn nó giải trừ tội ác trong tâm bà sao?”
Mạt Lê bị ông chỉ trích đến mặt tái mét, cơ thể cũng run lên.
“Nếu không phải ông… Nếu không phải ông ——”
Bà ta mất khống chế hét lên: “Nếu không phải ông nói những lời đó cho Tử Đình, thì nó sẽ mụ mị đầu óc mà đi đổi thuốc của hắn ——!”
Quản gia lạnh lùng nhìn bà ta, trong mắt đã không còn chút thương tiếc nào: “Cho nên sau khi bà biết thì trộm giấu diếm, sau đó cũng không đổi thuốc về?”
“Ha hả, nói tôi lòng muông dạ thú, bà để tay lên ngực tự hỏi xem, chẳng lẽ Mạt Lê bà cũng không có tư tâm? Nếu không phải tôi che chở cho hai người, thì mẹ con bà còn có thể hạnh phúc đến bây giờ à?”
“Tâm bà như gương sáng, Hoắc Dung Thâm không chết, Hoắc Tử Đình vĩnh viễn sẽ không có ngày xuất đầu, chỉ có thể vĩnh viễn đi theo sau mông hắn, cả đời ăn cơm thừa canh cặn mà thôi!”
Gian phu dâm phụ!
Tạ Triều từ trong lời nói của bọn họ đã đoán được gần hết chân tướng, thì ra Hoắc Dung Thâm là bị ba người này cùng nhau hại chết!
Mẹ con Mạt Lê thì có lý do là vì tranh đoạt gia sản, nhưng quản gia có thâm cừu đại hận gì với Hoắc gia sao?
Ông ta đội nón xanh(*) cho Hoắc Lâm mười mấy năm, cam tâm tình nguyện nuôi con cho ông ta, kết quả ông ta còn lấy oán trả ơn, ngầm hại chết con trai ruột của Hoắc Lâm.
* Cắm sừng
Bụng người cách một lớp da, nếu không phải hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta, ai có thể ngờ được vị quản gia ngày thường hiền hậu dễ gần lại là một người ác độc như thế!
Đúng là ba nào con nấy, không hổ là ba Hoắc Tử Đình.
Tạ Triều cũng không biết từ đâu sinh ra một cơn tức giận lớn như thế, trong lòng cảm thấy phẫn nộ vì cái chết của nam nhân, đồng thời, một tia đau lòng nhỏ đến không thể bắt được cũng lan ra từ trong tim.
Lúc anh đang cảm thấy tức giận tột cùng, sau lưng bỗng dưng áp lên một cơ thể lạnh băng, đồng thời, một đôi bàn tay đưa qua dưới nách anh, khẽ nâng anh lên rồi treo anh giữa không trung.
Tạ Triều giật mình, không cầm chắc điện thoại trong tay, bộp một tiếng rơi xuống đất.
Không ổn ——
Cùng lúc đó, hai người đang giằng co trong phòng nghe thấy tiếng động thì lập tức cảnh giác.
“—— ai?”
Quản gia la lên một tiếng.
Tạ Triều nhặt điện thoại trên đất lên, thầm nói không xong.
“Đừng lo.”
Hoắc Dung Thâm khẽ nói bên tai anh.
Tạ Triều chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng một lát, sau đó đã xuất hiện trong chung cư.
Anh lảo đảo vài bước, nam nhân đỡ lấy anh.
“Khó chịu sao?”
Tạ Triều ngồi xuống sô pha: “Lần sau anh xuất hiện có thể có đừng xuất quỷ nhập thần như thế được không, nếu gặp người có bệnh tim sẽ bị anh hù chết luôn đấy.”
Hoắc Dung Thâm nghe giọng điệu oán hận của anh, cười cười nhích tới cạnh anh, rồi ôm anh để anh ngồi trên đùi mình, vùi đầu vào hõm vai anh.
“May là Triều Triều khỏe mạnh.”
Tạ Triều chợt bị nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của hắn làm cho rùng mình: “Anh lạnh quá.”
Hoắc Dung Thâm liếm cổ anh, tay bắt đầu không an phận: “Không bằng Triều Triều giúp anh sưởi ấm đi?”
Tạ Triều nghe ra ẩn ý của hắn, mặt đỏ lên, hung dữ nói: “Nói hươu nói vượn, anh là quỷ đó!”
Coi anh là đồ ngốc à, mỗi lần làm với anh, thì jj đó vẫn cứ như cây kem to bự ấy, có ấm bao giờ đâu? Cũng còn may thể chất anh tốt, đến giờ vẫn chưa bị cóng chết.
Hoắc Dung Thâm nhận ra anh kháng cự, mắt đen trầm xuống, nhéo cằm anh, buộc anh quay đầu.
“Ghét bỏ anh? Hửm?”
Hơi thở cường thế lập tức áp đến.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hai người quấn nhau, thấy trong mắt nam nhân dần dần ẩn chứa một tầng cảm xúc đen tối nguy hiểm, tim Tạ Triều đập nhanh vài phần, lập tức rén.
“Không phải, ý tứ của em là… Là… Người quỷ không chung đường!”
Anh hốt hoảng giải thích.
Hoắc Dung Thâm: “Đây không là vấn đề.”
Tạ Triều: Đây là vấn đề lớn lắm đấy!
Đầu ngón tay véo cằm anh của nam cọ xát môi anh, trong mắt là chiếm hữu dục mãnh liệt đáng sợ, nóng rực như ánh mặt trời.
“Triều Triều, hôn anh.” Hắn ra lệnh.
Lúc này Tạ Triều nào dám chọc hắn tức giận, vừa giận mình xui xẻo… Không, nói đúng ra là mông anh.
Anh tâm không cam tình không nguyện, cúi đầu hôn nhanh lên khóe môi hắn.
Hoắc Dung Thâm không hài lòng, chỉ chỉ môi mình: “Sai rồi, chỗ này.”
Tạ Triều nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Nam nhân nhướng mày, giữ ót anh, kéo anh về hướng mình.
Môi răng quấn quýt, sau một nụ hôn sâu, hắn cắn một cái lên đôi môi sưng đỏ của Tạ Triều, giống như trừng phạt.
Tạ Triều ăn đau, hốc mắt nháy mắt đong đầy nước mắt.
Hoắc Dung Thâm liếm giọt máu chảy ra trên môi anh, nuốt vào miệng.
Tạ Triều che miệng, đuôi mắt lại đỏ lên, trong giọng nói pha một chút oan ức: “Anh thật quá đáng ——”
Ánh mắt Hoắc Dung Thâm nặng nề: “Nếu không chịu đau chút, Triều Triều sao sẽ nhớ kỹ.”
Đánh không lại hắn, còn bị quỷ quản chế, Tạ Triều chỉ có thể rưng rưng nghe lời.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn chằm chặp hắn: “Anh không đói bụng à?”
Hoắc Dung Thâm không hiểu gì sất.
Tạ Triều: “Anh là quỷ, anh không ăn cơm thì dựa vào thứ gì để duy trì hình thái vào ban ngày vậy?”
Anh đột nhiên nghĩ đến, mỗi ngày nam nhân đè anh ra làm, chẳng lẽ giống như trong phim là hút dương khí mà sống chứ?
Nghĩ thế, Tạ Triều hoảng sợ trừng hắn.
“Trong đầu suốt ngày toàn nghĩ thứ gì thế hả?”
Hoắc Dung Thâm bất đắc dĩ cười một tiếng, bóp eo thịt mềm mại của anh, Tạ Triều tức khắc giống như bị rút hết gân, vô lực ngã vào người hắn.
“Oán khí lệ quỷ biến thành, hút ác niệm là được.”
Tạ Triều nghi hoặc: “Ác niệm? Nghe là biết không phải thứ tốt……”
Nhìn sắc hồng còn chưa phai nhạt trên mặt anh, lòng Hoắc Dung Thâm rối như tơ vò.
Rõ ràng trái tim đã chết từ lâu, nhưng khi gặp được người mình thích thì vẫn cứ loạn nhịp.
Lúc còn sống Hoắc Dung Thâm chưa bao giờ biết mình có thể vì một người mà rung động như vậy, hắn bỗng nhiên có chút không cam lòng, nếu mình không chết, có phải bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhau không?
Nghĩ thế, hắn bật cười.
Không, có lẽ hắn nên cảm ơn cái chết, bởi vì cái chết đã khiến cho bọn họ gặp nhau. Là người hay quỷ thì thế nào? Chỉ cần là của hắn, cho dù sống hay chết, người hay quỷ, cho dù là cách thức gì đi nữa, anh cũng sẽ chỉ là của hắn.
Tính chiếm hữu sinh ra trong xương cốt làm hắn cố chấp đến đáng sợ.
Tạ Triều cũng không phát hiện dục vọng khủng bố lại mãnh liệt của nam nhân dành cho mình, anh đưa đoạn video đã quay trộm trước đó cho hắn xem.
“Anh đến không đúng lúc lắm, nếu không dám chừng có thể nghe được càng nhiều thứ hay ho.”
Hoắc Dung Thâm mặt vô cảm xem xong, Tạ Triều còn đang bla bla: “Ba anh có lẽ không biết chuyện này đúng không?”
Nam nhân mỉm cười khó lường, bỗng nhiên nói: “Vậy thì cho ông ta biết là được rồi.”
Tạ Triều: “Hả?”
……
Nửa đêm, trăng thanh gió mát sao thưa.
Trong bệnh viện hoàn toàn im phăng phắc, trên hành lang không có một bóng người.
Bởi vì Hoắc gia phá sản, Hoắc Lâm sau khi phẫu thuật xong thì được chuyển đến một phòng đơn bình thường.
Ông ta nằm liệt trên giường bệnh, hộ lý sau khi tắm rửa cho ông ta xong thì rời đi. Trong phòng bệnh trừ hô hấp mỏng manh của ông ta, thì chỉ còn tiếng lá cây thi thoảng xào xạc ngoài cửa sổ.
Thời gian tích tắc trôi qua.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, đèn dây tóc trên trần nhà nhấp nháy quỷ dị, TV treo ở trên vách đột nhiên ‘xẹt xẹt’ hai tiếng.
Lúc bóng đèn trên đỉnh đầu phụt tắt, gần như đồng thời, trên màn hình đen nguyên bản hiện lên các đốm trắng dầy đặc, ánh sáng lóe lên, màn hình tự động bật sáng.
Chiếu trên màn hình là đoạn clip cuộc trò chuyện giữa quản gia và Mạt Lê mà Tạ Triều quay lại, cứ phát đi phát lại.
Hoắc Lâm dường như cảm nhận được, bất an nhíu mày, ông ta bị âm thanh ồn ào đánh thức, mở mắt ra liền nhìn thấy một màn khiến khóe ông ta muốn nứt ra.
Người ông ta tê liệt, lại không thể mở miệng, chỉ có thể bị động nhìn hình ảnh trên TV đối diện giường bệnh, đôi mắt vẩn đục đôi vì tức mà đỏ ngầu, gần như vỡ tung.
Lồng ngực dưới chăn phập phồng kịch liệt, hô hấp dưới mặt nạ dưỡng khí càng lúc càng nhanh, máy đo điện tâm đồ đặt cạnh đầu giường bắt đầu phát ra tín hiệu cảnh báo.
Khi Hoắc Lâm bị đẩy vào phòng phẫu thuật lần nữa, ở cửa bệnh viện, Hoắc Dung Thâm gần như hòa thành một thể với bóng đêm, nhìn vầng trăng sáng sắp bị mây đen che khuất trên bầu trời, gương mặt đẹp trai tái nhợt nở một nụ cười quỷ quyệt khó lường, đáy mắt là một mảnh bóng tối và lạnh lẽo khiến người ta ngộp thở.
……
Khi Tạ Triều từ tin thời sự biết được tin Hoắc Tử Đình phát điên đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, trong tiềm thức cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hoắc Dung Thâm.
Nam nhân bày tỏ mình rất chi là bất mãn với sự không tin tưởng của anh: “Hắn là tự làm tự chịu.”
Tạ Triều hỏi: “Anh biết nội tình đúng không? Nghe nói hắn đột nhiên phát điên.”
Hoắc Dung Thâm: “Còn nhớ vòng cổ bằng gỗ đào trên người hắn không?”
Tạ Triều gật đầu: “Quả thật là gỗ đào.”
“Nếu gỗ đào bình thường thì không sao, nhưng đó là làm từ gỗ đào ngàn năm, tất nhiên có thể trừ tà tránh tai.”
Hoắc Dung Thâm cười khẽ: “Mẹ con nhà đó cũng phí không ít tâm tư đâu.”
Tạ Triều đột nhiên nghĩ đến: “Anh kêu em huỷ vòng cổ đó, có phải lúc ấy cũng đã vô dụng rồi không?”
Vẻ mặt nam nhân thản nhiên: “Đâu chỉ vô dụng, pháp khí đó gặp tổn hại từ bên ngoài, mà người đeo nó sẽ bị phản phệ.”
Hắn giải thích từng câu chữ: “Gỗ đào tuy nói có thể trừ tà hóa sát, nhưng nó lại là gỗ linh ngàn năm, đã tụ linh khí, tự nhiên sẽ nghênh đón những kẻ xấu núp trong bóng tối mơ ước, cho nên ít nhiều gì cũng sẽ chiêu tà.”
“Âm dương hợp nhất, mấy năm qua oán khí lục tục vào trên đó, pháp khí vẫn ổn thì cũng chẳng sao cả, thứ này cũng coi như thánh vật, thánh vật kiêng kị nhất chính là thứ dơ bẩn……”
Nói tới đây hắn cười thầm một tiếng: “Thứ đó bị không phải nước tiểu đồng tử của em xối, tự nhiên vô dụng. Thánh vật biến thành tà vật, Hoắc Tử Đình đến giờ vẫn không sao cũng coi như hắn mạng lớn, nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
*
Tạ Triều xấu hổ vừa giận trừng hắn một cái, đưa vòng tay gỗ đào lấy được từ Mạt Lê kia cho hắn: “Lần này thật sự khiến em mở rộng tầm mắt, thân là một thanh niên tốt đẹp cẩn trọng của xã hội pháp chế, nhưng từ khi gặp anh, thì nhân sinh quan của em đều vỡ không còn một mống.”
Sau đó anh hỏi tiếp: “Vậy anh định xử lý quản gia và Mạt Lê thế nào?”
Tạ Triều liếc nhìn hắn một cái, cẩn thận hỏi: “Muốn giết bọn họ sao……?”
Nhìn vẻ mặt rối rắm của anh, trong lồng Hoắc Dung Thâm không nhịn được trêu anh: “Anh bị bọn họ hại thảm như thế, Triều Triều cảm thấy bọn họ có đáng chết không?”
Hắn giả vờ ủ rũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.