Quỷ Triền

Chương 3:




Edit: Mạn Già La
Người này quả nhiên có bệnh mà, anh vốn không quen biết hắn!
Nhưng anh cũng biết rõ đối phương có chuẩn bị mới đến, dám chừng đã sớm núp ở đâu đó theo dõi anh rồi, nếu không sao hiện giờ anh đến cơ hội phản kháng cũng không có chứ.
“Anh rốt cuộc là ai ——?”
Đối phương trầm mặc vài giây: “Em là vợ của tôi.”
Tạ Triều bị câu trả lời của hắn làm đứng hình mất một phút, không nhịn được mắng: “Anh điêu vừa thôi!”
Người này tám chín phần mười là một tên biến thái mắc chứng vọng tưởng mới chạy ra từ bệnh viện tâm thần thì có!
“Được, cũng trễ rồi.” Nam nhân đột nhiên liếc mắt nhìn bầu trời đêm phía sau, thấp giọng nói.
Lúc trước thì ngoài mạnh trong yếu mắng người ta, đến khi bị một vật cứng rắn lạnh băng cường thế chen vào trong cơ thể thì lại đột nhiên im bặt.
Nội tâm bi thương và tuyệt vọng nháy mắt trào ra như thủy triều, cuối cùng Tạ Triều không nhịn được nức nở khóc thút thít.
Giọt nước mắt chảy qua gò má tái nhợt, rất nhanh đã bị liếm sạch.
Bàn tay chậm rãi vòng ra sau cổ anh, năm ngón tay luồn vào trong tóc, sau đó, anh bị đối phương ép buộc phải ngẩng đầu.
Trong bóng đêm đối phương chuẩn xác hôn lên môi anh, đầu lưỡi khuấy đảo chơi đùa.
Tạ Triều lòng kháng cự, ngậm chặt miệng theo bản năng, trong lúc mê man nghe đối phương cười khẽ một tiếng, mùi gỗ đàn hương thanh lãnh quen thuộc lại phát tán ra trong xe.
Không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi hương dụ hoặc mê người, Tạ Triều mê man, chân anh bị nâng lên, hậu huyệt gian nan cắn nuốt cự vật dữ tợn.
Hắn quá lớn, anh miễn cưỡng tiếp nhận được một nửa cũng đã đến giới hạn rồi.
“Hức!”
Trong miệng Tạ Triều phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, đầu lưỡi ban đầu lượn lờ ở môi răng anh chớp lấy thời cơ này, bắt giữ cuốn lấy lưỡi anh, gặm cắn, quấn quanh, mút vào, cho đến khi nước bọt của ai kia chảy xuống, đầu lưỡi tê dại mới bằng lòng bỏ qua.
Nam nhân cho anh thời gian thích ứng, sau khi đi vào cũng không di chuyển ngay. Mùi hương lượn lờ xung quanh càng thêm nồng đậm. Đau nhức dần giảm, rồi lại được đối phương dịu dàng trấn an, cơ thể Tạ Triều dần thả lỏng, trong lúc nhất thời anh cũng không phân rõ được là mình đang ở trong mơ hay là hiện thực nữa.
“Lạnh……” Người anh run lên.
“Ngoan, sẽ ấm lên nhanh thôi.”
Nói xong lời này, Tạ Triều hoảng sợ phát hiện, dương v*t chôn trong người anh lại lớn thêm một chút, giống như gọng sắt lạnh lẽo, căn nếp uốn trên hậu huyệt anh gần như trong suốt, chặt chẽ dán sát nhau.
Chất lỏng ướt át chảy xuống dọc theo đùi anh, nam nhân dùng ngón tay quệt chút máu màu đỏ tươi, cũng không chê dơ mà trực tiếp bỏ vào miệng cẩn thận thưởng thức.
“Thật ngọt.”
Nam nhân thì thầm bên tai anh, rồi sau đó không còn cố kỵ gì nữa, đẩy hết phân thân của mình vào tràn đạo ấm áp chặt chẽ kia, dùng sức thao làm.
Tiếng rên đau Tạ Triều buột miệng thốt ra lại bị ai đó chặn lại, một chân anh bị đối phương nâng lên đặt trên vai, một bàn tay bóp vòng eo thon thả của anh, còn một bàn tay khác nắm lấy dương v*t đang rũ xuống của anh, bắt đầu tuốt lên xuống.
Cảm giác lạnh lẽo khiến toàn thân anh run rẩy, bờ mông đỏ lên vì bị chịch mạnh bạo, dương v*t đang không ngừng thọc vào rút ra trong thân thể anh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Người Tạ Triều bị một lực thật lớn đẩy đến cửa xe, rồi sau đó lại bị kéo về, bị bắt tiếp tục chìm đắm trong biển dục vô bờ.
Khóe mắt anh đỏ hoe, hai mắt đẫm lệ mông lung, cảm giác như cơ thể là chiếc thuyền con đang dập dìu trong biển, lên lên xuống xuống, muốn cố níu kéo một thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.
“Ư! ——”
dương v*t đang ra vào trong cơ thể anh đột nhiên chọc trúng nơi nào đó, cả người Tạ Triều run rẩy, đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ ngọt nị.
Động tác đưa đẩy dừng lại giữa đường: “Tìm được rồi.”
Tạ Triều bị chịch nhũn cả người, còn chưa chờ anh kịp hiểu câu tìm được rồi trong miệng nam nhân là ý gì, sau đó đối phương lật người anh lại, từ thế nằm ngửa biến thành quỳ bò.
Trong lúc đó dương v*t của nam nhân vẫn còn ở trong người anh, theo chuyển động của cơ thể, dương v*t to bự cũng xoay một vòng trong tràn đạo ướt át, điểm mẫn cảm nhô lên không ngừng bị kích thích, chỗ sâu trong hậu huyệt cũng bắt đầu chảy ra chất lỏng trơn ướt, điều này càng khiến con cá chà bặt của đối phương ra vào trong cơ thể anh trơn tru hơn.
Bóng cây lắc lư, bóng đêm ngoài cửa sổ như mực, chiếc xe vẫn luôn không ngừng lắc lư trong bóng tối, tiếng da thịt va chạm phát ra âm thanh bạch bạch, và tiếng rên rỉ đau đớn vui sướng giống như một bản nhạc động lòng người, tan thành nước, vang vọng trong màn đêm.
Nam nhân bóp eo anh, thúc vào một lần rồi một lần, giống như cái máy đóng cọc không ngừng thọc dương v*t thô dài lạnh băng của mình vào trong cơ thể anh.
Đôi tay Tạ Triều bị bắt chéo ra sau lưng, xương bả vai tê rần, đùi bên trong càng là thêm ướt át bất kham, tinh dịch và dịch ruột hòa vào nhau, bên trong xe tràn ngập một mùi hương dâm mỹ không cách nào tiêu tán.
“Thoải mái không?” Người phía sau cười hỏi.
Đuôi mắt Tạ Triều phiếm hồng, giống như một cách hoa tươi đẹp. Nước miếng không nuốt kịp chảy xuôi xuống khóe môi, lúc này anh giống như một con thú nhỏ, bị ức hiếp mà chẳng thể phán kháng, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt.
“Hửm?” Không nghe thấy câu trả lời, nam nhân lại dùng sức đỉnh anh, giọng nói khàn khàn: “Thoải mái không?”
Tạ Triều khẽ rên một tiếng, cắn môi dưới sưng đỏ đứt quãng trả lời: “Không…… Không……”
Tiếng cười nhẹ vang lên, bàn tay bóp eo anh trượt xuống, nắm lấy dương v*t đã sớm cứng rắn của anh, cắn vành tai anh cười nói: “Nói dối.”
Nói xong, như trừng phạt anh, nam nhân cố ý nhắm ngay điểm mẫn cảm hơi nhô lên trong thân thể anh mà đâm thọc.
Khoái cảm mãnh liệt giống như dòng điện chạy dọc toàn thân, Tạ Triều rùng mình, nhỏ giọng khóc thút thít, khóe mắt anh lấp lánh ánh nước, gương mặt đào hoa, mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi, xương cốt cứ như bị hòa tan, cả người vô lực ngã vào trong lòng ngực lạnh lẽo của nam nhân.
Chỗ hai người giao hợp ướt nhẹp, không ngừng phát ra tiếng nước òm ọp.
Từng cú nắc ** vẫn còn đang tiếp tục, Tạ Triều kịch liệt thở dốc, cơ thể bất an uốn éo trong lòng ngực đối phương như con rắn.
Nam nhân tuốt động dương v*t cương cứng của anh, bên trên đã phun ra một ít chất lỏng màu trắng, liền biết anh sắp bắn.
Hạ thân hắn nhanh chóng đưa đẩy, ngón tay lại chặn lỗ nhỏ của người dưới thân, thỉnh thoảng còn chơi xấu dùng móng tay cạ cạ.
Tạ Triều không phát tiết được, thút thít hai tiếng như cầu xin, vành mắt tức khắc đỏ hoe, lã chã chực khóc.
Nam nhân cực kỳ thích dáng vẻ anh bị mình ức hiếp đến phát khóc này, hạ thân lại dùng sức chịch anh mấy chục lần.
Tạ Triều co chặt thành ruột, ý đồ ngây thơ muốn kẹp đối phương bắn ra.
Nam nhân nhận ra anh muốn làm gì, cúi người đến chỗ ốc tai anh, đầu lưỡi trơn ướt chui vào bên trong, lưu luyến liếm láp vài cái, sau đó hỏi anh: “Muốn bắn sao?”
Tạ Triều nghẹn muốn chết, cơ thể như muốn nổ tung vậy, nóng vô cùng.
Anh lung tung gật gật đầu: “…… Xin anh……”
“Xin tôi làm gì?” Ngón tay ác ý cạ anh.
Tạ Triều nức nở: “Xin, xin anh, để tôi bắn đi……”
Nam nhân hôn lên lưng anh, để lại từng dấu hôn trên làn da mềm mại: “Vậy em gọi tôi là gì?”
Tạ Triều hít hít mũi, thút tha thút thít nhưng không chịu trả lời.
“Gọi tôi là gì?” Lại là một cú nắc mạnh.
Tạ Triều bị ** nảy lên một chút, ngón tay nắm lấy cánh tay nam nhân trở nên trắng bệch, móng tay ghim vào da thịt hắn như phát tiết.
Nhưng đối phương hoàn toàn chẳng thèm để ý: “Gọi tôi đi, rồi tôi sẽ cho em bắn.”
Sau đó thọc vào rút ra càng nhanh hơn, dương v*t trong cơ thể dường như đã đến cực hạn, cũng bất giác lớn hơn vài phần.
Tạ Triều chịu thua, bật khóc: “Ông xã, ông xã!”
Nam nhân thỏa mãn thở ra một hơi, hôn lấy môi anh, sau khi hạ thân đâm thọc mấy chục cái liền, hai người cùng nhau bắn ra.
*
Khi Tạ Triều tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào qua khe hở rèm, chiếu sáng khắp căn phòng.
Anh thử cử động cánh tay, sau đó phát ra tiếng rì rầm khó chịu.
Cả người giống bị xe tải nghiền qua vậy, cảm giác lan từ đầu đến chân, chỗ nào cũng khó chịu.
Chuyện gì đây? Bộ ngày hôm qua đi đánh nhau với ai à?
Tạ Triều không có sức rời giường liền nằm lì trên giường như con cá khô, hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm.
Anh chỉ nhớ rõ đêm qua sau khi bị đối tượng xem mắt cho leo cây, rồi sau đó…… sau đó xảy ra chuyện gì nhỉ?
Không nhớ được gì cả, Tạ Triều chớp chớp mắt, không tài nào nhớ ra được.
Đêm qua hình như có uống chút rượu, chẳng lẽ do uống say? Anh cũng không nhớ tửu lượng của mình kém đến thế, một ly đã gục? Cho dù uống say, vậy anh về nhà thế nào?
Mấy vấn đề này anh nghĩ nát óc cũng không ra.
Tiếng chuông vang lên, nghe thấy tiếng chuông vang lên từ trong chăn, Tạ Triều mò tìm điện thoại, nhìn thoáng qua, là mẹ Tạ gọi.
Anh bắt máy, âm thanh ồn ào bên phía mẹ Tạ truyền tới: “Con trai, con rời giường chưa?”
Tạ Triều yếu ớt trả lời: “Con mới vừa dậy.”
Mẹ Tạ cười haha, nghe có vẻ tâm trạng rất tốt: “Con trai, chuyện đêm qua mẹ có nghe cô gái kia nói lại rồi, cũng xui thật đấy, nhưng con yên tâm, bên mẹ có mấy cô gái tính cách cũng được lắm, lát nữa mẹ gửi ảnh qua cho con, con nhớ coi nghen.”
Tạ Triều bĩu môi, nhất thời không khỏi đau đầu: “Mẹ, thôi bỏ đi, mấy ngày nay con không có tâm trạng……”
Anh còn chưa nói xong, đã bị mẹ Tạ lớn tiếng cắt ngang: “Mẹ mặc kệ, dù sao nếu năm nay con không kết hôn, thì con cũng đừng hòng về nhà nữa! Con nhìn dì Lý hàng xóm trong thôn mẹ coi, con trai người ta nhỏ hơn con một tuổi, mà giờ cháu nội cũng được hai tuổi rồi kia kìa! Lại nhìn mẹ và ba con đi, lương tâm con không cắn rứt hả?!”
Tạ Triều tận tình khuyên bảo bà: “Mẹ, chuyện này sao mà gấp được, nào nói kết hôn là kết hôn chứ.”
Trong lúc mẹ Tạ nhín thời gian nói với người khác mấy câu, dường như có hơi vội: “Được rồi được rồi, mẹ đi chợ đây, đến trễ sẽ không còn đồ tươi nữa, ảnh chụp mẹ sẽ gửi qua cho con, nhớ liên lạc đấy! Còn nữa, phải nhớ ăn sáng nghe chưa, mẹ cúp đây.”
Mẹ Tạ nói cúp là cúp ngay, chẳng cho Tạ Triều cơ hội từ chối.
Tạ Triều nằm trên giường nửa tiếng, có lẽ mẹ Tạ đã đi chợ mua xong đồ rồi, mục tin nhắn WeChat của anh vang liên tục, tám chín phần mười là bà gửi ảnh và cách thức liên lạc của đối tượng xem mắt đến.
Sợ mẹ Tạ lại gọi đến hăm dọa, Tạ Triều trả lời câu đã biết, sau đó mở ảnh chụp ra nhìn thử —— vừa nhìn là muốn bật ngửa, đờ mờ mẹ anh gửi thứ gì thế này?!
Toàn máu là máu, thi thể bị chặt làm tám khúc chỉ còn lại phần tay chân bị cụt, phần đầu nát bươm nằm trong vũng máu, não vươn vãi đầy đất, hai mắt lòi ra, khóe môi bị ai đó xé rách rồi được dùng kim khâu lại, bối cảnh máu me be bét kinh khủng vô cùng, cặp mắt chết không nhắm mắt kia nhìn chằm chặp anh.
Tạ Triều không hề đề phòng, nhất thời bị dọa sợ, mém chút quăng luôn điện thoại, khí thế lười biếng bay sạch.
Thứ quỷ gì đây!?
Anh nghĩ mình nhìn lộn rồi, mẹ anh sao có thể gửi kiểu ảnh này cho anh được.
Ngồi dậy, cầm điện thoại mở lại bức ảnh đó, kỳ lạ, lần này là bức ảnh rất bình thường.
Cô gái trong ảnh cười tươi như hoa, lúm đồng tiền nhỏ xinh, tóc dài xõa trên vai, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ dịu dàng an tĩnh.
Nhìn lộn thật à? Tạ Triều không khỏi nghi ngờ bản thân.
Nhớ lại bức ảnh quỷ bị ban nãy, dáng vẻ rõ ràng là cùng một người, khoảng khắc ấy, Tạ Triều cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, lạnh căm.
Anh chịu đựng đau nhức khắp người bước xuống giường kéo rèm ra, để ánh mặt trời chói mắt chiếu vào.
Trên người có chút nhớp nháp, Tạ Triều nghĩ thầm chắc không phải bị doạ đến toát mồ hôi chứ.
Đúng là gặp quỷ mà.
Nghĩ vậy, anh dứt khoát bước vào phòng tắm, định sau khi rửa mặt xong sẽ tắm luôn một thể.
Thời tiết tháng bảy rõ ràng rất oi bức, nhưng Tạ Triều cứ cảm thấy trong phòng lạnh lẽo khó hiểu, cái cảm giác này sau khi anh cởi hết quần áo ra càng rõ hơn.
Anh thấp giọng lầu bầu vài câu, cũng không để ý lắm, mở vòi sen bắt đầu tắm rửa.
Anh sợ lạnh, dù trong thời tiết này nhưng ngày nào anh cũng tắm bằng nước nóng cả.
Thời gian trôi qua, trong phòng tắm lượn lờ từng tầng sương mù màu trắng, mơ hồ mờ ảo.
Tạ Triều quẳng chuyện tấm ảnh ma vừa nãy đi, tâm trạng còn rất tốt mà ngâm nga vài câu hát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.