Quỷ Triền

Chương 9:




Edit: Mạn Già La
Cũng không biết có phải vì để anh hạ thấp cảnh giác hay không nữa, anh dạy kèm cho Hoắc Tử Đình học hai tuần, trong lần kiểm tra gần đây lại may sao không rớt, hiếm khi thành tích của hắn tiến bộ mấy bậc liền, kết quả này càng khiến quản gia hài lòng về anh hơn.
Một ngày trước khi Party bắt đầu, Hoắc phu nhân đã lâu chưa về đột nhiên trở về nhà cũ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Triều chân chính nhìn thấy vị ảnh hậu Mạt Lê đại danh đỉnh đỉnh này.
Dung mạo bà cũng không khác trên TV là mấy, mày lá liễu mi cong, một đôi mắt phượng lúng liếng rực rỡ, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý. Trên mặt makeup tinh xảo, dáng người nóng bỏng quyến rũ, nom thật sự không giống như đã có một đứa con được mười bảy tuổi, nói ra chẳng điêu chút nào, trông bà cứ như một thiếu nữ đôi mươi vậy.
Đạp giày cao gót về đến nhà, Mạt Lê nhìn bố trí trong phòng khách, nhăn mày đẹp: “Chuyện gì đây? Tiểu Đình đâu?”
Có người hầu đi đến nhận túi xách của bà, trả lời nói: “Phu nhân, đây là Tử Đình thiếu gia yêu cầu, buổi tối ngày mai Tử Đình thiếu gia muốn tổ chức buổi party tại nhà cùng bạn bè ạ.”
“Quá quắc!” Mạt Lê quát lớn: “Nó còn đang cấm túc, các người cũng mặc nó làm bậy luôn à, nhanh chóng bỏ hết mấy thứ này cho tôi.”
Lúc này quản gia bước ra, nói: “Phu nhân, lần này thành tích của thiếu gia tiến bộ rất nhiều, lão gia vẫn còn ở nước ngoài chưa về mà, để thiếu gia vui vẻ cũng đâu có sao, đừng bắt ép đứa nhỏ quá, miễn cho thiếu gia lại sinh lòng muốn ra ngoài.”
Mạt Lê thở dài, tuy rằng cảm thấy ông nói rất có lý, nhưng vẫn không kìm được nói đôi câu: “Nhưng các người cũng đừng chiều nó quá, nếu không sẽ chiều hư đứa nhỏ này mất.”
Quản gia cười hiền hòa, Hoắc Tử Đình là ông nhìn lớn lên, ông không có con cháu gì, trong lòng cũng coi hắn như con ruột của mình mà cưng chiều.
Lúc Mạt Lê đi thang máy lên lầu, chú ý tới Tạ Triều: “Vị này là?”
Quản gia trả lời thay anh: “Vị này là thầy Trình Vân phụ trách dạy kèm cho thiếu gia, lần này thành tích của thiếu gia nâng cao, trong đó cũng có một phần công sức của thầy Trình đây.”
Mạt Lê gật đầu, môi đỏ khẽ cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười không chê vào đâu được: “Thầy Trình cực khổ rồi, trời cũng không còn sớm nữa, thầy Trình cũng nên nghỉ ngơi sớm nhé.”
Tạ Triều cũng không định dong dài: “Phu nhân cũng vậy.”
Mãi đến chạng vạng ngày hôm sau Hoắc Tử Đình mới chậm chạp xuất hiện ở biệt thự, đi theo sau hắn còn có hai nam sinh trạc tuổi hắn.
Mấy ngày nay không biết Hoắc Tử Đình đang làm gì, sắc mặt trông hơi phờ phạc, dưới mí mắt còn có quần thâm, dáng vẻ giống như một cây lớn khô héo thiếu sức sống.
Ba người không nhìn thấy Tạ Triều đang núp ở chỗ lan can hành lang, ngồi trong phòng khách châu đầu ghé tai xì xà xì xầm, không biết đang âm mưu chuyện gì.
Tạ Triều trở về phòng, mới vừa đóng cửa lại, thì một đôi tay thon dài từ phía sau vươn ra ôm chặt eo anh.
Nam nhân tựa đầu lên cổ anh, khí lạnh bao trùm lấy anh.
“Còn giận à?”
Vẻ mặt Tạ Triều lạnh lùng, hừ mạnh một tiếng, không muốn để ý đến hắn.
Tay nam nhân giống như kìm sắt khóa cứng trên người anh, giãy thế nào cũng không thoát.
Tạ Triều xụ mặt, khẩu khí cứng rắn lạnh lùng: “Buông ra.”
Hoắc Dung Thâm nghe vậy chẳng những không buông anh ra, ngược lại còn ôm chặt thêm, giọng điệu có chút tủi thân: “Triều Triều, đã mấy ngày em không để ý đến tôi rồi.”
Tạ Triều không nói gì, hai ngày đầu đó quả thật anh giận thiệt, vốn anh cũng định dứt khoát bỏ đi luôn, quan tâm nam nhân này là sắc quỷ hay là lệ quỷ làm gì, suy xét ra ngoài tìm đại sư thu hắn, anh cũng không tin hắn không sợ.
Sau đó anh bình tĩnh lại, nghĩ anh cũng đã vì nam nhân này mà bị Hoắc Tử Đình nhắm đến, nếu cứ bỏ đi như thế, chuyện gì cũng chưa nắm được ngược lại còn chọc trúng phiền phức, quá lỗ. Hơn nữa anh còn xin công ty được nghỉ một tháng, tiền lương một tháng này anh cũng chưa nhận đồng nào đâu, những tổn thất này Hoắc Dung Thâm phải chịu trách nhiệm mới được.
Nhưng anh cũng không định tha thứ cho hắn dễ như thế đâu, cơ mà Hoắc Dung Thâm vẫn có chút lương tâm, biết rõ đêm đó mình làm quá rồi, ngoại trừ mỗi tối ôm anh ngủ ra, thì ban ngày cũng rất thành thành thật thật tránh trong ngọc không đi ra chọc anh phiền lòng.
Nhịn vài ngày, thấy anh đã gần hết giận, bấy giờ lại dính anh như keo dính chuột, kéo cũng kéo không ra.
Tạ Triều cũng chỉ dám giận dỗi chút thôi, chứ thật ra trong lòng vẫn sợ hắn lắm, cũng không dám được nước lấn tới.
Anh nói: “Nếu sau này anh không ép em……”
Hoắc Dung Thâm khẽ cắn một cái trên cổ anh: “Không thể.”
Sau khi suy nghĩ, dường như cảm thấy mình nói câu này quá ngang ngược, thế là đổi giọng: “Nếu Triều Triều bằng lòng.”
Tạ Triều không khỏi nhắc nhở hắn: “Anh là quỷ!”
“Thì đã sao?”
Tạ Triều: “Anh chết rồi, sớm muộn gì cũng phải đi đầu thai.”
Nam nhân cười khẽ: “Triều Triều nói cái gì, thì chính là cái đó.”
Tạ Triều nghe được một chút vui đùa trong lời nói của hắn, nhíu mày lẩm bẩm: “Em nói đúng sự thật mà.”
Trong lòng nghĩ: Hừ, chờ sau khi xong chuyện này rồi, nhân quả đã xong, anh sẽ tìm đại sư siêu độ cho hắn, đến lúc đó cho dù hắn không muốn đi đầu thai, thì cũng phải đi thôi!
“Đúng rồi, em đã gặp Mạt Lê, mẹ của Hoắc Tử Đình rồi á.”
Ánh mắt Hoắc Dung Thâm hơi động: “Bà ta à……”
Tạ Triều: “Bộ trước đây bà ta có ngược đãi anh hả?”
Nam nhân lắc đầu.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Trong lòng Tạ Triều nảy ra suy nghĩ lớn mật: “Anh nói xem liệu có phải bà ta hại anh không, bên ngoài thì đối tốt với anh, thân mật kéo gần quan hệ với anh, nhưng thực tế là vì tranh đoạt gia sản, thế là sau lưng cố ý bài kế hại chết anh?”
Trong phim truyền hình hào môn, chẳng phải lúc nào cũng là bà mẹ kế độc ác vì tranh gia sản cho con trai mình thế nên âm thầm giết con vợ cả à. Hơn nữa trong hào môn ở hiện thực, loại chuyện này cũng như cơm bữa đấy thôi.
Hoắc Dung Thâm vuốt ve mái tóc đen mềm mại của anh, lầu bầu một câu: “Ai mà biết được……”
Tám giờ tối, đám bạn Hoắc Tử Đình mời cũng lần lượt đến biệt thự Hoắc gia, người đến đa phần là các thiếu niên thiếu nữ trạc tuổi hắn, có lẽ đều là học sinh, tụm năm tụm ba đi vào.
Không khí dưới lầu rất náo nhiệt, tiếng cười nói hi hi ha ha vang vọng khắp nhà.
Tạ Triều thật sự cảm thấy kỳ quái: “Anh nghĩ coi Hoắc Tử Đình đang mưu đồ chuyện gì?”
Hoắc Dung Thâm vẫn bình tĩnh: “Đừng lo, lúc nên biết sẽ biết.”
Tạ Triều nghi ngờ: “Có phải anh đã làm gì rồi không?”
Ngôn hành cử chỉ của hắn thật sự quá bình tĩnh, rõ ràng thứ trên người Hoắc Tử Đình khiến hắn e dè cũng đã vô dụng rồi mà, theo lý mà nói thì hắn hẳn sẽ làm ra chút hành động gì đó chứ, nhưng hai ngày này nam nhân lại bảo anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, rõ ràng là đang mưu tính gì đó.
Trên mặt Hoắc Dung Thâm treo nụ cười nhạt, ánh mắt u ám, chỗ sâu thẳm bên trong ẩn một cổ cao thâm khó dò, giống như con hồ ly quỷ quyệt mưu mô.
“Sẽ biết ngay thôi.”
Tạ Triều nhìn hắn, da đầu tê dại.
—— Dáng vẻ này thật sự quá nguy hiểm.
Mười giờ tối, buổi party mới chính thức sôi động, dưới lầu âm nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy. Chàng trai cô gái hò hét tứ phương, rượu vang đỏ và champagne uống vào liên tục, cơ thể lắc lư nhảy múa, giống như một đám rắn động dục đang giao phối.
Trong lúc đó Tạ Triều vẫn luôn ở phòng không ra ngoài, tuy nói tổ chức party để bạn bè xôm tụ vui đùa thế thôi, chứ nếu nói huỵch toẹt ra thì là party tình dục anh tình tôi nguyện! Phỏng chừng ở một góc nào đó trong căn biệt thự này, đã có không ít nam nữ đang núp trong bóng tối đánh dã chiến rồi ấy.
Hôm nay Tạ Triều cũng coi như chân chính ‘học hỏi’ được, cái gì gọi là một mặt khác trong vòng tròn giới thượng lưu.
Lúc đó Hoắc Tử Đình từng lên lầu mời anh tham gia chung, còn đưa cho anh một đóa hoa hồng đỏ cực có tính ám chỉ.
Tạ Triều không lấy, cũng từ chối lời mời của hắn, trên mặt Hoắc Tử Đình không che giấu sự thất vọng, nhét hoa hồng trong tay vào trong tay anh: “Vậy thì tiếc quá, thầy Trình đừng vứt nhé.”
Hắn xoay người, khóe miệng hiện một nụ cười không rõ hàm ý.
Tạ Triều nhớ lại dáng vẻ hắn lúc đó —— đó là một kiểu tư thái nắm chắc thắng lợi, giống như mãnh thú bắt được con mồi, đang đợi một thời gian tốt nhất để nuốt chửng con mồi vào bụng.
Tạ Triều chờ Hoắc Tử Đình đi xa, liền cuống quít vứt hoa hồng trong tay vào thùng rác, coi như trả đũa mà lau lau vùng da bị tay Hoắc Tử Đình chạm qua vừa nãy, ghét bỏ chùi lên người Hoắc Dung Thâm.
Lau xong liền rén, sau đó lấy cớ mắc tiểu chuồn vào phòng tắm, giống như con chim cút nhỏ.
Trong mắt Hoắc Dung Thâm hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt chợt liếc đến đóa hoa hồng ướt át tươi đẹp nằm chổng chơ trong thùng rác, bỗng dưng cười lạnh một tiếng.
Thời gian đã trôi đến nửa đêm, cuồng hoan dưới lầu còn đang tiếp tục, nhưng đã ít người hơn so với một tiếng trước.
Tạ Triều mơ màng buồn ngủ, lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa ngập ngừng.
Hoắc Dung Thâm nhanh tay lẹ chân ôm Tạ Triều còn đang chưa hiểu mô tê gì phi có vào tủ quần áo.
“Chuyện gì vậy?”
Tạ Triều chớp chớp mắt, trước mắt đen kịt.
Không gian chật hẹp trong tủ quần áo không thể chứa vừa hai người trưởng thành được, Tạ Triều chỉ đành ngồi trên người nam nhân, vì giữ vững cơ thể, chỉ còn cách vòng tay ôm cổ hắn.
“Suỵt, trò hay bắt đầu rồi.”
Hoắc Dung Thâm đặt người trong lồng ngực ngồi lên đùi mình, hai tay ôm anh.
Người ngoài cửa gõ người vài tiếng không thấy ai trả lời, liền yên lặng.
Ngay khi Tạ Triều cho rằng người nọ đã rời đi, thì tay nắm cửa bị ai đó cẩn thận vặn một vòng, có người lẻn vào.
Ánh đèn trong phòng có chút mờ tối, Tạ Triều từ khe hở tủ quần áo trông không rõ diện mạo của người nọ, nhưng có thể mơ hồ thấy được là bóng dáng của đàn ông, nhìn dáng người thì không phải Hoắc Tử Đình.
Người nọ đứng đực ở đó một lát, rồi bỗng nhiên cởi hết quần áo trên người mình xuống, sau đó leo lên giường, yên tĩnh nằm trong chăn.
Tạ Triều quay đầu, không hiểu mô tên gì nhìn nam nhân đằng sau.
Đây là phát triển cốt truyện thần kỳ gì vậy?
Trong bóng đêm, Hoắc Dung Thâm nhìn đôi mắt mê man của Tạ Triều, một dáng vẻ tò mò ham học hỏi, trong lòng hơi động, không nhịn được cúi đầu mổ cái chốc lên môi anh: “Xem đi sẽ biết.”
Tạ Triều bị hắn đánh lén, trong lòng thầm mắng một câu không biết xấu hổ.
Cũng không biết có phải không gian trong tủ quần áo quá nhỏ hay không nữa, rõ ràng sau lưng lạnh đến tận xương, nhưng Tạ Triều lại cảm thấy xung quanh dần bốc lên luồng khí nóng khó tả được.
Chờ khoảng chừng năm phút, Hoắc Tử Đình mới xuất hiện ở cửa phòng.
Từ lúc bóng dáng của hắn xuất hiện, Tạ Triều đã hiểu rõ thế trận hôm nay nhất định không đơn giản.
Cửa phòng được mở ra một khe hở, ánh đèn chói mắt bên ngoài chiếu vào bóng người phập phồng đang ngủ say ở trong chăn.
Tạ Triều mơ hồ có thể nghe thấy Hoắc Tử Đình đang nói chuyện với ai đó.
“Ngủ rồi.”
“…… Yên tâm đi, lượng thuốc hạ vừa đủ, đủ cho mày chơi một ngày một đêm luôn.”
“Đừng có chơi chết đấy……”
“……”
Tạ Triều nghe thấy mấy câu này liền cảm thấy có gì đó sai sai.
—— Hoắc Tử Đình hạ dược khi nào vậy!?
Kìm nén nỗi bất an trong lòng, anh tập trung quan sát, thấy Hoắc Tử Đình đóng cửa lại, sải bước đi đến mép giường.
Hắn cũng không bật đèn, dưới chân dẫm trúng quần áo bị vứt trên mặt đất.
“Ha, biết đêm nay ông đây muốn đến chịch anh, nên gấp gáp cởi quần áo luôn rồi, đúng là dâm đãng mà.”
Biết rõ Hoắc Tử Đình xúc phạm không phải mình, nhưng Tạ Triều nghe vẫn sôi máu.
Sau vài tiếng sột soạt, Hoắc Tử Đình cũng cởi quần áo ra rồi lên giường, những lời lẽ tục tĩu vẫn tuôn không ngừng.
“Mỗi ngày lắc lư cái mông dâm ở trước mặt tôi, chẳng phải là muốn câu dẫn tôi à?”
“Còn làm bộ thanh cao với ông đây nữa chứ.”
“Hít dược lâu như thế, lỗ bên trong mông chắc đã ướt đẫm rồi đúng không?”
“Đừng gấp, chờ chút nữa ông đây sẽ đút côn th*t cho anh ăn no.”
Hoắc Tử Đình thực sự rất chờ mong ngày mai khi người trên giường tỉnh dậy phát hiện mình trần truồng nằm dưới thân hắn sẽ có vẻ mặt gì.
Hắn chuẩn bị một camera quay đêm đặt trong phòng, muốn ghi lại toàn bộ quá trình diễn ra đêm nay, ý đồ rõ như ban ngày.
Cũng không biết có phải do không bật đèn hay vì nguyên nhân nào khác, ấy thế mà Hoắc Tử Đình không hề phát hiện người trên giường đã bị tráo mất từ lâu rồi. Ước chừng hắn đã nghẹn lâu rồi, nên chờ buổi tối nay làm một phát lớn, động tác có chút gấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.