Quỷ Vương Bất Tử

Chương 24: Phải đi học tiếng Anh




Tiết này là tiết Sinh, thầy dạy Sinh là một người trẻ tuổi, dạy học cực kì nhiệt tình.
Trần Mục đang khổ não vì chuyện tự học buổi tối, mà Trác Tiểu Bạch ngồi đằng sau lại đang nằm bò ra bàn xem điện thoại, thỉnh thoảng còn than thở.
"Đội của Hàn lại thắng rồi, chơi vậy ai chơi." Trác Tiểu Bạch lầm bầm, lúc này thầy giáo đang giảng đến vấn đề về gene.
"Trác Tiểu Bạch, em trả lời câu hỏi này đi." Thấy Trác Tiểu Bạch cứ cúi đầu suốt, thầy dạy Sinh cố ý gọi cậu ta đứng dậy trả lời câu hỏi, không cần biết có trả lời được hay không, ít ra cũng biết điều hơn một chút.
"Dạ?" Trác Tiểu Bạch đứng dậy, mặt nghệt ra.
"Trả lời câu hỏi, lai ngựa trắng với ngựa đen, đời con sẽ ra ngựa có màu gì?" thầy dạy Sinh hỏi.
"Ngựa vằn?" Trác Tiểu Bạch trả lời theo kiểu hỏi dò, làm cả lớp phá lên cười, có người còn đập bàn rầm rầm.
"Em đứng đó đến hết tiết cho tôi." Thầy dạy Sinh giận tím người, khác loài mà cũng sinh ra được nữa sao, đúng là lối tư duy đi ngược với người bình thường mà.
"Trần Mục, em trả lời câu này đi." Thầy dạy Sinh nói.
"Dạ? Câu hỏi là gì vậy thầy?" Trần Mục nãy giờ đang mải nghĩ đến chuyện làm sao để hoàn thành nhiệm vụ mới của hệ thống, không tập trung nghe câu hỏi của thầy.
Thầy dạy Sinh nghĩ thầm, chẳng lẽ Trần Mục cũng không nghe giảng? Tiết này có phải là tiết Toán đâu.
Lặp lại câu hỏi một lần nữa, may mà Trần Mục vẫn nắm được kiến thức, đưa ra được câu trả lời chính xác: "Phải xem tính trội lặn của gene quy định màu sắc của ngựa và là trong nhân hay ngoài nhân, di truyền ngoài nhân thì con cái sẽ biểu hiện tính trạng theo dòng mẹ, di truyền trong nhân thì tuân theo quy luật Mendel."
"Ừ, ngồi xuống đi, Trác Tiểu Bạch, em nhớ chưa?" thầy dạy Sinh nói.
"Dạ em nhớ rồi, nhớ rồi ạ." Trác Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, thầy chỉ bắt cậu đứng vài phút rồi cho ngồi xuống.
Trần Mục toát mồ hôi hột, may mà mình có học, không thì tiêu chắc rồi, cơ mà buổi tự học tối nay phải dùng lý do gì để không đi đây nhỉ?
Sau khi hết tiết chiều, Trần Mục biết, nếu không làm thì sẽ không kịp nữa, lỡ mà trốn học không thành, chắc chắn sẽ bị mời phụ huynh, đến lúc đó e là phải chuẩn bị sẵn vòng hoa cho chính mình luôn.
Nhanh chóng tìm đến phòng làm việc của ban chủ nhiệm, thấy cô Lương vẫn còn ở đây, Trần Mục tiến ngay đến để chào hỏi.
"Trần Mục đấy à, có chuyện gì thế?" cô Lương năm nay 28, nhân tài tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học sư phạm số một của tỉnh, đã đẹp lại còn dạy giỏi, vì thế lớp cô dạy luôn có thành tích nổi trội.
Còn trẻ như vậy đã làm chủ nhiệm của lớp chọn thuộc trường trọng điểm, năng lực có thể nói là khá mạnh.
"Là thế này, cô Lương, em cảm thấy tiếng Anh của em vẫn còn chưa được tốt, kéo rất nhiều điểm xuống, vì thế dạo gần đây em có tìm được một người nước ngoài để luyện tiếng với em, nên em muốn xin nghỉ tự học buổi tối một tuần, không biết cô có thể duyệt cho em được không ạ." Trần Mục nói, trước lúc vào đã hít sâu năm lần rồi, đảm bảo ánh mắt giọng điệu nhịp thở tốc độ nói đều không để lộ sơ hở.
"Ồ? Người nước ngoài sao, tên là gì thế?" cô Lương hỏi.
"Ryze ạ, là người Mỹ." Trần Mục nói.
"Ừ, vậy thì được, giờ tự học buổi tối của tuần này em không cần đến cũng được, nhưng lần trước môn Anh của em chỉ được có 131 điểm, tháng sau kiểm tra phải được 136 điểm, cao hơn 5 điểm, có đảm bảo được điều này không?" cô Lương hỏi.
Bẫy, đều là bẫy hết, Trần Mục biết, chỉ cần mình lắc đầu, chuyện này coi như đi tong, hầu như giáo viên nào cũng vậy, chỉ cần thành tích đủ khiến cho họ hài lòng, thì gần như mọi chuyện đều rất dễ giải quyết, nhưng nếu thành tích không ổn, thì đang học mà có muốn đi vệ sinh, cũng sẽ bị cho là phá hoại bầu không khí lớp học.
Thời cấp hai khi thành tích của Trần Mục vẫn còn thường thường bậc trung cũng đã từng gặp chuyện như vậy rồi, người đứng đầu lớp do nhà ở xa nên ngày nào cũng đi muộn mười phút, nhưng giáo viên lại rất thông cảm, còn những đứa học kém thì sẽ bị gán cho cái mác kiếm cớ vì không thể dậy đúng giờ.
Khi đó Trần Mục suy nghĩ rất ngây ngô rằng, thầy cô làm thế thật quá bất công, rõ ràng là phân biệt đối xử.
Sau đó khi mình vươn lên vị trí hạng nhất, Trần Mục mới nhận ra, cái cảm giác có đặc quyền, thật tốt.
Hóa ra bất mãn thực sự của con người, không nằm ở đặc quyền hiện có trên đời, mà là ở mình không được hưởng đặc quyền đó.
Giống như khi nhà bạn làm ăn phát tài rồi, chắc chắn bạn sẽ không cảm thấy bất công, cho tiền những người nghèo, để mọi người đều có tiền như nhau mới là công bằng, bạn sẽ trở thành đối tượng của sự bất công, người khác sẽ mỉa mai bạn vừa sinh ra đã ở vạch đích.
Nhanh chóng cam đoan với cô Lương, thế là giải quyết xong chuyện tự học buổi tối, nếu không được thật chẳng biết phải làm sao nữa.
Sau đó Trần Mục chạy vội đến quán net, giải cuối tuần, là lần đầu tiên Trần Mục nhìn thấy, Liên Minh Huyền Thoại cũng có cơ hội để kiếm tiền.
Việc học hành, ngoài mục đích to lớn như bồi dưỡng nâng cao phẩm chất đạo đức ra, trọng tâm cơ bản vẫn là tiền mà, nếu có thể kiếm được tiền bằng cách khác, quả thật cũng là một hướng để đi, chỉ có điều tình hình tương đối thực tế là, rất nhiều người yêu thích Liên Minh Huyền Thoại, nhưng cũng không thể kiếm được một đồng nào từ nó cả, độ khó so với học hành chỉ có hơn chứ không có kém.
Ví dụ đơn giản nhất là Trác Tiểu Bạch, dù thành tích học hành kém, nhưng chơi Liên Minh lại không hề kém, vậy mà còn không bằng một người chỉ mới chơi một tuần như Trần Mục.
Chơi game chắc chắn là phải yêu thích, ai cũng nói sở thích là người thầy tốt nhất, bạn đã có người thầy giỏi nhất rồi, nhưng cũng chỉ có thể chơi lên được 600 điểm, thế chẳng phải không có thiên phú thì là gì?
Trần Mục mở máy, buổi tối không nhiều người lắm, vì lượng khách chủ yếu giờ vẫn còn đang học, vào tầm giờ này, người đến đây thường là các sinh viên lân cận.
Thành phố Sở Châu là đô thị loại 3, ở đây không có trường đại học danh tiếng nào, trường tốt nhất cũng chỉ thuộc tầm trung, theo những gì Trần Mục biết, cho dù có là sinh viên trường top đầu thì vẫn có rất nhiều người lên mạng chơi game, e là đối thủ trong trận cuối tuần cũng sẽ có đội của các sinh viên.
Trần Mục không phải tham gia giờ tự học buổi tối, chơi game nhàn nhã hơn nhiều, cậu còn nghiên cứu ra được một số cách mới.
Sợ đối thủ được 20 phút lại đầu hàng, nên Trần Mục thỉnh thoảng sẽ cố ý không giúp đồng đội dù mình có thể làm được, tránh việc đối thủ chóng nản, kiếm được tiền net mới là mục tiêu số một để Trần Mục chơi game.
Quả nhiên việc kiếm tiền net càng thêm thuận lợi, Trần Mục nghĩ, làm vậy có âm mưu nhiều quá không?
"Bạn cứ yên tâm, kẻ mạnh của Liên Minh Huyền Thoại, đều phải giỏi tính toán, thủ đoạn cao minh, đây là biểu hiện của kẻ mạnh, chỉ cần bạn không dùng bên ngoài phạm vi game thì sẽ không sao hết." hệ thống quả quyết cổ vũ, sao có thể để vật chủ hoài nghi về quan niệm của mình được, Liên Minh Huyền Thoại ai mạnh người đó làm vua, chiến thắng là tất cả, chỉ cần là ở trong game, thì dùng bất cứ cách gì cũng được tất.
"..." Trần Mục xem như đã hiểu được hệ thống rồi, vậy thì không còn gì lấn cấn nữa, mấy cách âm hiểm mà mình nghĩ ra, xem ra có thể dùng được.
Cố cho xong trước khi hết giờ tự học, Trần Mục rốt cuộc cũng lên cấp 30, thành công hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Đồng thời tiền net trong tài khoản cũng đã lên đến 50 tệ, mà chỉ mất năm sáu giờ lên mạng mà thôi.
Nếu có thể duy trì, Trần Mục nghĩ kế hoạch cho thuê tài khoản của mình chẳng bao lâu là có thể thành hiện thực rồi.
Nhìn thời gian, chỉ còn nửa tiếng nữa là hết giờ tự học, Trần Mục nhanh chóng tìm một bộ phim điện ảnh tiếng Anh không có phụ đề để xem, loại phim như thế này là để hiểu được nội dung phim, hễ gặp phải từ mới nào không biết nghĩa là lại phải tra cứu, quả thật có thể nâng trình tiếng Anh.
Nếu thi mà không lên được số điểm đã hứa, thì tháng sau chắc là sẽ bị quan tâm sát sao luôn mất, trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí, tất cả đều là những vụ trao đổi với cái giá hợp lý mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.