Trác Tiểu Bạch, Lộ Nhân và mấy người khác đã có mặt ở đây từ sớm, không mở máy mà chiếm luôn chỗ ở ngay sảnh chính.
Quán net Thiên Thần khá chuyên nghiệp, còn chuẩn bị cả một màn hình chiếu siêu lớn đặt ngay sảnh, tiện cho khán giả theo dõi giải đấu.
Triệu Ẩn cũng đã đến từ trước, nhìn thấy Trác Tiểu Bạch thì tiến lại hỏi: "Ê, anh bạn chỉ được cái học giỏi của chúng ta đâu rồi, sao còn chưa đến nữa?"
Trong câu từ mang đậm ý khiêu khích, đã là tình địch thì chỉ cần có cơ hội là phải bồi cho vài cú, nếu không thì khó chịu lắm.
"Xì, mày nôn bị ăn đòn đến vậy cơ à?" Trác Tiểu Bạch tất nhiên sẽ bảo vệ bạn cùng lớp của mình rồi, cậu ghét nhất cái loại tiểu nhân đắc chí như Triệu Ẩn.
"Hừ, tao chỉ lo bọn mày không có đủ người, một đám không có thằng nào trên 1000 điểm, muốn đánh giải? Trúa hề." Triệu Ẩn nhạo báng.
Hai người đang đấu võ mồm với nhau thì có một nhóm người bước vào, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Anh Thạch đến rồi!" có người nói.
"Ây da, đúng là anh Thạch thật này, quả nhiên anh ấy sẽ tham gia giải đấu này, chắc ăn vào top 3 là ít." Những người biết chuyện xôn xao bàn tán.
"Anh Thạch là ai vậy?" Trác Tiểu Bạch hỏi Lộ Nhân.
"Xì, anh Thạch mà mày cũng không biết thì vào đây làm cái gì, người ta là dân cày thuê chuyên nghiệp, nhận cày thuê các trận dưới 1800 điểm, tỉ lệ thắng mà dưới 80% không lấy tiền, ứng cử viên vô địch lần này đấy." Triệu Ẩn cười xùy, còn vẫy vẫy tay với anh Thạch.
Mặc dù mặt anh Thạch không có biểu cảm gì nhưng cũng khẽ gật đầu một cái.
"Nhìn thấy chưa, thực lực đấy, trình độ không ra gì thì người ta còn chả thèm liếc mắt nhìn đến mày đâu." Triệu Ẩn nói.
"Trông chả khác gì con chó Pug." Trác Tiểu Bạch móc mỉa.
"Mày nói cái gì?" Triệu Ẩn không nghe rõ.
"Mời các tuyển thủ tham gia giải đấu tập trung lại để kiểm tra danh sách!" lúc này, người phụ trách của quán net xuất hiện, bắt đầu các bước chuẩn bị trước giải.
"Ngồi ở dưới nhớ xem cho kĩ, học hỏi chút kĩ thuật!" Triệu Ẩn nói.
"Hy vọng mày có thể gồng được đến vòng thứ hai." Trác Tiểu Bạch đáp trả.
Anh Thạch phía bên kia thì đang bận gọi điện thoại, không lẽ thằng Trần Mục kia tính bùng kèo, sao gọi mãi không được thế này!
Trong lúc đó bản thân Trần Mục đang chạy bộ đến quán net, về phần điện thoại, bị khóa do nợ phí rồi.
Thời buổi này ai cũng có điện thoại, tất nhiên Trần Mục cũng có một con máy huyền thoại sản xuất trong nước, nồi đồng cối đá.
Có điều tiền nạp điện thoại chỉ dùng gói thấp nhất là 8 tệ, một tháng nạp 8 tệ, bắt được wifi thì dùng các ứng dụng nhắn tin gọi điện, còn nếu không có thì giả chết, chỉ nhận cuộc gọi đến, nhất quyết không gọi đi.
Hôm nay đến muộn chủ yếu là do bài tập lần này của hệ thống rất quá quắt.
Bắt Trần Mục dùng chuột để thực hiện bài tập đánh thường không gián đoạn, cụ thể là cầm tướng Chuột Thành Tinh Twitch, lên được đến trang bị tấn công 2.0, đánh thường vào AI, trong khoảng thời gian đó không được dừng lại quá 0.2 giây.
Trần Mục luyện mất tận ba tiếng đồng hồ, đánh thường hơn 1000 lần, mới chật vật đạt được đến yêu cầu của hệ thống.
Vừa nhìn thời gian, chết thật sắp đến giờ đánh giải rồi.
Vội vàng phóng như bay với tốc độ như đang chạy 100 mét.
"Ây da điểm danh gần xong rồi mà bạn họ Trần học giỏi vẫn còn chưa thấy tăm hơi đâu, chán quá, chán quá." Triệu Ẩn khoanh tay, mũi hếch lên trời, mặt đầy vẻ đắc chí.
Các học sinh khác của trường trung học số 9 Sở Châu cũng bất mãn, nghe nói Trần Mục hẹn chiến nhau với Triệu Ẩn nên cả đám mới đến xem, kết quả người chẳng thấy đâu, chơi thế đâu có được!
"Giải tán giải tán, Trần Mục là cái thằng bốc phét, học giỏi thì được cái đếch gì, hèn vc." có người lên tiếng châm biếm.
"Đúng đó, nói tới lại không tới, loại người này, chậc chậc." có người phụ họa.
"Chắc là không tìm được người để lập đội, nhục quá không dám đến, cơ mà bọn mày đừng có nói gì người ta hết biết chưa, người ta học siêu giỏi, là tâm can bảo bối của các thầy cô đấy, ha ha ha." Người của lớp Triệu Ẩn đều không thích Trần Mục cho lắm, nói giúp người của lớp mình, chẳng có gì lạ cả.
"Anh Tiểu Bạch, không lẽ Trần Mục không đến thật hả?" Lộ Nhân hỏi.
"Không phải xoắn, chắc là do bận chuyện gì đó, Trần Mục đánh kinh như thế, cầm Darius ăn penta dễ như chơi." Trác Tiểu Bạch rất có lòng tin vào thực lực của Trần Mục.
"Đến rồi, Trần Mục đến rồi!" có người nhận ra bóng dáng Trần Mục từ đằng xa, vội la lên.
Tất cả mọi người đều hướng mắt ra cửa, chỉ thấy một cậu thiếu niên đang chạy, cách cửa quán càng lúc càng gần, đó chẳng phải là Trần Mục hay sao.
"Ai nói Trần Mục không đến hả? Mở to con mắt của chúng mày ra, nhìn cho kĩ đi!" Trác Tiểu Bạch vênh mặt, chớp thời cơ cười nhạo mấy người lúc nãy.
"Hừ, một mình nó thì làm được gì, đánh giải phải có năm người, nó nghĩ nó đến đây để đánh solo chắc?" Triệu Ẩn nói mỉa, đến thì làm sao, đội còn không có, vả lại đã điểm danh xong hết rồi.
Trần Mục thở dốc, đi vào trong quán net, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Lúc này, một bạn nữ quan tâm đưa khăn giấy cho cậu.
Trần Mục nhận lấy, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Bạn nữ hơi đỏ mặt, cô là bạn học cùng lớp với Triệu Ẩn, không chơi game nhiều, nhưng nghe nói Trần Mục sẽ đến đây nên mới tới để hóng, nhìn Trần Mục ở khoảng cách gần còn đẹp trai hơn cả lúc nhìn từ xa, nghe thấy Trần Mục cảm ơn, tim đập loạn cả lên.
Trần Mục nhìn dáng vẻ của bạn này, cũng khá đáng yêu, trên trung bình, cũng được phết.
Đang định hỏi xin số điện thoại để lúc rảnh còn làm quen, lại bị hệ thống nhắc nhở, không được phép chủ động xin cách liên lạc của nữ giới, đây cũng được xem là hành vi có ý đồ muốn thoát khỏi tình trạng độc thân.
Làm Trần Mục tức ói máu, đm hệ thống Quỷ Vương cái gì, sao không gọi là hệ thống độc thân luôn đi!
Con trai lớp Triệu Ẩn thấy con gái lớp mình lại tiếp tay cho giặc, càng thêm điên tiết, Trần Mục bỗng chốc trở thành kẻ thù chung của cả lớp!
"Bạn học siêu giỏi đến rồi à, đội của bạn đâu? Giải này không phải là solo đâu đấy." Triệu Ẩn tiến đến nói, nhìn bộ dạng si mê của Vương Hà Hà lớp mình, mùi thuốc súng càng thêm nồng, thằng đó có cái gì đẹp mà ngắm mãi không dời mắt thế?
"À, đội của tôi đã đến rồi, tôi qua tìm họ." Trần Mục vừa lau mồ hôi vừa nói.
"Ai vậy, sao tôi không thấy." Triệu Ẩn nói còn chưa hết câu, chỉ thấy một thanh niên cao to đi qua trước mặt mình, hướng thẳng đến chỗ Trần Mục, nắm lấy tay Trần Mục, nói: "Cuối cùng cậu cũng tới rồi, tôi còn tưởng đâu cậu định bùng kèo đấy."
"..." người của lớp Triệu Ẩn nhìn trố cả hai mắt, anh Thạch ứng cử viên cho chức vô địch lại chính là đồng đội của Trần Mục!
Một cậu bạn đứng cạnh Triệu Ẩn ngớ người sáp lại nói với cậu ta: "Chuyện này là thế nào, sao nó lại thành người của đội anh Thạch thế?"
Triệu Ẩn vội hít sâu một hơi, duy trì sự bình tĩnh, đáp: "Đừng lo, dù đội họ mạnh nhưng tao đã điều tra thằng Trần Mục rồi, chỉ biết đánh với máy thôi, có lẽ vào được là nhờ quan hệ quen biết gì đó, bên mình năm người 1500 cũng chưa chắc đã yếu thế, hơn nữa! Cho dù có thua, tao cũng phải làm gỏi thằng Trần Mục!"
"Nói đúng lắm, thằng khốn đó dám dụ dỗ Vương Hà Hà, tao nhất định phải xử đẹp nó cho nó hối hận vì đã chơi game này." Đồng đội nói.
"Được của ló, Trần Mục, cậu quen được cả cao thủ cơ à, có cơ để dựa vào rồi đấy." Trác Tiểu Bạch cười to, cảm giác vả mặt đứa khác thế này đã cái mề thật sự, mày nói tao không ra gì, đồng đội tao trâu bò vẫn hấp mày dễ như thường.
Trước cái nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, Trần Mục đi về phía khu vực thi đấu, sắp bắt đầu trận đầu tiên rồi.