Quỷ Vương Bất Tử

Chương 8: Phải thêm tiền




Hai anh em Trần Mục cùng nhau bước vào trường, tỉ lệ ngoái đầu nhìn của mọi người xung quanh thực sự rất cao, vẻ ngoài của Trần Diệc Phi thuộc vào hàng "hại nước hại dân", nếu không phải vậy thì Trần Mục cũng đã chẳng phải đánh nhau nhiều trận đến thế.
Còn Trần Mục cũng thuộc kiểu điển trai, tóc mái dài hơn nhiều so với các học sinh trung học khác, khiến cậu trông càng thêm nổi bật, nhưng Trần Mục để tóc như vậy không phải là vì đẹp, mà là để giảm số lần cắt tóc, thời buổi này, vật giá leo thang, một lần cắt tóc tốn tận 15 tệ, số tiền này đủ để ăn sáng cả tuần luôn rồi, Trần Mục thật sự không nỡ.
Người khác tóc mà dài quá lông mày là sẽ bị giáo viên chủ nhiệm mắng ngay cho một trận, còn Trần Mục thì khác, thầy cô thường hay ân cần hỏi: "Tóc dài như thế có ảnh hưởng đến chuyện đọc sách học hành không em?"
Câu trả lời của Trần Mục luôn là: "Bận học quá nên cứ quên suốt, mấy hôm nữa em sẽ đi cắt ạ."
Vì thế người khác không cắt tóc sẽ bị chửi, riêng Trần Mục thì lại thành tấm gương ham học, khiến vô số người học lực kém tức anh ách muốn nói với Trần Mục rằng, chúng ta không giống nhau.
Khi Trần Mục vào lớp, tiết ôn bài đầu giờ cũng sắp bắt đầu, vừa ngồi xuống định học bài thì hệ thống xuất hiện.
"Vật chủ, hôm nay phải học thuộc hình ảnh tương ứng của tất cả các tướng, xin đừng lãng phí thời gian vào sách vở."
"Cô làm vậy là đang hại tôi đấy, đang muốn cải thiện điểm anh với văn mà lại không cho tôi chút thời gian nào hết." Trần Mục bất lực.
Hệ thống cho hiển thị một màn hình giả tưởng lên trước mắt cậu, trên đó là tất cả các tướng trong game, suy nghĩ đến từng tướng một còn có thể đọc được cả giới thiệu về các chiêu thức, đúng là công nghệ cao có khác.
Mặc dù đều là những kiến thức cơ bản, nhưng những người chơi thông thường khác toàn chơi thật nhiều thật nhiều trận rồi mới từ từ nhận diện ghi nhớ được hết, Trần Mục phải học thuộc toàn bộ trong một ngày, vẫn cần một chút thời gian để chuẩn bị, dù sao thì Trần Mục cũng là một người chơi hoàn toàn mới.
Đợi đến khi hết tiết ôn bài đầu giờ, lựa chọn cho phép tắt màn hình hiển thị mới hiện ra, Trần Mục vươn vai duỗi người, cảm thán đời người khổ cực, muốn cùng lúc duy trì thành tích học tập và nâng cao kĩ năng game, đúng là quá mệt mỏi.
Trần Mục không cảm thấy game quá khó, Warcraft xây nhà lúc trước còn phải nhớ mấy chục cái phím tắt, Trần Mục chơi chưa đến một tuần đã khiêu chiến với ba máy cấp độ khó rồi, nhưng do chưa từng đánh với người chơi khác bao giờ, Trần Mục cũng không biết thực lực mình đến đâu, dù sao cũng cảm thấy đa số các trò chơi đều không quá khó nhằn, chỉ cần vận dụng tính toán khoa học, rất nhiều cửa ải khó đều được giải quyết vô cùng dễ dàng.
Ví dụ như căn cứ vào tốc độ đào vàng của nông dân, tính toán trước bao nhiêu giây sẽ tạo ra được món đồ gì, cử bao nhiêu nông dân đi kiếm gỗ sẽ duy trì việc xây dựng công trình một cách tốt nhất, cuối cùng tính toán khả năng chiến đấu của quân lính và tốc độ tạo lính của kẻ địch, vậy là có thể nhanh chóng chớp thời cơ tấn công trước, ngăn cản việc đại quân tập hợp, nhẹ nhàng giành lấy thắng lợi trong trận chiến với máy ở cấp độ khó.
Còn Liên Minh Huyền Thoại này chỉ cần điều khiển một tướng duy nhất, độ khó quả thực là không cao, nhưng Trần Mục biết, vấn đề lớn nhất là số lượng người chơi.
Vì đối thủ của bạn là người, bạn thấy khó thì hắn cũng thấy khó, bạn thấy dễ hắn cũng sẽ thấy dễ, cho dù có là Tetris đi nữa thì muốn làm số một thế giới cũng phải chiến thắng hơn trăm triệu người, chơi đến khi cuộc đời nở hoa thì thôi.
Theo cách nói của hệ thống, Liên Minh Huyền Thoại tại thế giới này của mình sẽ bùng nổ trên phạm vi toàn cầu, vậy thì đối thủ chắc chắn sẽ có cả trăm triệu người, muốn trở thành kẻ mạnh nhất, nói thì rất dễ.
Hết tiết, Trác Tiểu Bạch ngồi đằng sau vỗ vỗ vai Trần Mục, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Trần Mục hiểu ý, đứng lên đi theo, sau khi hai người gặp mặt, Trác Tiểu Bách lấy ra 120 tệ nhét vào tay Trần Mục, cả hai ngầm hiểu ý nhau.
Trác Tiểu Bạch, thường hay gọi là anh Tiểu Bạch, nổi tiếng là lắm tiền, vào được lớp chọn đương nhiên cũng là nhờ quan hệ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến yêu cầu nghiêm khắc của gia đình, lần nào có kết quả kiểm tra cũng bị hỏi cả, thi tốt thì tiền thưởng đầy túi, còn nếu không tốt thì anh tiểu Bạch sẽ nghèo ngang ngửa với Trần Mục.
Trước hôm thi một ngày, Trác Tiểu Bạch tranh thủ thương lượng với Trần Mục: "Anh Mục này, tôi biết cậu thiếu tiền, còn tôi thì thiếu điểm, chúng ta lấy lợi thế của mình ra trao đổi chẳng phải là quá tuyệt vời à? Thế này đi, tôi chỉ cần đáp án phần trắc nghiệm môn toán thôi, mỗi câu 5 tệ, cậu thấy thế nào?"
Trần Mục cau mày suy nghĩ, 5 tệ à, đó là một phần bữa sáng xa hoa gồm bún với bánh quẩy, còn thêm được một cốc sữa đậu nành nữa, đối với người ăn cháo loãng với dưa muối lâu năm như Trần Mục, như vậy đã là khá nhiều rồi.
"Tiểu Bạch à, cậu cũng biết chúng ta làm thế là vô đạo đức, dựa vào loại thủ đoạn này thì có ý nghĩa gì? Ngày nào trông tôi cũng thư thả thoải mái, kì thật đằng sau đó là những ngày tháng học đến bốn giờ sáng, cậu đã nhìn thấy thành phố Sở Châu lúc bốn giờ sáng bao giờ chưa? Cậu làm vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục tôi!" Trần Mục từ chối đầy chính trực, khảng khái hùng hồn, khiến Trác Tiểu Bạch hổ thẹn đến mức không dám ngẩng đầu lên, hóa ra người khác cố gắng cực khổ như vậy, mình làm thế này đúng là quá đáng thật mà.
"Tôi sai rồi, ý của cậu là phải dựa vào chính mình, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không gian lận nữa." Trác Tiểu Bạch bị Trần Mục đả động, nói đầy chân thành.
"Không, ý của tôi là, phải thêm tiền." Trần Mục nói.
"..." Trác Tiểu Bạch cạn lời.
Cuối cùng Trần Mục đồng ý, một câu 10 tệ, đủ 12 câu thì tặng thêm 1 câu nữa.
Tiểu Bạch vốn còn đang vui vẻ, đợi đến khi nhìn thấy đề kiểm tra mới phát hiện ra, tổng cộng có đến tận 12 câu trắc nghiệm, cái tên gian thương này!
Nhưng nói lời phải giữ lời, nhất là khi có đáp án, toàn bộ đều chính xác, anh Tiểu Bạch vẫn hiểu được, kiểu nhân tài này tương lai chắc chắn là tinh anh của xã hội, tạo dựng mối quan hệ tốt với cậu ta trăm lợi không có một hại.
Thế là giao dịch bẩn nơi nhà vệ sinh ra đời, Trần Mục nhìn số tiền trong tay, trong lòng buồn rầu, một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, trên đời này không biết có bao nhiêu người phải vất vả vì đồng tiền.
Trần Mục thường hay gặp phải tình cảnh không có tiền mua vở bài tập, lúc trước giáo viên yêu cầu cả lớp phải mua tập trắc nghiệm, chỉ có Trần Mục là giơ tay từ chối, nói rằng tất cả các đề đều biết cách giải cả rồi nên không cần mua.
Thầy giáo thấy vậy không ổn, bèn tặng luôn quyển của mình cho Trần Mục, lúc giải đề lấy luôn bài giải của Trần Mục làm đáp án chuẩn để giảng bài.
Phát hiện chỗ sai còn giải thích riêng cho Trần Mục, dù sao cũng là học sinh duy nhất của trường có hy vọng đỗ vào trường đại học danh giá nhất, toàn tỉnh Giang Nam số học sinh đậu vào hai ngôi trường danh tiếng đó cộng lại mới được bốn mươi người, còn như trường trung học Số 9 Sở Châu mang tiếng là trường trọng điểm nhưng bảy tám năm mới có được một học sinh theo học tại trường top đầu.
Nhưng môn tự nhiên thì giỏi rồi, còn môn xã hội thì sao đây, thầy cô đang nhìn chằm chằm vào môn ngữ văn và anh văn của Trần Mục, dù sao thì hai môn này không ai trọn điểm được cả, vì giáo viên chấm bài theo cảm tính và quan điểm riêng, thế nên việc đạt điểm tuyệt đối là chuyện gần như không thể.
Vở bài tập 15 tệ một quyển, Trần Mục không muốn xin tiền nhà, nên mới xuất hiện tình cảnh này, lòng tự trọng của Trần Mục quá lớn, rất quật cường, biết nhà đang gánh khoản nợ mấy chục nghìn tệ, chỗ nào có thể không tiêu tiền thì có đánh chết cũng không tiêu. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Thế nên gặp khó khăn nhất định sẽ đương đầu đến cùng, Trần Mục của ngày hôm nay, thật sự đang chiến đấu với số phận, cậu bắt buộc phải thắng.
Về lại lớp, tiết đầu tiên là tiết toán, Trần Mục ở trong lớp là một nhân vật nổi tiếng.
Nguyên nhân là vì ngủ ngay trong tiết toán đầu tiên, sau đó bị thầy gọi lên trả lời câu hỏi, Trần Mục vừa ngáp vừa thoăn thoắt viết ra sáu cách giải khác nhau, rồi về chỗ ngủ tiếp.
Thầy giáo hết cách với cậu, tất cả các dạng bài đều biết làm, đến kì thi tháng đầu tiên của lớp 10, Trần Mục thi được 150 điểm, kể từ đó thầy giáo dạy toán không còn ngăn cản chuyện Trần Mục ngủ trong giờ học nữa, Trần Mục cũng xem tiết toán thành giờ ngủ bù của mình.
Mỗi ngày học các môn khác đến tận tờ mờ sáng, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, vậy nên Trần Mục sống dựa vào giờ toán, nhưng hôm nay cậu không ngủ nữa, hệ thống làm cậu ngủ quá ngon, tinh thần tràn trề, đồng thời còn bắt cậu phải học các kiến thức về Liên Minh.
Vì thế lần đầu tiên trong lịch sử loài người, Trần Mục nhìn chăm chú lên bảng đen, thật ra bảng đen trong mắt Trần Mục đã biến thành màn hình hiển thị khổng lồ, cậu đang học về game.
Còn thầy dạy toán mừng rớt nước mắt, rốt cuộc cũng thấy Trần Mục nghe giảng rồi, thế nên tiết này thầy giảng bài đầy nhiệt huyết, nước miếng văng tung tóe.
Hận không thể đưa toàn bộ kiến thức cả đời học hành của mình vào bài giảng tiết này, chỉ tiếc rằng, Trần Mục không hề nghe thấy gì cả.
Mấy bạn nữ ngồi đằng sau, thấy Trần Mục nghiêm túc chăm chú như vậy, đều vô cùng ngưỡng mộ, đẹp trai lại còn học giỏi, ngoại trừ nhà nghèo ra, quả thật là chàng trai hoàn hảo, mọi người đều nhìn ra được Trần Mục nghèo, quần áo của cậu rõ ràng đã sắp nhỏ hẳn đi một số rồi, nhưng vẫn mãi không đổi sang bộ mới, hai ba bộ mặc từ lớp 10 lên 12, đôi giày mòn cả rồi mà vẫn còn đi.
Mà đối với học sinh cấp ba tiền không phải là thứ quá quan trọng, do đó Trần Mục khá được các bạn nữ yêu thích.
Trong lớp mỗi ngày đều có người muốn tỏ tình với Trần Mục, chỉ là đa số không dám thực hiện mà thôi, nền giáo dục của nước nhà xưa nay luôn là vậy, ít khi có chuyện con gái chủ động, hơn nữa lại còn học cùng một lớp, lỡ mà thất bại, sau này gặp nhau hàng ngày, thế chẳng phải là ngại lắm à, cái gọi là thỏ không ăn cỏ gần hang, cũng là vì nỗi lo này thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.