3
Trở lại với động quỷ mà tôi đã bỏ đi được nửa ngày, lòng trào dâng một niềm xúc động: Nó vẫn chưa có cửa.
Tân Dung đặt tôi lên giường, nhìn vào vết thương tôi băng bó bừa bãi trước đó, hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại muốn cứu Bạch Chi?”
Hắn ta có vẻ thờ ơ, nhưng có một chút nguy hiểm trong ánh mắt.
Tôi nuốt nước miếng, nói: "Ta, việc làm này, việc làm này của ta gọi là khổ nhục kế, đầu tiên cần chiếm được lòng tin của Bạch Chi, rồi sau đó giúp ngươi điều tra tin tức."
"Phải vậy không?"
"Ừ ừ!"
Hắn ta nhìn tôi, không nói gì, chỉ đặt tay lên vai tôi.
Một hơi thở ấm áp phả vào cơ thể tôi, ngay sau đó vết thương từ từ lành lại.
Hắn ta rụt tay lại, vết thương lại mở ra thêm một tí, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Tôi ấn giữ vết thương: "Vô dụng thôi người huynh đệ, kia không phải là lưỡi đao bình thường."
Nếu chỉ dễ dàng như vậy, Bạch Chi sẽ không đến nỗi bị hủy hết tu vi trong nguyên tác.
Tân Dung trầm mặc một lát, nói: "Ngươi không nói sớm, như thế sẽ không lãng phí linh lực của ta vô ích."
Ngươi cũng có hỏi ta đâu …
A Tứ. Hắn vẫy tay ra hiệu, một người đàn ông mặc đồ đen bước vào mang theo một chiếc hộp, có lẽ là một đại phu của động quỷ này.
A Tứ cúi người xem vết thương cho tôi, hình như hắn tầm chỉ mười tám, mười chín tuổi, giữa hai chân mày có nét gì đó rất trẻ trung, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không có bệnh tật gì, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Mặt tôi bất ngờ bị Tân Dung hất sang một bên, hắn ta hung dữ nhìn tôi chằm chằm hỏi: “Ngươi nhìn hắn làm gì?”
" Ta …… "
Người lạ chưa từng gặp mặt, nhìn lâu một chút thì có gì sai?
Chẳng lẽ, tôi lại liếc nhìn A Tứ, quả nhiên là một mỹ nam, chẳng lẽ hắn bị Tân Dung bắt cóc giấu vào hang động này, rồi không cho ai nhìn?
Hiểu rồi, ra là thế.
"Nhìn đủ rồi, ta không nhìn nữa."
Tân Dung hài lòng gật đầu rồi thả tay ra.
A Tứ y thuật cực kỳ giỏi, hắn bôi thuốc tôi cũng không có cảm giác gì, đang định khen hắn, lại nghĩ đến Tân Dung sẽ không vui, nên đành trừng mắt nhìn Tân Dung nói: "Đại phu nhà các ngươi giỏi thật đấy, băng bó vết thương không có cảm giác gì."
Tân Dung có chút không vui: "Vết thương sâu như vậy, cho dù y thuật có cao siêu đến đâu cũng không thể không đau, tay của ngươi nhất định là bị phế rồi nên mới không cảm thấy gì."
Hả? Cái gì? Phế rồi?
Tôi chớp mắt và hốt hoảng quay lại nhìn hai tay mình.
A Tứ đột nhiên nở nụ cười, vừa băng bó vừa nói: “Cô nương không đau là do quỷ vương đã dùng linh lực bảo vệ, hoàn toàn không phải do tay bị phế.”
“Hôm nay ngươi nói hơi nhiều đấy.” Tân Dung nhìn hắn đầy cảnh cáo.
A Tứ cười, lặng lẽ băng bó vết thương cho tôi rồi xách hộp thuốc ra về.
“Cái người kia …” Tôi chọc hắn: "A Tứ nói là thật sao?”
“Không quan trọng.” Hắn ta lạnh lùng liếc tôi một cái: "Ngươi còn gì muốn hỏi không, bổn tọa rất bận, cần phải đi rồi.”
À có có có! Ngươi, ngươi vì sao lại dẫn ta đến đây?
Điều này không có trong nguyên tác.
Tân Dung nói: “Bổn tọa không màng ngàn dặm xa xôi để uống rượu mừng của Bạch Chi, mang về chút kỷ vật, chẳng lẽ không được sao?”
Việc làm của hắn ta mà cũng gọi là đi uống rượu mừng sao?
Còn tôi là một món kỷ vật à?!
Tại sao hắn ta có thể nói những điều đó một cách bình tĩnh như vậy, tôi thực muốn đá một cước vào mặt hắn ta ghê!
Đành thôi vậy! Dù sao cũng đang bị người ta khống chế.
Tôi nghiến răng hỏi: “Vậy khi nào thì ngươi đưa ta về?”
Hắn ta nhướng mày nói: "Kỷ vật mà có chuyện trả về hả?"
"Ngươi … … "
"Ta sẽ thả ngươi đi thôi, vội gì chứ."
Hắn ta có chút không vui, mở cửa bỏ đi.
Tôi không biết hắn đã đi đâu mà đi tận hai ngày.
Nằm một mình rất chán, dù sao vết thương cũng không đau, nên tôi đã đứng dậy và đi loanh quanh trong động quỷ.
Động quỷ được canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi đều có người đeo mặt nạ đen, nhìn vào rất đáng sợ, tôi cũng không dám nói chuyện với họ.
Trong vườn, tôi tìm thấy chú mèo mà Tân Dung đã vuốt ve lúc trước, nó suốt ngày chỉ biết ngủ, tôi như thể muốn cạo trọc lông nó mà nó cũng không chịu nhìn tôi lấy một cái.
"Ngươi cứ đi lung tung như vậy, không tốt cho vết thương đâu".
Tôi quay lại, thấy A Tứ ở phía sau, hắn bước đến gần tôi rồi quỳ xuống, vuốt ve chú mèo và nói: “Chú mèo này đã chết rồi”.
"Cái gì?"
Tôi nhìn chú mèo, rõ ràng là ngực nó vẫn còn đang thở phập phồng.
A Tứ cười nói: "Chú mèo này chết hơn mười năm trước, nó được quỷ vương nhặt về, nuôi lâu lắm rồi, nó chết nhưng quỷ vương không chịu chôn, ta đành phải biến nó thành hình nộm, mãi mãi ở bên quỷ vương như thế này."
Hơn mười năm không chịu quên đi sao? Tân Dung quả là một người trọng tình.
Tôi nhìn chú mèo, thầm nghĩ nó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, chợt thấy tội nghiệp cho Tân Dung.
Tuy nhiên, hắn ta là quỷ vương, làm gì đến lượt tôi phải thương hại chứ.
Tôi nhìn A Tứ, hỏi hắn: "Còn ngươi? A Tứ, ngươi cũng được nhặt về hả? Tại sao ngươi còn trẻ đã gia nhập xã hội đen rồi?"
"Xã hội đen?"
Hắn hơi bối rối và không hiểu tôi đang nói về cái gì.
"Ý tôi là tại sao ngươi lại ở đây?"
“À.” Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ lúc đó ta không muốn chết, cho nên chạy trốn tới nơi này, được quỷ vương thu nhận."
“Thực ra, quỷ vương rất tốt.”
Hắn vừa nói xong, tóc trên trán bị gió thổi tung bay phấp phới, tôi bất giác nghĩ đến Tân Dung, quả nhiên một cơn gió thoảng qua, ngẩng đầu lên thì Tân Dung đã đứng trước mặt chúng tôi, sắc mặt có vẻ như không được tốt cho lắm.
"Các ngươi cũng rảnh rỗi thật."
Đừng nói là hắn ta đang giận đó chứ?
Tôi sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy chạy tới bên cạnh, dùng nắm đấm nhỏ đánh nhẹ vào ngực hắn ta nói: "Ngươi đi đâu thế, ngươi không có ở đây, người ta buồn chết đi được."
Hắn ta nắm lấy tay tôi: "Bổn tọa thân là vua của ma giới, đương nhiên xử lý công việc của ma giới, đâu có giống ngươi" hắn nhìn A Tứ: "Ngươi cùng hắn làm cái gì?"
Nếu tôi không nhìn nhầm, trong mắt hắn ta hình như có chút ghen tị, chỉ có điều không biết được chính xác đang ghen ai thôi.
A Tứ vội vàng khom người nói: "Quân thượng, ta và Xích Vĩ cô nương chỉ vô tình gặp ở hoa viên, hàn huyên vài câu mà thôi."
"Mà thôi?"
Hai chân A Tứ run lẩy bẩy.
Tôi nhìn A Tứ, thầm nghĩ người mà ngươi nói rất tốt là như thế này sao?
Tân Dung chợt hất mặt tôi qua và nói: "Ngươi cứ nhìn hắn làm gì? Hắn đẹp trai hơn ta?"
Hã, tôi sững sờ, dường như tôi đã hiểu tại sao hắn ta lại tức giận.
"A Tứ, ngươi tự hủy dung mạo mình đi."
"A cái gì?"
Thiệt là tai bay vạ gió, A Tứ nhăn mặt chua xót nói: "Quân thượng, đeo mặt nạ được không?"
Tân Dung gật đầu: "Được."
4
Tôi chợt nhận ra, hình như mình đã hiểu tại sao Tân Dung lại tức giận, hai hôm trước tôi còn thắc mắc, hôm nay mới rõ sự tình, hóa ra sự tức giận và ghen tuông của hắn ta có thể là do tôi.
Không phải chứ? Không đời nào? Ôi cái vẻ quyến rũ chết tiệt này của tôi!
Tôi nằm trên giường, mơ hồ nhớ lại dáng vẻ ghen tuông của hắn ta hôm nay, chẳng lẽ nào hắn ta thích mình?
Ngay lúc tôi đang ngồi trên chiếc giường ngọt ngào đến mức sủi bọt, cánh cửa đột nhiên bị gió thổi tung, Tân Dung đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tôi vội vàng kéo chăn lên: "Ngươi, ngươi đến đây làm gì?"
Hắn ta im lặng một lúc rồi nói: "Đến thăm ngươi."
"Đêm khuya thế này, đến thăm ta làm gì?"
Hắn ta dựa vào cửa: "Ta sợ ngươi chết ở chỗ này làm ô nhiễm địa phận của ta."
Ah? Điên thật, tôi vừa có chút ấn tượng tốt về hắn ta xong!
Tôi cay đắng nói: “Đừng lo, vết thương này ta không chết được đâu”.
Ồ? Hắn ta uể oải nói: "Không chết được chứ gì? Vậy ta cho nó đau thêm nha?"
Bị sốc thiệt, tôi dang hai tay ra và hỏi: "Chính xác là ngươi muốn gì?"
Hắn ta không nói gì thêm, cũng không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nói: "Ta cần đi một chuyến, A Tứ luôn ở ngoài cửa, nếu vết thương của ngươi còn đau nhớ kêu hắn vào kiểm tra."
"Ngươi đi đâu?"
"Ngươi nghỉ ngơi đi."
Hắn ta xoay người rời đi, một cơn gió thổi qua, cửa lại đóng lại, như thể hắn ta chưa từng xuất hiện.
Tôi đứng dậy mở cửa ra, hắn ta đã đi từ lâu rồi. A Tứ đang ngồi trên bậc thềm ngoài cửa vuốt ve con mèo, nghe tiếng mở cửa liền quay lại nhìn tôi bảo: “Ngươi mau ngủ đi, ta sẽ luôn canh giữ ở đây”.
"Tân Dung đi đâu thế?"
A Tứ quay đầu lại: "Con nít không cần biết nhiều như vậy."
Chuyến đi này của Tân Dung lại mất hai ngày, tôi không biết hắn ta đi đâu, A Tứ không chịu nói cho tôi biết. Nhưng tôi nhận thấy có ít người mặc đồ đen hơn trong động quỷ, họ dường như đã bị dẫn đi đâu đó.
Chạng vạng hôm sau, tôi đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, bỗng trên bầu trời đỏ tươi chợt lóe lên một tia sáng trắng, mấy người mặc đồ đen lao ra cản lại, nhưng đều bị đánh gục xuống đất.
Tôi nhìn kỹ thì ra là Bạch Chi.
“Tiểu Vĩ.” Hắn đáp xuống trước mặt tôi: "Ta đến hơi muộn.”
A Tứ chạy tới, Bạch Chi thấy vậy rút kiếm ra.
A Tứ vội vàng xua tay nói: "Đừng như vậy, quỷ vương nhà ta đã căn dặn, nếu ngươi đến cứu Xích Vĩ cô nương thì không cần phải ngăn cản."
Tân Dung biết hắn sẽ đến?
Bạch Chi nhìn tôi, tôi gật đầu nói: "Hắn nói không cản thì chắc ăn sẽ không cản, đi thôi?"
"Được."
Hắn kéo tôi và nhảy lên thanh kiếm, nhanh chóng bay khỏi động quỷ.
Trên đường về, Bạch Chi kể, hôm đó xảy ra biến cố bất ngờ, nhiều người thuộc các môn phái bị Tân Dung đả thương, hắn cần ở lại để trấn an, không thể đi khỏi đó, hôm nay nhận được tin có một cuộc phản loạn ở ma giới nên hắn lập tức tới đây.
Phản loạn? Tôi hơi lo lắng, Tân Dung sẽ không sao chứ?
Hắn cười chế giễu: "Ta vốn là lo lắng cho an toàn của ngươi, nhưng xem ra ta đã nghĩ nhiều rồi, Tân Dung hình như không có làm gì ngươi."
Nói như vậy, tôi không bị gì nhưng hắn tại sao lại có chút thất vọng.
Tôi vỗ vai hắn: "Dù sao thì ta cũng là tiểu sơn chủ, hắn ta sao dám đụng ta!”
Hắn cười nói: "Đúng vậy, nếu hắn ta dám động đến ngươi, tất cả các môn phái trong thiên hạ đều sẽ không tha cho hắn ta."
“Tiểu Vĩ.” Hắn lại nói: "Không ngờ ngươi lại đỡ cho ta một đao, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, biết không?”
"Ta, không có …… "