Tân Dung.
Tôi đang vô cùng bối rối, đầu óc mờ mịt, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là khuôn mặt của hắn ta.
Đừng rời xa tôi, đừng.
“Đừng mà!”
Tôi hét lên rồi ngồi dậy, chỉ thấy mình đang nằm trong ngôi nhà trên cây, Bạch Chi và Tống Chi lo lắng ngồi bên cạnh giường.
Bạch Chi hỏi: "Tiểu Vĩ, ngươi không sao chứ?"
Tôi hốt hoảng túm lấy áo hắn: "Tân Dung đâu? Tân Dung đang ở đâu?"
Hắn khựng lại một chút, cười đau khổ nói: "Quả nhiên là hắn đưa ngươi trở về, ngày hôm qua ta phát hiện ngươi ở trên vách núi, bất tỉnh, trên người tràn ngập ma khí, ta cũng không biết làm sao hắn có thể xuyên qua kết giới đưa ngươi trở về."
“Hắn ta đang ở đâu?”
Bạch Chi lẩn tránh ánh mắt của tôi, nói: “E là, lành ít dữ nhiều …”
Ý đó là sao? Tại sao lại lành ít dữ nhiều? Tôi nắm lấy tay áo Bạch Chi, nghẹn ngào nói: "Hắn đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn."
“E là không gặp được nữa rồi.”
Tống Chi nãy giờ vẫn im lặng, khẽ thở dài: “Hôm qua vạn quân mã bao vây động quỷ, bây giờ ở đó hoang tàn, không một sự sống”.
Không còn sự sống nào, tôi buông lỏng ngã quỵ, như thể mọi sức lực trong người đã bị rút cạn.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Tôi gạt nước mắt, cố gắng bước ra khỏi giường.
Bạch Chi ngăn tôi lại nói: "Tiểu Vĩ, chỉ sợ rằng không được. Động quỷ đã bị phá huỷ, Ngộ Quy Sơn trở thành mục tiêu tiếp theo của chúng, chúng ta không ra được."
“Bọn chúng? Phản quân của ma tộc?
Tống Chi đáp: “Không chỉ.” Nàng ấy có chút mất tự nhiên cụp mắt xuống: “Còn có cha ta, ông ta đã thành quỷ rồi.”
Tống Trạc, ông ta chẳng phải đã gia nhập ma tộc sao? Tôi giật mình, và chợt hiểu ra.
Ông ta đã lên kế hoạch hơn mười năm, giả vờ đầu quân cho ma tộc, đồng thời mê hoặc các danh môn chính phái, đầu tiên là giết Tân Dung, thu thập sức mạnh của ma tộc, sau đó liên minh với các môn phái khác bao vây tấn công Ngộ Quy Sơn.
Thật là một ván cờ lớn.
“Sơn chủ!”
Một đệ tử đột nhiên phá cửa xông vào, ngã xuống đất, vội vàng quỳ nói: "Bọn chúng tới rồi!"
Bạch Chi thở dài nhìn Tống Chi.
Tống Chi cười nhạt: "Yên tâm đi, cho dù ông ấy là cha ta, ta cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn ông ấy tùy tiện giết người vô tội."
“Được.”
Hai người họ nhìn nhau, sau đó cùng nhau ngầm rút kiếm ra.
“Đừng quên vẫn còn có ta.”
Tôi đứng dậy, lấy thanh kiếm của mình ra, bước loạng choạng đến bên cạnh họ.
Tân Dung muốn tôi tiếp tục sống thật tốt, nhưng không có hắn, tôi cũng không muốn sống trên cõi đời này nữa.
Chúng tôi ra khỏi cửa, những đốm sáng dày đặc đang đang không ngừng đập vào kết giới, những gợn sóng còn chưa kịp kết thành một vòng đã bị vỡ ra, bầu trời xám xịt nặng trĩu, gần như sắp sụp đổ đến nơi, như thể sẽ nghiền nát chúng tôi.
Tám vị trưởng lão đang bay lơ lửng trên không trung để chống đỡ kết giới, đệ tử Ngộ Quy Sơn đã tập trung lại một chỗ chờ Bạch Chi ra lệnh.
“Giết.”
Có hiệu lệnh, kết giới đột nhiên mở ra, hơn ngàn đệ tử giơ kiếm xông lên, đồng loạt chém vào phản quân.
Một số người lao về phía chúng tôi, Bạch Chi vung thành trường kiếm chém chúng thành từng mảnh.
“Bạch Chi!”
Một người từ trên trời bay xuống, mặc áo choàng đen, phát ra âm thanh như tiếng chuông cổ, đáp thẳng xuống trước mặt chúng tôi, đó hẳn là Tống Trạc.
Những người khác vẫn còn đang đánh nhau, Tống Trạc còn tưởng rằng tôi không bước tới, cười tủm tỉm nói: "Hai mươi năm rồi, sư phụ thật sự không thay đổi chút nào."
Bạch Chi cau mày: "Ngươi đáng gọi ta sư phụ sao?"
Tống Trạc sắc mặt khó coi, xung quanh mình bốc lên ám khí, giận dữ cười nói: “Sơn chủ Ngộ Quy Sơn thật là thanh cao, nếu không có ngươi, ta đã không trở thành yêu ma! Hôm nay, ta sẽ bắt ngươi chà đạp dưới chân ta, để ngươi cũng giống như ta rơi vào vũng lầy!"
“Cha! Người dừng lại đi!”
Tống Chi tiến lên một bước, Tống Trạc vung tay, một luồng hắc khí hất mạnh khiến nàng ấy ngã lăn ra.
“Nghịch nữ, nếu ngươi tiến lên nửa bước, ta sẽ giết ngươi!”
Ông ta điên thật rồi, tôi chạy đến đỡ Tống Chi dậy, nàng ấy phun ra một ngụm máu, hơi thở khó khăn.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Nàng ấy nuốt máu vào trong, khẽ gật đầu, thất vọng nhìn Tống Trạc.
Bạch Chi đứng chặn trước mặt chúng tôi, vung kiếm nói: "Tống Trạc, hôm nay ta sẽ trừ họa cho thiên hạ!"
Nói xong, một đạo kiếm khí sắc bén vung về phía Tống Trạc.
Tôi vốn tưởng rằng cho dù nhát kiếm này không đả thương ông ta thì cũng đánh cho ông ta lui lại, nhưng không ngờ Tống Trạc vung tay một cái, nhát kiếm kia liền quay ngược lại, hung hăng đánh về phía chúng tôi.
Bạch Chi nhanh mắt nhanh tay, lấy khiên chắn trước mặt chúng tôi, cú đánh khiến cả ba chúng tôi bị hất tung lên không trung, do đứng phía trước nên khóe miệng Bạch Chi bị chảy máu.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Tống Trạc cười một cách xấu xa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã hấp thu sức mạnh của vạn người, ngươi đánh không lại ta, Bạch Chi, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta! Nếu ngươi chịu đưa thần khí cho ta, có lẽ ta sẽ thương xót mà tha mạng cho ngươi!"
Thần khí, dây thần kinh của tôi giật nảy lên, ông ta bao vây tấn công Ngộ Quy Sơn, chỉ vì muốn lấy được món thần khí trong truyền thuyết để đoạt thiên hạ?
Bạch Chi lau vết máu nơi khóe miệng, lảo đảo đứng lên nói: "Ngươi đã là đệ nhất thiên hạ, cần pháp thần khí để làm gì?"
Hắn tiếp tục đánh về phía Tống Trạc, đòn đánh này lại lần nữa phản chủ đánh ngược trở lại, may mắn là chúng tôi đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng né được, không bị thương nữa.
Thần khí ấy chỉ là một miếng sắt vụn, nhưng ông ta vì có được nó mà mưu tính hai chục năm nay. Bây giờ xem ra, thần khí đã trở thành tâm bệnh của ông ta, đã là tâm bệnh thì phải tâm dược để chữa.
Tôi kéo vạt áo Bạch Chi: "Đưa thiên thạch đó cho ông ta."
“Vì sao?” Hắn sửng sốt một lát, liền hiểu ý của tôi, lấy thiên thạch ra, hắn cười nói: “Tống Trạc, đây là thần khí, ngươi rất muốn có nó phải không?”
“Thần khí!” Tống Trạc hai mắt sáng lên, thiếu chút nữa là xông tới đoạt lấy nó.
Bạch Chi lui lại, nói: "Thứ tốt như vậy ta có hủy nó đi cũng không cho ngươi."
Hắn ném thiên thạch lên bầu trời rồi vung một nhát kiếm.
Quả nhiên không ngoài dự tính, Tống Trạc rất nhanh liền cướp được Thiên thạch.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Ông ta vui mừng đến ngây ngẩn cả người, nắm chặt viên thiên thạch trong tay, nhìn ngắm cẩn thận, một lúc sau, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
“Bạch Chi! Đây rõ ràng là một miếng sắt vụn!”
Bạch Chi cười tủm tỉm nói: "Ngươi xem kỹ lại đi, đây chính là thần khí, ngươi đã từng thấy qua, lúc đó còn dính máu của Ngọc Độ."
Tống Trạc sững người, sau đó cẩn thận quan sát viên thiên thạch một lần nữa, xác nhận đó chính là thứ mà ông ta suýt chút nữa đã đánh cắp được.
Lúc này, Bạch Chi dùng toàn lực, nhanh như chớp đâm vào phía trước của ông ta, nhát kiếm đâm sâu thấu tận trong ngực hắn.
Tống Trạc phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn nắm chặt thiên thạch, mắng: "Đồ cẩu tặc, ngươi lại đánh lén ta!"
Ông ta tức giận, chưởng một chưởng về phía chúng tôi.
Chúng tôi mặc dù sớm đã có chuẩn bị nhưng không ngờ công lực của ông ta lại lợi hại như vậy, nhát kiếm đó hầu như không có tác dụng gì với ông ta, dù do chúng tôi đã dốc hết sức lực nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, ba người chúng tôi bị hất tung lên không trung rồi va đập vào tường.
Cùng lúc đó, bầu trời bắt đầu thay đổi, sấm sét nối tiếp sấm sét, đệ tử Ngộ Quy Sơn rơi xuống như thả sủi cảo, ngay cả tám vị trưởng lão cũng không được thoát được.
Đám phản quân đông nghịt đang đến gần.
Tống Trạc tiến lại gần hơn nữa, bóp chặt miếng thiên thạch nói: "Bạch Chi, đừng hòng lấy một miếng sắt vụn ra lừa ta, nếu ngươi giao ra thần khí, ta hứa sẽ giữ lại toàn mạng cho ngươi."
Bạch Chi miễn cưỡng đứng dậy, cười giễu cợt nói: "Vốn dĩ không có thần khí gì cả, tất cả chỉ là lời đồn đại của người trong giang hồ. Thứ mà trong lòng ngươi luôn ấp ủ muốn đoạt được chỉ là một miếng sắt vụn mà thôi."
Tống Trạc hai mắt trừng trừng, giận dữ nói: "Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!"
Ông ta giang hai tay ra, đột nhiên sấm sét cuồn cuộn tụ hợp về một chỗ, lao thẳng về phía chúng tôi.
Bạch Chi gần như đã cạn kiệt linh lực, biến ra kết giới chặn lại, tôi và Tống Chi cũng cố hết sức giúp đỡ hắn, nhưng đáng tiếc là kết giới trong chốc lát đã bị phá vỡ, ba người chúng tôi bị ném mạnh xuống đất, khắp người đều là máu.
Tống Trạc cười lớn, bay lên không trung, dẫn tia sét đánh vào tất cả người của Ngộ Quy Sơn.
Chuyến này chúng tôi chết thật rồi.
Tiếc là tôi vẫn chưa gặp được Tân Dung.
Tôi cười chua xót, nhìn đòn đánh cuối sắp giáng xuống.
Đột nhiên, một kết giới từ dưới đất trồi lên, bao phủ lấy tất cả người của Ngộ Quy Sơn, sấm sét cuồng bạo giáng xuống giống như giọt nước hòa vào biển lớn, dễ dàng bị hoá giải.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Tôi khó khăn đứng dậy và nhìn xung quanh.
Tống Trạc cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn những chuyện kỳ lạ đang xảy ra dưới chân mà không nói nên lời, ông ta nhíu mày, tiếp tục đánh về phía chúng tôi, nhưng cũng giống như lần trước, đòn đánh của ông ta lại dễ dàng bị hóa giải.
“Làm sao có thể!” Ông ta vội vàng đi tìm chủ nhân của kết giới.
Tôi quỳ rạp xuống đất nhìn xung quanh, chợt thấy trên bậc thang dẫn lên đỉnh núi, có một người đang từ từ đi lên.
Hắn ta mặc thường phục, ánh mắt lãnh đạm, giống như một vị thần rảnh rỗi không có việc gì làm nên hạ phàm đi tuần tra.
Người đầu bếp đó!
Bạch Chi lảo đảo đứng dậy, không thể tin hỏi: "Là ngươi? Làm sao có thể?"
Người đầu bếp xòe tay nói: "Các ngươi gà thật, ta đặt một cái bánh bao ở đây còn lợi hại hơn các ngươi."
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang dày đặc phản quân, nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, khó chịu nói: "Sao lại giống một bầy ruồi thế này, ghê tởm."
Hắn ta vung tay lên, một trận gió thổi qua, bọn phản quân đột nhiên ngừng chuyển động, giống như sỏi đá bị tan biến đi, bay ra khắp bầu trời đen kịt, chỉ còn lại một mình Tống Trạc ngơ ngác lơ lửng trên đó.
Tôi nhìn mọi thứ trước mặt không nói nên lời, hắn ta là ai? Mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào trên đời này thực sự có thần tiên tồn tại sao?
Không lâu sau, Tống Trạc đã hoàn hồn, dùng kiếm chém về phía hắn ta.
Tôi vội hét lên: "Cẩn thận!"
Hắn ta dường như không nghe thấy, vẫn đi về phía chúng tôi, nhưng Tống Trạc khi chém về phía hắn ta, vừa chạm vào đã bị đóng băng và ngã lăn xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
“Cha…” Tống Chi nhìn đống mảnh vụn trên mặt đất lẩm bẩm.
Người đầu bếp quay đầu lại an ủi nàng ấy: "Đừng quá đau lòng, ông ta chỉ là ác niệm mà thôi, ông ta sớm đã không còn là cha ngươi nữa rồi."
Bạch Chi không tin hỏi hắn ta: "Ngươi, ngươi không phải chỉ xuất hiện vào đêm nguyệt thực sao?"
Hắn ta sửng sốt một chút, nói: "Ai nói như vậy, ta muốn xuất hiện lúc nào chả được."
Cái gì mà nguyệt thực? Tôi bối rối, hỏi hắn ta: "Ngươi là ai?"
Hắn ta cười nói: "Ta là cửa."
Tôi há hốc mồm: "Cửa?"
Hắn ta gật đầu: “Nếu nhất định phải có một cái tên, thì ngươi có thể gọi ta là door, hoặc là gate, gateway cũng được, tùy ý ngươi, cái nào thấy vui thì kêu.”
Thật sự có chút vô lý...
Hắn ta nhìn xuống đất, nhặt thiên thạch lên, lắc lắc trước mắt tôi, nói: "Không phải bấy lâu nay ngươi luôn đi tìm ta sao? Đi thôi, cái đuôi bé nhỏ, ta đưa ngươi về."
Về nhà, tôi choáng váng, bây giờ tôi vẫn chưa muốn về nhà.
Hắn ta vươn tay: "Làm sao vậy? Đi thôi."
“Ta, ta vẫn chưa về được.” Tôi lùi lại: "Ta vẫn chưa gặp được Tân Dung.”
“Ồ, người đó rất quan trọng sao? Quan trọng hơn cả việc được về nhà sao?”
Tôi do dự, và cũng không biết nói gì thêm.
Hắn ta bế tôi lên: "Đã đến lúc phải đi rồi chiếc đuôi bé nhỏ, ta già quá rồi, thời cơ của ngươi đã đến, ngươi là người xuyên không cuối cùng mà ta mang đến thế giới này, trước khi ta trở nên hoang tàn, ta phải đưa ngươi trở về, nếu không sẽ không còn cơ hội nào nữa."
Tôi hoảng hốt, cứ hễ hoảng hốt là nước mắt không tự chủ được rơi xuống, đây là cơ hội tôi đã chờ đợi từ lâu nhưng giờ tôi chỉ mong có thể hoãn lại, tôi muốn gặp Tân Dung.
Tôi nức nở hỏi hắn ta: “Tân Dung đang ở đâu? Hắn ta còn sống không?”.
Hắn ta nói: "Ồ, còn sống."
Mắt tôi sáng lên.
Hắn ta nói thêm: “Chuyện vẫn chưa có hồi kết, hắn sẽ không chết, nhưng ta cũng không biết hắn đã đi đâu”.
“Ngay cả ngươi cũng không biết?”
“Đương nhiên, ngươi thật sự cho rằng ta cái gì cũng biết à?” Hắn ta vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi không thể vừa muốn gặp hắn vừa muốn về? Ngươi không thể có cả hai, ngươi phải chọn lấy một."
“Nếu ngươi chọn về nhà, ta lập tức sẽ đưa ngươi về ngay. Nếu ngươi chọn Tân Dung, ta sẽ ở ngay đây, đợi hắn xuất hiện. Tuy nhiên, hắn có thể xuất hiện vào ngày mai, năm sau, mười năm hay trăm năm nữa, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”
Hắn ta nghiêm túc hỏi: “Về nhà và Tân Dung, cái nào quan trọng hơn?”
Tôi đứng đó, khóc, khóc không thành tiếng, tôi không biết phải nói sao, tôi muốn gặp Tân Dung.
Hắn ta cau mày: "Ngươi không thể có được tất cả, con người không thể tham lam như vậy, nói cho ta biết lựa chọn của ngươi đi."
Tôi lùi lại, hắn ta lần nữa nhấn mạnh: "Nói cho ta biết, lựa chọn của ngươi là gì?"
Tôi như muốn suy sụp, vừa khóc vừa run, lựa chọn ngày càng rõ ràng hơn, tôi muốn gặp Tân Dung, tôi muốn gặp hắn!
“Mau lên, đưa ra quyết định đi.”
Tôi vùng ra khỏi hắn ta và hét lên: "Tôi muốn gặp Tân Dung!"
Câu này gần như tôi dùng hết sức lực của mình để hét lên, tôi khuỵ xuống đất, khóc nấc lên, nếu tôi cứ thế về nhà, tôi đã đánh mất hắn ta một lần rồi, nếu lại đánh mất lần nữa thì cho dù tôi có quay về thế giới của mình cũng sẽ hối hận cả đời.
“Được.”
Hắn ta đột nhiên cười, khuôn mặt tràn đầy sự nhẹ nhõm mà tôi không thể hiểu được.
Trong lúc cười, hắn ta vung tay khoét một cái hố đen ngòm trên bầu trời, Tân Dung người bê bết máu rơi từ trong đó ra.
“Tân Dung?”
Hắn ta đứng thẳng dậy: "Là ta."
Tôi không kiềm chế được nữa, nhào vào trong lòng: “Ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại ngươi nữa!”
Hắn ta loạng choạng, gần như không thể đứng vững.
“Ta trở về rồi, tiểu Vĩ.”
Hắn ta ôm lấy mặt tôi nói: “Tiểu Vĩ, ta nghe thấy rồi, ta nghe thấy ngươi nói muốn gặp ta.”
Tôi khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy, hỏi hắn: "Ngươi đã đi đâu thế?"
Hắn ta nói: "Ta không biết, ta ở trong một mảng không hỗn độn, không nhìn thấy gì cả."
Hắn ta lau khuôn mặt nhem nhuốc của tôi, nói: “Nhưng ta nghe thấy ngươi nói muốn gặp ta, chỉ cần ngươi muốn gặp ta, cho dù ở nơi nào, ta đều sẽ chạy đến bên ngươi.”
“Ta rất nhớ ngươi.” Tôi vùi vào lòng hắn ta, sợ sẽ mất hắn một lần nữa.
Tân Dung xoa đầu tôi, hỏi: “Ngươi, thật sự vì ta mà chấp nhận từ bỏ việc trở về nhà sao?”
Tôi dừng lại, nhìn về phía cánh cửa bên cạnh.
Hắn ta nói: “Bây giờ ngươi có hối hận cũng đã quá muộn rồi.”
Tôi nhìn sang Tân Dung, cho dù tôi muốn về nhà, hắn cũng sẽ đồng ý, nhưng lần này tôi sẽ không để hắn thất vọng nữa.
Tôi lắc đầu: "Ta không hối hận."
Cánh cửa nói: "Xích Vĩ, một khi ta rời đi, vĩnh viễn sẽ không quay lại."
Tôi hạ quyết tâm, vẫy tay với hắn ta nói: "Tạm biệt."
“Được.”
Hắn ta mỉm cười, nhìn thế giới này lần cuối, ngay lập tức hóa thành ánh sáng chói chang, biến mất không một dấu vết.
Bạch Chi đứng xem náo nhiệt nãy giờ, lúng túng vẫy tay với chúng tôi: “Này, có ai quan tâm chúng tôi không?”
Tân Dung kéo tôi lại phía sau lưng, nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”
Bạch Chi thẳng lưng nói: “Chính tà không cùng tồn tại, nhưng tiểu Vĩ là tiểu sơn chủ của Ngộ Quy Sơn, sao có thể để cho ngươi đi.”
“Chính? Tà? Ngộ Quy Sơn ngươi nếu có thể phân biệt được chính tà, thì làm gì có chuyện để cho người như Tống Trạc gây hại cho thiên hạ?
Bạch Chi lo lắng, rút kiếm nói: " Người chạy 50 bước cười người chạy 100 bước!"
Tân Dung trừng mắt, vung tay chưởng Bạch Chi.
Tôi sửng sốt: "Dừng lại! Dừng lại! Các người đừng đánh nữa!"
Dừng lại, dừng tay lại đi!
May sao, cả hai đều bị thương nặng, cuối cùng cũng không đánh nổi nữa.
Tôi nói chuyện nghiêm túc với Bạch Chi, nửa tháng về Ngộ Quy Sơn, nửa tháng ở lại với Tân Dung.
Tân Dung cau mày nói: "Nhưng ta muốn ở bên ngươi mỗi ngày."
Câu này làm tôi suýt nữa tan chảy, tôi đổi lời, đây là lần đầu tiên tôi cứng rắn như vậy với Bạch Chi: "Ta không về nữa!"
Bạch Chi giận đến hộc máu, lại vung kiếm chém tiếp.
“Dừng tay! Dừng tay! Các người đừng đánh nữa!”
Tôi kéo Tân Dung lại, đứng chắn ngay trước mặt hắn ta.
Bạch Chi cầm kiếm, căm hận nói: "Tiểu Vĩ, ngươi đừng mắc lừa hắn!"
Tôi quay người vùi vào lòng Tân Dung, nói: “Ta với hắn đã quyết cả đời ở bên nhau, ngươi có nói gì cũng vô ích.”
Tân Dung hai tai chợt đỏ bừng, mừng rỡ nhìn tôi đang nằm trong lòng, sau đó nhướng mày đắc thắng hỏi Bạch Chi: “Ngươi nghe rõ chưa?”
Bạch Chi nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Vĩ dù sao cũng là do ta nuôi lớn, ngươi muốn cưới nàng ấy cũng được, trừ khi.” Hắn nhìn Tân Dung nói: “Ngươi gọi ta một tiếng cha đi!”
Khung cảnh lại trở nên hỗn loạn, tôi bật dậy, ôm đầu gượng cười.
“Dừng tay! Dừng tay! Các người đừng đánh nữa!”
[tung bông tung hoa kết thúc]