Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 67: Phượng Thương phát bệnh!




Thấy Hoàn Nhan Bảo Châu tin lời của mình, trong mắt Cừu Nhi hiện lên một tia khoái ý. Công chúa Bắc Chu quốc này thật là đầu óc ngu si, chỉ nói một câu, nàng liền tin. Hay là trong hoàng cung này nữ nhân lớn lên đều được thâm thụ sủng ái, nhưng thông minh lại không đủ?
Né thật lâu, rốt cuộc tìm được một cơ hội đến gần Hoàn Nhan Bảo Châu, Cừu Nhi làm sao lại buông tha cho!
Nếu không phải bởi vì dọc theo đường đi đều có người đuổi giết nàng, nàng như thế nào lại bỏ đi dung nhanh như hoa như ngọc của mình. . . . . . Đây hết thảy cũng đều là vì Mộ Dung Thất Thất! Nếu không phải Mộ Dung Thất Thất mang đến con tiện nhân Phỉ Thúy kia, thì hết thảy những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra, nàng hiện tại cũng sẽ hoàn hảo ngồi trên vị Tĩnh Vương trắc phi, sao lại bị như thế này chứ!
Cho nên, thù này nàng nhất định phải báo!
Cừu Nhi đắm chìm ở trong khoái cảm ảo tưởng báo thù, bỗng nhiên ngửi thấy được một cỗ mùi thuốc nhẹ, lấy lại tinh thần mới phát hiện, Vịnh Nhi cầm trong tay một hộp ngọc, bên trong có một viên thuốc trân châu lớn nhỏ đen nhánh, mùi vị kia chính là từ đây phát ra .
“Công chúa, ngài đây là ——” Cừu Nhi nheo mắt. Xem ra Hoàn Nhan Bảo Châu so sánh với Long Trạch Vũ Nhi thông minh hơn nhiều!
“Đây là quy tâm hoàn.” Lúc này, Hoàn Nhan Bảo Châu đã không còn bộ dạng xúc động như vừa rồi, nghiêng chân, ngồi ở trên ghế, bàn tay cong thành lan hoa chỉ, chậm rãi thổi trôi lá trà trong chén trà.
“Bổn cung mặc dù thương hại ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là người Tây kỳ quốc. Có câu nói, lòng người khó dò, ngươi nói xem bổn cung làm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói đây? Nếu muốn lưu lại ở bên cạnh bổn cung, vậy thì ăn viên thuốc này đi, bổn cung sẽ tin tưởng ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi báo thù.”
Thì ra là, này cô công chúa Bắc Chu quốc này cũng không phải là người ngu ngốc? Quy tâm hoàn? A, tên gọi này cũng thật là tốt, quy tâm, quy tâm, đoán chừng chính là làm cho người ta ăn, là độc dược điều khiển người ăn. Cừu Nhi quả quyết không nghĩ tới Hoàn Nhan Bảo Châu sẽ xuất ra chiêu này với mình.
Thuốc này, lẳng lặng nằm ở trong hộp ngọc, đặt ở trước mặt Cừu Nhi. “Cừu Nhi cô nương, ăn đi! Ăn xong công chúa nhà ta sẽ tin tưởng lời của ngươi!” Vịnh Nhi đứng ở bên cạnh Cừu Nhi, lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng cong lên, ôn nhu nói.”Tin tưởng Cừu Nhi cô nương sẽ không để cho công chúa nhà ta thất vọng !”
Đây chẳng qua là bước đầu tiên. Nếu như được trợ giúp từ Hoàn Nhan Bảo Châu, nhất định phải đầu nhập vào nàng ta.
Nhìn viên quy tâm hoàn đen nhánh tản ra sự lạnh lẽo khủng khiếp, Cừu Nhi khẽ cắn răng, cầm lên đút vào trong miệng, nuốt nước miếng, ép buộc mình nuốt xuống.
“Tốt!”
Thấy Cừu Nhi không do dự, Hoàn Nhan Bảo Châu gật đầu, “Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không hại ngươi! Mỗi tháng bổn cung cũng sẽ cho ngươi giải dược, để không đến nổi thống khổ. Chờ chuyện làm tốt rồi, bổn cung đạt thành mong muốn, lên làm Nam Lân vương phi, tự nhiên sẽ giải độc cho ngươi, hơn nữa, còn có thể ban thưởng lớn cho ngươi!”
“Nô tỳ đối với công chúa trung thành trời đất chứng giám, nô tỳ nhất định sẽ giúp công chúa một tay, giúp công chúa đạt thành mong muốn!” Cừu Nhi lần nữa quỳ xuống, lần này lại bị Hoàn Nhan Bảo Châu tự mình đỡ lên.
“Tốt! Bổn cung tin tưởng ngươi!”
Hoàn Nhan Bảo Châu nét mặt tươi cười như hoa, mà khuôn mặt của Cừu Nhi phía sau cái khăn che mặt, cũng mang theo nụ cười. A, ngươi tin ta? Tin ta mà cho ta độc dược? May mắn ta đã có phòng bị, bằng không sẽ thành sủng vật trong tay ngươi, gọi đến thì tới đuổi đi thì đi.
Hai nữ nhân này, bởi vì cùng chung mục đích, đạt thành hiệp nghị. Mặc dù không tín nhiệm lẫn nhau, nhưng mà mục đích của các nàng đều là Mộ Dung Thất Thất, vẻn vẹn một cái này, sẽ làm cho các nàng đứng ở chung một chiến tuyến.
Đêm nay, khí trời âm trầm, trăng sáng bị che bởi mây đen, bởi vì mùa đông bắt đầu, khí trời phát lạnh, cho nên cung nhân đóng cửa rất sớm đi ngủ. Cừu Nhi là người mới, tới lại trễ, cho nên được an bài ở gian phòng vắng vẻ .
Bất quá nàng đối với Vịnh Nhi an bài cũng không có bất kỳ ý kiến, người mới bị chèn ép, đây là chuyện bình thường, hơn nữa vắng vẻ có chỗ tốt của vắng vẻ. Tỷ như, có thể có tình lang tư tình. . . . . .
Sau khi người gõ mõ cầm canh gõ hai tiếng, một thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa phòng của Cừu Nhi, “Thùng thùng” hai tiếng, cửa “chi nha” mở ra, lộ ra một khe hở nhỏ, mà người cũng thuận thế lắc mình đi vào, cửa lập tức bị khép lại.
Người này đi vào, lập tức kéo lấy Cừu Nhi, vừa ngửi tóc của nàng, hai tay vừa nhắm dò vào trong vạt áo của nàng, “Tâm nhi, nhớ chết ta!”
Thấy đối phương như vậy, Cừu Nhi bắt được tay của hắn, cười từ trong ngực đối phương tránh thoát đi ra ngoài, xoay người nhìn người đó.
Đây là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, mắt to mi thô môi dày mặt chữ quốc, rất là khôi ngô cao ngất, vốn nhìn rất chính trực khí phái, nhưng lại có một đôi mắt hình tam giác khá dài, làm cho cả người nhìn gian xảo rất nhiều.
“Con khỉ cấp!” Cừu Nhi khẽ cười một tiếng, lại cũng không chán ghét việc hắn làm với mình.”Chàng nha!” Cừu Nhi ngón trỏ đâm xuống đầu hắn: “Người ta đợi chàng cũng đã lâu, chàng làm sao bây giờ mới đến nha!”
Lời nói mềm nhũn…, tựa như lông nhung, khiến cho tâm ngứa ngáy. Nam nhân lần nữa ôm lấy Cừu Nhi, làm cho nàng ngồi ở trên người mình, “Tâm nhi, nàng cho rằng hoàng cung là Vô Cực Cung của ta, có thể tới đi tự nhiên sao? Nàng ở nơi này khó tìm, ta vòng vo thật lâu, mới tiến vào, còn muốn tránh né những thị vệ này, ta cũng vậy không dễ dàng a!”
Lúc nói chuyện, tay của nam nhân đã tiến vào trong quần áo của Cừu Nhi, một lát đã kéo váy xuống dưới, lộ ra hai chân thon dài

"Đừng nóng vội!" Thấy đối phương gấp gáp muốn tìm hoan, Cừu Nhi lần nữa bắt được tay của hắn, mặc dù nàng đã cảm thấy hắn xuẩn xuẩn dục động, vẫn là đem dục vọng của hắn áp lại: "Nhìn gương mặt hiện tại của ta, chàng cũng có hứng thú? Sẽ không hoảng sợ?"
Nam nhân ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt loang lổ của Cừu Nhi, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng noãn: "Tâm nhi, ta thích chính là nàng, cũng không phải là gương mặt này của nàng? Cho dù nàng thật biến thành như vậy, ta vẫn sẽ thích nàng!"
Lời nói của nam nhân..., khiến cho trái tim cứng ngắc của Cừu Nhi có chút ít cảm động. Ít nhất, nàng mỗi ngày đối với gương mặt này, nhìn gương mặt này, đều cảm thấy ghê tởm, thích ứng thật lâu mới có thể quen. Mà nam nhân này trong mắt cũng là không có chút nào chán ghét, trong số những nam nhân trông mặt mà bắt hình dong, coi như là hiếm thấy .
"Hãy để cho ta lấy xuống đi, chàng làm cho ta gương mặt này, chính mình cũng đều không thích! Luôn bị coi là người quái dị!"
Cừu Nhi xoay người, ngón tay lục lọi đến bên tai, giật xuống một tầng thật da người thật mỏng, xoay người đã biến thành xinh đẹp.
Mặc dù đã thấy gương mặt này rất nhiều lần, lần nữa thấy, nam nhân vẫn là không nhịn được hút không khí, trong ánh mắt dục vọng cũng càng thêm nồng đậm hơn, "Tâm nhi, nàng thật đẹp! Thật! Nàng là nữ nhân đẹp nhất mà ta đã từng thấy!"
Mặc dù lúc trước, cũng có rất nhiều người bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của mình, nhưng đây là lần đầu tiên có nam nhân ở trước mặt mình trực tiếp khích lệ như vậy, khiến cho gương mặt Cừu Nhi có chút phấn hồng.
"Chàng, nói là sự thật? Ta làm sao lại thấy chàng nói những lời này toàn là giả bộ, chàng có phải đã nói qua những lời này với rất nhiều người hay không? Có phải dụ dỗ ta vui vẻ hay không, lừa gạt ta hả?"
Lúc nói chuyện, Cừu Nhi cố ý vặn vẹo uốn éo vòng eo mãnh khảnh, cố ý đụng đụng thân thể của nam nhân, khiến cho hắn lại hút khí một trận.
"Không! Ta thề với trời! Trong lòng ta chỉ có một mình Tâm nhi nàng, cũng chỉ thích một mình nàng, nếu như làm trái với lời thề, sẽ bị ngũ lôi đánh đỉnh....." nam nhân còn chưa nói hết, Cừu Nhi liền lập tức bưng kín cái miệng của hắn, "Không cho chàng nói những lời như vậy, chàng nếu là có cái gì. . . . . . Ta đây làm sao bây giờ? Ta hiện tại chỉ có chàng!"
Một câu nói, gợi lên sâu nhất trong lòng nam nhân ý muốn bảo hộ, lập tức đem Cừu Nhi ôm vào trong lòng, môi dày để lên miệng anh đào của nàng, lưỡi dài thăm dò vào, mút vào hơi thở thuộc về nàng."Tâm nhi, ta muốn nàng ——"
"Ngô. . . . . ." Cừu Nhi da bị lây nhiễm một tầng đỏ ửng.
Mặc dù lúc trước đã trải qua những chuyện không tốt, nhưng sau đó, bị nam nhân này cứu ra, hắn cũng mang cho nàng rất nhiều thể nghiệm bất đồng. Làm cho nàng ở phương diện này dần dần thông suốt, hôm nay cũng là thích hoan ái giữa nam nữ.
"Tâm nhi, Tâm nhi!"
Mặc dù ngoài phòng nhiệt độ đã rơi xuống rất thấp, nhưng trong phòng, sóng nhiệt sôi trào. Nam nhân thanh âm trầm thấp trong đó mang theo chút khàn khàn, mà Cừu Nhi, cắn môi, không để cho mình phát ra một tiếng động.
"Gọi ra, Tâm nhi, kêu đi ra ——"
Nam nhân tựa hồ cố ý buộc Cừu Nhi buông thả mình, đôi môi vô tình hay cố ý xẹt qua dái tai của nàng, để cho Cừu Nhi ngứa ngáy không chịu được, mặc dù mắt ngấn lệ, vẫn cắn môi như cũ.
"Tâm nhi ——" đối với Cừu Nhi cố chấp, nam nhân có chút thông cảm, cũng không có kiên trì nhiều hơn nữa, mà là đi thẳng vào vấn đề.
Hồi lâu, người gõ canh truyền đến tiếng gõ mõ lần nữa, nam nhân mới gục ở trên người Cừu Nhi thở hổn hển.
"Hôm nay, công chúa bắt ta uống một viên thuốc, là quy tâm hoàn. . . . . ." Cừu Nhi híp mắt, trên người bao phủ một tầng mồ hôi dầy đặc: "Chàng nói, ta sẽ không có việc gì chứ?"
"Sẽ không!" Nam nhân lật người nằm xuống, ôm Cừu Nhi, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm bên tai nàng, "Yên tâm, thiên hạ này còn không có giải dược ta không chế ra được, cũng sẽ không xứng với danh xưng độc dược của ta. Chờ ta trở về sẽ đem giải dược cho nàng!"
Nghe nam nhân nói như vậy, Cừu Nhi yên tâm, chủ động tựa vào trước ngực nam nhân, lỗ tai gục ở bộ ngực của hắn, lẳng lặng nghe nhịp tim đập có lực bền chắc của hắn.
Thật lâu, thấy Cừu Nhi không nói chuyện, nam nhân có chút buồn bực, ngón tay ở bên tai Cừu Nhi vỗ về chơi đùa , "Đang suy nghĩ gì, Tâm nhi? Có phải có người đang truy đuổi giết nàng hay không? Ta sẽ cho người ta tra xét, ngững người kia là người của Ma Vực, nàng lúc nào thì đắc tội với người của Ma Vực?"
"Ma Vực?"
Vừa nghe cái này, Cừu Nhi có chút mê mang nhìn nam nhân, "Ma Vực là cái gì? Ta chưa từng có nghe nói qua, cũng không biết."
Nhìn ánh mắt của Cừu Nhi, nam nhân mới tin tưởng nàng thật không biết những thứ này, cho nên chậm rãi nói về Ma Vực với Cừu Nhi.
"Trong chốn võ lâm, có chánh có tà, mà Ma Vực, cùng Vô Cực Cung của chúng ta, bị quy vào tà đạo."
"Vậy, bọn họ lợi hại hơn các chàng sao?" Cừu Nhi vừa nghe, liền hứng thú, dứt khoát chống cằm, cười nhìn nam nhân.
"Nói như thế nào đây, Ma Tôn của Ma Vực, là Thái Đẩu trên phương diện dùng độc, mà Ma Vực cũng nổi tiếng về ám sát, hai điểm này, Vô Cực Cung so ra kém. Lúc trước cung chủ của chúng ta cùng phó cung chủ chính là chết ở trong tay của Độc Tiên nhi hiện giờ là thủ lĩnh của Ma Vực!"
"A ——" Cừu Nhi như có điều suy nghĩ gật đầu, tiếp tục hỏi, "Vậy Độc Tiên Nhi có phải rất lợi hại hay không? So sánh với chàng như thế nào?"
"A!" Nghe Cừu Nhi nói như vậy, nam nhân lộ ra nụ cười tự tin, "Hừ, đương nhiên là không thể so với ta! Độc Tiên Nhi thật lâu đã biến mất, nói không chừng chết sớm rồi! Thái tử điện hạ nói, chỉ cần chuyện lần này chúng ta làm được tốt đẹp, khi thành công, hắn nhất định sẽ giúp ta chiếm Ma Vực! Đợi một thời gian, cả võ lâm chính là của ta. Đến lúc đó ta là minh chủ võ lâm, nàng chính là Minh Chủ phu nhân, một hô vạn ứng! Tâm nhi, nàng nói có được hay không!"
Không thể không nói, nam nhân miêu tả những hình ảnh tốt đẹp, sau khi nghe những thứ này, Cừu Nhi đã sa vào trong mơ màng của chính mình.
Minh chủ võ lâm phu nhân? Nghe tựa hồ rất uy phong! Đến lúc đó tiền hô hậu ủng, thấy ai không vui liền đánh người đó, người đắc tội mình, có thể lập tức chém, không có nhiều quy củ như vậy cùng thoải mái, cũng là hơn gấp trăm lần so sánh với làm Vương Phi!
"Công chúa đã đồng ý đem ta đi theo cuộc thi tứ quốc tranh bá lần này!"
"A? Vậy thì thật là tốt quá! Tâm nhi, nàng thật là lợi hại!" Nam nhân hôn thưởng Cừu Nhi một cái, "Nàng ta bắt nàng uống quy râm hoàn, chắc là cũng không có tin tưởng nàng như vậy. Để nàng chịu ủy khuất! Nàng yên tâm, quy tâm hoàn cũng không phải là độc dược gì, chẳng qua là dùng để khống chế người . Ta trở về sẽ chế thuốc cho nàng, ăn vào sẽ không chuyện!"
Nam nhân này, cũng là thực suy nghĩ cho mình, ít nhất, cũng không lãnh đạm như Long Trạch Cảnh Thiên so sánh với, cũng mạnh hơn nhiều.
"Ta còn tốt, đây là việc ta phải làm. Chàng đã cứu ta, mạng của ta là của chàng! Ta nguyện ý vì chàng làm bất cứ chuyện gì! Huống chi Mộ Dung Thất Thất là cừu nhân của ta, nàng đã hại ta thê thảm như vậy, ta nhất định phải báo thù! Đây cũng là ta tự nguyện !"
Hồi tưởng lại những kinh nghiệm đã qua của mình, vẻ mặt của Cừu Nhi thống khổ, làm cho nam nhân rất là đau lòng, đem Cừu Nhi kéo lại thật chặt, "Tâm nhi, đã qua rồi! Ta sẽ đối tốt với nàng! Ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng bị ủy khuất nữa !"
"Triệu Lãng " trong lời nói của đối phương thâm tình, để cho Cừu Nhi đỏ mắt, "Chàng sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Tất cả mọi người đều ruồng bỏ ta, chàng tại sao lại đối tốt với ta như vậy?"
"Bởi vì, ta thích nàng a!" Triệu Lãng lau nước mắt cho Cừu Nhi, "Quá khứ của nàng khiến cho ta đau lòng! Tâm nhi, quên Long Trạch Cảnh Thiên đi, quên những chuyện tình không vui vẻ trước kia đi, ta sẽ cho nàng một tương lai hạnh phúc!"
Có hứa hẹn của Triệu Lãng, tâm tình của Cừu Nhi tốt lên rất nhiều, liền đem chuyện mình như thế nào dựa theo an bài đến gần Hoàn Nhan Bảo Châu, như thế nào khiến cho nàng ta chú ý tới, cùng với ban ngày thông qua Hoàn Nhan Bảo Châu biết được chuyện tình gì đều một năm một mười nói cho Triệu Lãng biết.
"Ừ! Cuộc thi tứ quốc tranh bá, người của ta cũng sẽ lẫn đi vào, đến lúc đó có thể giúp nàng một phần lực! Nàng không phải là hận Mộ Dung Thất Thất sao, không bằng chúng ta lần này trước nhằm vào nàng, nghe nói nàng là nữ nhân mà Nam Lân vương để ý, trước hết phải bắt nàng vào trong tay, để cho Nam Lân vương đau lòng một thời gian đi!"
"Mộ Dung Thất Thất quỷ kế đa đoan, chuyện này chúng ta cần phải cẩn thận bày trận, hơn nữa hai tỳ nữ bên người nàng cũng là cao thủ, nếu quả thật muốn đối phó Mộ Dung Thất Thất, phải dẫn dắt rời đi các nàng."
Mỗi lần nhắc tới"Mộ Dung Thất Thất", thanh âm của Cừu Nhi sẽ có một phần lạnh như băng, đã thấy hận ý trong mắt nàng, Triệu Lãng nhẹ nhàng mà vỗ Cừu Nhi, "Đều đã qua! Nàng hãy xem, xem ta báo thù cho nàng!"
Triệu Lãng ở Cừu Nhi bên tai nhẹ giọng nói thầm mấy câu, sắc mặt Cừu Nhi lập tức thật tốt, "Biện pháp này không tệ! Hừ! Mộ Dung Thất Thất, ta muốn để cho ngươi sống không bằng chết qua cả đời!"
Lần nữa cảm nhận được Triệu Lãng đối với mình thật là tốt, Cừu Nhi đem thân thể dán qua, tay đã chạy trên thân của Triệu Lãng, ánh mắt cũng trở nên mị hoặc. Nhưng không ngờ thời điểm sắp đụng phải tiểu Triệu Lãng, tay bị Triệu Lãng bắt được.
"Sao? Chàng không muốn sao?" Bả vai trắng nõn của Cừu Nhi triển lộ ở trước mặt Triệu Lãng, vẻ mặt cũng thêm phần điềm đạm đáng yêu.
"Hôm nay không được! Ta sắp phải trở về! Nàng hôm nay đã vào cung cấm, không giống với thường ngày. Mặc dù người yên lặng, không ai , nhưng chúng ta còn cần phải tiểu tâm cẩn thận hơn. Vạn nhất có phiền toái, ta có võ công, nàng lại không thể chạy trốn, ta không thể mang phiền toái tới cho nàng!"
Triệu Lãng hôn cái trán của Cừu Nhi một chút, đứng lên mặc quần áo tử tế, lại đắp chăn cho Cừu Nhi, "Tâm nhi, chiếu cố tốt bản thân! Chờ làm tốt chuyện tình thái tử giao cho chúng ta, chúng ta là có thể quang minh chánh đại ở cùng nhau, ta nhất định sẽ chuẩn bị mười dặm trang sức màu đỏ, để cho nàng đại gả cho ta!"
Vẫn chờ Triệu Lãng đi thật lâu, Cừu Nhi vẫn còn nhớ hết thảy chuyện ở cùng một chỗ với Triệu Lãng. Mặc dù Triệu Lãng dung mạo gia thế so ra kém Long Trạch Cảnh Thiên, nhưng lại đối với nàng, tất cả mọi thứ đều rất tốt, còn còn rất tận tâm, thương cảm nàng như vậy. . . . . .
Nữ nhân, sau khi trải qua nhiều chuyện sẽ trưởng thành. Giống như Cừu Nhi, hiện tại đã hiểu, Long Trạch Cảnh Thiên chẳng qua là giấc mộng nàng còn trẻ theo đuổi, mà lúc tỉnh mộng, cũng sẽ thê thảm bi liệt. Cho nên hiện tại nàng đã suy nghĩ thực tế rồi, không bằng, tìm một nam nhân đối tốt với mình cả đời. Nếu Triệu Lãng nguyện ý cho nàng nhiều như vậy, nàng cũng sẽ nguyện ý thử một chút.
Rời đi hoàng cung, Triệu Lãng cũng không có đi chỗ khác, mà là trằn trọc đi tới Đông cung.
"Chuyện làm được như thế nào?" Hoàn Nhan Hồng còn chưa ngủ, xõa tóc đen, vẻn vẹn mặc một chiếc áo mỏng, "Nàng đã lẫn vào đi?"
"Dạ!" Triệu Lãng đem chi tiết nói rõ ràng trải ra, Hoàn Nhan Hồng lộ ra một khuôn mặt tươi cười quỷ dị."Lần này Phượng Thương dẫn người đi, bổn cung đã cáo ốm không đi, tính toán đến lúc chuyện xảy ra, phụ hoàng lại tính đến trên đầu bổn cung."
"Thái tử điện hạ anh minh!" Triệu Lãng cúi đầu, đối với người trước mắt này vô cùng cung kính.
"A, Bớt vuốt mông ngựa đi! Chuyện bổn cung giao cho ngươi, chắc chắn làm được, ngươi đáp ứng bổn cung , cũng muốn làm đến nơi. Chẳng qua là, người đàn bà kia đáng tin sao? Rốt cuộc là người Tây kỳ quốc, bổn cung có chút không yên lòng."
"Xin điện hạ yên tâm, nàng hiện tại đã đối với ta khăng khăng một mực tin tưởng. Công chúa đối với nàng hạ quy tâm hoàn, chờ thời điểm đưa nàng giải dược, ta ở bên trong sẽ hạ một vị độc nữa, là có thể làm cho nàng hoàn toàn bị ta khống chế."
"Không tệ! Không tệ!" Hoàn Nhan Hồng vỗ tay đứng lên, đi tới trước mặt Triệu Lãng, ngón tay nắm cằm của hắn.
"Bổn cung còn tưởng rằng ngươi bị nữ nhân này mê muội hết lí trí, còn lo lắng ngươi đến lúc đó bị nàng nắm mũi dẫn đi, sợ ngươi không nỡ đối với nàng ra tay độc ác đây! Bây giờ nhìn lại là bổn cung sai lầm rồi, Đao Sói rốt cuộc vẫn là Đao Sói, sẽ không vì nữ nhân mà hỏng việc! Thật cũng không uổng phí bổn cung giúp ngươi chiếm Vô Cực Cung ——"
Triệu Lãng, bởi vì hạ thủ nhanh mà độc ác, cho nên được người giang hồ tặng cho danh hiệu Đao Sói .
Kể từ khi Mị sát cùng Tuyệt sát của Vô Cực Cung chết ở trong tay Độc Tiên Nhi, Vô Cực Cung quần long vô thủ, loạn thành một đoàn, mà Đao Sói vào lúc này gặp được Hoàn Nhan Hồng, bị hắn thổi phồng lên vị trí đầu lĩnh của Vô Cực Cung, hơn nữa dùng thủ đoạn máu tanh giết một nhóm người, hiện tại cả Vô Cực Cung trên dưới cũng là người của hắn, nơi này một phần rất lớn đều được Hoàn Nhan Hồng viện thủ.
"Đa tạ điện hạ khích lệ ! Ân tình của điện hạ Triệu Lãng suốt đời khó quên, Triệu Lãng chỉ biết trung thành với một mình điện hạ!"
"Thật?" Hoàn Nhan Hồng ở bên cổ áo Triệu Lãng hít hà, trên mặt lộ ra một vẻ mặt chán ghét "Có mùi vị nữ nhân, là của Mộ Dung Tâm Liên?"
"Điện hạ, đây là hy sinh cần thiết...." Triệu Lãng có chút lúng túng giải thích, còn đối với cái giải thích này, Hoàn Nhan Hồng cũng nhận rồi."Được rồi, ngươi đi rửa sạch đi, bổn cung muốn cùng ngươi thương lượng một chút chuyện tình cuộc thi tứ quốc tranh bá, thuận tiện, ngươi giúp bổn cung xoa bóp lưng. . . . . ."
"Dạ!" Triệu Lãng xấu xa cười một tiếng, lui ra, khi xuất hiện lại, đã sạch sẽ, cả người tản ra mùi vị khoan khoái nhẹ nhàng.
"Tới đây!" Hoàn Nhan Hồng ngó chừng cơ bụng bền chắc của Triệu Lãng, không chớp mắt."Đừng làm cho bổn cung nói lần thứ hai, qua...đây..."
Thời gian cho cuộc thi tứ quốc tranh bá càng ngày càng gần, mỗi lần tổ chức cuộc thi tứ quốc tranh bá cũng là ở cuối năm, xong xuôi, đúng lúc là thời điểm qua năm mới. Lần này Bắc Chu quốc do Phượng Thương dẫn đội, trở về Yên kinh không có nghỉ ngơi bao lâu, Phượng Thương lại liền lên đường.
"Lạnh không?" Trong xe ngựa, Phượng Thương đem tay trắng noãn của Mộ Dung Thất Thất ôm vào trong ngực.
Rời đi kinh thành cũng đã năm ngày rồi, biết Mộ Dung Thất Thất không thích xe ngựa xóc nảy, Phượng Thương làm cho người ta làm riêng ở trong xe ngựa một tấm đệm thật dày, vô luận ngồi nằm, đều thoải mái rất nhiều.
"Hoàn hảo." Mộ Dung Thất Thất tựa vào trong ngực Phượng Thương, nghĩ tới trên những xe ngựa khác có mấy người nàng không muốn gặp, trong lòng sẽ không thoải mái.
Bắc Chu quốc đi lần này có bốn nam bốn nữ, trong tứ nữ có hai người Mộ Dung Thất Thất biết là: Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp. Thời điểm thấy Mục Vũ Điệp, Mộ Dung Thất Thất liền suy nghĩ, ban đầu một cước kia làm sao lại không đem ngón chân của nàng ta đạp nát, thật là tiện nghi cho nàng ta!
Dọc theo con đường này, mặc dù Phượng Thương đối với nàng che chở có thêm, nhưng mà hai con bướm lắc lư ở trước mắt, còn dùng vẻ mặt mê gái nhìn nam nhân của mình, khiến cho Mộ Dung Thất Thất vô cùng khó chịu.
Nếu như không phải là vì hình tượng thục nữ của mình, nàng khẳng định tiến lên đánh bay hai người này rồi! Ngay cả người ở bên người nàng, cũng không ưa hai người này.
Tô Mi kể từ sau khi biết hai người này ở trong cung ám toán Mộ Dung Thất Thất, trong lòng vẫn nín khẩu khí, hiện tại lại càng nhìn các nàng không vừa mắt, mấy lần muốn động thủ, cũng là bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản. Nếu không phải là vì này cuộc thi tứ quốc tranh tài, Mộ Dung Thất Thất sớm dứt khoát một chút, để cho nàng ra giải quyết các nàng.
"Vương gia, lúc nào đến Ung châu a?"
Lần cử hành này điểm tới là ở Bắc tứ châu Ung châu, cách Yên kinh có hơn nửa tháng đi đường.
Thấy dọc theo con đường này mỗi ngày Mộ Dung Thất Thất cũng sẽ hỏi lời giống vậy, Phượng Thương không nhịn được ngắt cái mũi của nàng, "Ngồi không yên? Nếu không bổn vương dẫn nàng đi cỡi ngựa?"
"Cỡi ngựa! Thật sao? !" Mộ Dung Thất Thất vừa nghe, liền hăng hái, lập tức bày ra một vẻ mặt dày, ngồi dậy, hai mắt sáng ngời giống như thủy tinh, "Tốt! Cỡi ngựa thoải mái hơn nhiều!"
Thấy Mộ Dung Thất Thất cao hứng, Phượng Thương tự nhiên cũng hi vọng Mộ Dung Thất Thất mỗi ngày cũng là thần thái sáng láng như vậy, lập tức để cho người ta dừng xe ngựa lại, dắt tới ngựa của mình, mang theo Mộ Dung Thất Thất lên ngựa, giơ roi, con ngựa cong vó vui vẻ chạy trên đường quê mờ mịt.
"Cái gì? Vương gia mang theo tiểu vương phi đi tản bộ?" Trên một chiếc xe ngựa khác Tấn Mặc sau khi nghe thấy chuyện này, lập tức "vụt" đứng lên, "Như Ý, ngươi không có ngăn vương gia sao? Hôm nay là mười lăm!"
"Ta ngăn không được a!" Như Ý có chút ủy khuất bĩu môi, "Vương Phi rầu rĩ không vui, vương gia dĩ nhiên hi vọng nàng vui vẻ. . . . . ."
"Vương Phi, vương phi, nàng là vương phi cái gì! Bây giờ còn không có vào cửa đâu! Các ngươi đem nàng thành thói quen xấu, nâng tới trời, ngày sau vào vương phủ thì làm sao bây giờ?" Vừa nghe có liên quan tới Mộ Dung Thất Thất, Tấn Mặc lập tức phát hỏa. Lại là nàng! Tại sao mỗi lần đụng phải nữ nhân này vương gia lại mất đi khống chế? Vương gia cũng vậy, đi theo nàng hồ nháo, chẳng lẽ hắn không rõ ràng thân thể ủa mình sao!
"Người, chuẩn bị ngựa! Như Ý, đi theo ta, chúng ta đi tìm vương gia!" Tấn Mặc cõng cái hòm thuốc của mình xông ra ngoài, Như Ý theo sát ở phía sau.
Bởi vì tuyết vừa mới rơi một trận lớn, cả vùng quê một mảnh trắng xoá, cộng thêm một chút ánh mặt trời, trên mặt tuyết trắng lộ ra một tầng mỏng kim sa, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất giục ngựa đi rất xa, mãi cho đến khi đều không nhìn thấy bóng dáng của xe ngựa mới dừng lại .
"Sảng khoái!" Mặc dù cùng Phượng Thương cùng cưỡi một con ngựa, nhưng Mộ Dung Thất Thất bắt đầu vô cùng vui vẻ, nàng hô hấp một ngụm lớn không khí mới mẻ lạnh như băng, tâm tình dị thường tốt.
" Cảnh tượng Bắc Quốc, ngàn dặm băng sương, vạn dặm tuyết phiêu! Đẹp! Nơi này thật là thật đẹp!"
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mộ Dung Thất Thất hào hùng vạn trượng, thế nhưng đọc lên ba câu đầu của《 Thấm Viên Xuân Tuyết 》. Sau đó vừa nghĩ, nơi này không có Trường Thành, lập tức dừng lại, không hề tiếp tục nữa.
"Ngàn dặm bang sương? Vạn dặm tuyết phiêu! Câu hay, câu hay!"
Phượng Thương nghe được chân thiết, đối với vị tiểu vương phi này của mình lại càng tò mò. Mặc dù Mộ Dung Thái xuất thân là trạng nguyên, nhưng là theo hắn biết, trong đám tỷ muội của Mộ Dung Thất Thất cũng không có văn chương đặc biệt xuất chúng, nàng cũng là nhiều lần khiến cho hắn vui mừng.
"Phía sau đâu? Không có sao?"
"Ách, chưa nghĩ ra đâu!" Mộ Dung Thất Thất cười xấu hổ, trong lòng oán Phượng Thương, không có chuyện gì đừng nhạy bén như vậy có được hay không, làm hại nàng chút xíu nữa xuống đài không được.
Mộ Dung Thất Thất không giải thích, Phượng Thương cũng không hỏi tới nữa. Lúc trước sai người ta điều tra quá khứ của Mộ Dung Thất Thất, hắn phát hiện năm năm ở Tĩnh Tâm am , hết thảy về Mộ Dung Thất Thất đều là trống rỗng, không có thể điều tra bất kỳ điều gì. Mặc dù đi tìm ni cô của Tĩnh Tâm am, cũng là nói Mộ Dung tiểu thư tại hậu sơn tu hành, những điều khác một mực không biết.
Xem ra, trên người tiểu nữ nhân này còn cất giấu rất nhiều bí mật a!
Bất quá, hắn có thời gian để nàng từ từ mở rộng lòng đối với mình, kiên nhẫn chờ nàng đón nhận mình. Huống chi, tiểu vương phi của hắn chính là một bảo tàng phong phú, mình động thủ, từ từ sẽ đào móc lên, cảm giác không phải là tốt hơn sao.
Phượng Thương lẳng lặng ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, hai người an tĩnh nhìn cả vùng đất mênh mang, cảm thụ được sự yên tĩnh trong đó, Mộ Dung Thất Thất lại nghe được tim đập của Phượng Thương.
"Vương gia ——"
"Ừ?"
"Nếu như một ngày nào đó, ta không phải là ta, vương gia còn có thể yêu thích ta sao?"
Lời của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương sửng sốt, sau đó mắt phượng cười đến xinh đẹp, "Khanh Khanh không phải là Khanh Khanh, vậy sẽ là người nào?"
"Ta. . . . . ."
Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói xong, Phượng Thương hôn lên cái trán của nàng, "Khanh Khanh không cần nhiều lời, vô luận nàng là ai, cũng là người của Phượng Thương ta. Ta chỉ nhận thức điểm này là tốt rồi!"
Phượng Thương hoàn toàn tín nhiệm, khiến cho trong lòng của Mộ Dung Thất Thất cảm động không dứt, tay nhỏ bé ôm Phượng Thương, đầu lại càng tựa vào trước ngực Phượng Thương, "Vương gia, lần tranh tài này, chúng ta nhất định phải thắng a! Vừa nghĩ tới thua sẽ phải cùng Vương gia tách ra, trong lòng ta có chút khó chịu. . . . . . Cho nên, hay là thắng tương đối khá, ta nghĩ đường đường chính chính đứng ở bên cạnh Vương gia, lấy thân phận Nam Lân vương phi ——"
Này, đại khái là ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm Mộ Dung Thất Thất, cũng là lần "thổ lộ" đầu tiên của Mộ Dung Thất Thất.
Phượng Thương không biết trong lòng là kích động, hay là cái gì, tóm lại, trong mắt có nhiệt ý. Tiểu vương phi của hắn, tựa hồ có chút thông suốt rồi! Nói như vậy, hắn giao ra rốt cục cũng có hồi báo rồi!
Phượng Thương vuốt lên khuôn mặt của Mộ Dung Thất Thất, ngày thường đôi mắt luôn u lãnh lúc này tản mát ra ánh sáng mê huyễn, đôi môi hồng nhuận lúc này lại nói ra lời nói khiến người khác xấu hổ, "Khanh Khanh, nàng còn câu dẫn ta như vậy, ta sợ ta không nhịn được, sẽ đi hôn nàng!"
"Xoát", Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt. Nàng thật dễ dàng mới khuấy lên dũng khí, nói ra lời như vậy, hắn thế nhưng nghĩ đến lại là cái này. Thật là, không biết trong đầu nam nhân đang suy nghĩ gì.
"Khanh Khanh nếu không nói lời nào, có phải ngầm đồng ý hay không! Ta đây sẽ không khách khí"
Phượng Thương nhắm hai mắt, đi qua, nhưng va chạm vào một mảnh lạnh như băng. Mở mắt ra, thấy trong tay Mộ Dung Thất Thất đang cầm một quả cầu tuyết.
"Ha ha ha! Vương gia, tuyết cầu này mùi vị như thế nào?" Không đợi Phượng Thương hoàn hồn, Mộ Dung Thất Thất đã mang theo một chuỗi tiếng cười như chuông bạc tung mình xuống ngựa, da giầy của nàng dẫm lên tuyết đọng thật dày phía trên, phát ra thanh âm "kẽo kẹt kẽo kẹt".
"Mùi vị, thật không không tệ!"
Đôi môi của Phượng Thương nhiễm tuyết, mà càng trở nên đỏ sẫm thêm, hợp với khuôn mặt tuyệt sắc mị hoặc, khiến cho Mộ Dung Thất Thất si mê nhìn.
Nam nhân này lớn lên nhìn tốt như vậy, hẳn là thuộc về mình ! Mộ Dung Thất Thất trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng kiêu ngạo vô cùng tự hào, phảng phất như nam nhân lớn lên đẹp trai, mình cũng cực kỳ có mặt mũi. Trong lúc nhất thời đã quên những người Hoàn Nhan Bảo Châu khiến cho nàng không được thoải mái!
Dù sao, người trong lòng nam nhân này là nàng là được, nàng cần gì phải quấn quýt những con bươm bướm kia đây! Tuyệt sắc nam tử kia thích nàng, đây là phúc khí của nàng, tự nhiên là phúc khí, sẽ có "khí " chịu lấy. Nhưng mà, vô luận như thế nào, hắn đều là của nàng! Ôm nam nhân của mình, làm cho các nàng hâm mộ ghen tỵ với hận chết đi!
Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Thất Thất đột nhiên đánh về phía Phượng Thương, đem hắn đụng ngã ở trong đống tuyết.
"Vương gia, ngài còn câu dẫn ta như vậy, ta sợ ta không nhịn được, có thể cưỡng hiếp ngươi!" Mộ Dung Thất Thất lấy của Phượng Thương lúc nãy nói lại hắn..., còn nguyên trả trở về, cuối cùng, hơi cải biến một chút, trái ngược với nữ đại vương, giống như đánh cướp áp trại phu quân.
"Ha hả, ta quả nhiên không có đoán sai! Bề ngoài Khanh Khanh thanh thuần, cất giấu một trái tim nồng nhiệt."
Mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, đây là Phượng Thương vui lòng nhận lấy, lúc này, trên mặt hắn nụ cười càng thêm tà mị, ánh mắt cũng càng phát mê người, "Đến đây đi, Khanh Khanh, lúc này không ai, ta nguyện ý tiếp nhận các loại trừng phạt của Khanh Khanh!"
"Khụ khụ!" Mộ Dung Thất Thất sặc một hơi, luôn miệng ho khan nhiều lần. Xem ra, lần này đùa giỡn ngược lại bị phản kích, nàng lần nữa thất bại. Rốt cuộc không có da mặt dày như Phượng Thương, tuy rằng nàng nghĩ nhất định dùng khí thế phía trên áp đảo hắn, bất đắc dĩ, người ta là Nam Lân vương, khí phách kia, nàng là một cô gái nho nhỏ không cách nào bằng được.
"Ai, tiểu nữ tử nhận thua!" Mộ Dung Thất Thất thở dài, đem Phượng Thương kéo lên: "Hôm nay, Vương gia thắng!"
Phượng Thương lúc này mới hiểu được, Mộ Dung Thất Thất mỗi lần "đấu võ mồm" cùng mình, dĩ nhiên là vì thắng mình. Thấy nàng buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút như đưa đám, giống như hài tử không giành được kẹo, Phượng Thương cười lớn lên.
"Thì ra là Khanh Khanh là muốn so sánh cái này, không bằng lần sau, ta nhường cho Khanh Khanh một lần, được không?"
"Không nên!" Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, sau đó xoa thắt lưng, tàn bạo nhìn Phượng Thương, "Ta nhất định sẽ đánh bại ngài! Chờ ta đuổi kịp và vượt qua ngài, ta liền có thể tấn thăng làm người có da mặt dày nhất rồi!"
"Ha ha ha ha!" Bộ dáng Mộ Dung Thất Thất "thật tình", khiến cho Phượng Thương kềm nén không được, cười đến gập cả thắt lưng, "Khanh Khanh, nàng thật là đáng yêu! Nàng thật sự là quá khả ái, quá khả. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, Phượng Thương đột nhiên ho khan dồn dập.
Không tốt, tới lúc phát bệnh! Phượng Thương trong lòng cả kinh. Mỗi lần cũng là buổi tối mới phát bệnh, vì sao lần này lại phát bệnh trước? Chẳng lẽ là bởi vì chịu ảnh hưởng trị liệu của tháng trước, cho nên lần này mới có thể đến sớm? Làm sao bây giờ? Tấn Mặc không có ở đây, bọn hắn bây giờ còn ở bên ngoài. . . . . . Trọng yếu nhất chính là, đợi lát nữa Mộ Dung Thất Thất thấy bộ dáng của hắn, có thể đem hắn làm quái vật hay không? Có thể vì vậy xa cách hắn hay không?
"Vương gia, ngài làm sao vậy?"
Mộ Dung Thất Thất nhạy cảm đã nhận ra Phượng Thương khác thường, vừa định giúp đỡ, nhưng Phượng Thương đi lên ôm nàng, lập tức đem nàng ném lên, sau đó tung một chưởng để cho bảo mã tung vó chạy."Đạp Tuyết, trở về!"
Bảo mã của Phượng Thương tên là"Đạp Tuyết", đi theo hắn năm năm, rất có linh tính, nghe Phượng Thương nói như vậy, Đạp Tuyết tung vó, giống như một cỗ xe chạy về phía trước.
Gió, ở bên tai gào thét chạy qua, hai bên cảnh vật cũng thật nhanh lui về sau. Không đầy một lát, Mộ Dung Thất Thất đã nghĩ hiểu dụng ý của Phượng Thương. Nhất định là hắn đã xảy ra chuyện, không muốn làm cho mình lo lắng, cho nên mới để cho nàng trở về. Chẳng lẽ là bệnh của hắn tái phát sao? Rốt cuộc là bệnh gì, tại sao không thể để cho nàng nhìn thấy? Hiện tại hắn một người ở nơi hoang dã ngoại, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?
Không nhiều nghĩ, Mộ Dung Thất Thất tung người, không để ý đạp Tuyết còn đang chạy nhanh, trực tiếp lăn xuống mặt đất. Chờ sau khi đứng vững đứng dậy, Mộ Dung Thất Thất hai chân nhẹ chút, giẫm lên tuyết trắng, chạy về hướng vừa rồi của Phượng Thương.
Mộ Dung Thất Thất mới vừa đi, Phượng Thương liền quỳ gối trên mặt tuyết, hai tay nắm đầu tóc, vẻ mặt dữ tợn.
Chết tiệt! Phượng Thương cắn một nắm tuyết ngậm trong miệng, dùng cỗ lạnh như bang này buộc mình thanh tĩnh. Nhất định, muốn kiên trì đến lúc Tấn Mặc tới! Nhất định phải kiên trì!
Trong cơ thể, cỗ mạch nước ngầm lại bắt đầu xuẩn xuẩn dục động. Không đầy một lát, bắt đầu từ mũi chân, mạch máu trở nên bành trướng, mạch máu màu xanh sưng lên, giống như dây vòng quấn ở mắt cá chân của hắn, men dần bám vào trên đùi của hắn, tới các bộ vị trên thân thể, ngay cả trên tay, cũng tất cả đều là dây vòng màu xanh, nhìn qua cực kỳ khủng bố.
Chết tiệt! Nhìn mình như vậy, Phượng Thương ở trong lòng hung hăng mắng, một đôi con ngươi đen nhánh, cũng dần dần biến thành màu tím u lãnh. May là không để cho Mộ Dung Thất Thất lưu lại, may là nàng không nhìn tới bản thân mình như vậy!
Phượng Thương cố gắng chống lại mạch nước ngầm trong cơ thể, trong đầu hắn không ngừng mà hồi tưởng đến từng ly từng tý vui vẻ ở chung một chỗ cùng với Mộ Dung Thất Thất, cố gắng làm cho mình thanh tĩnh một chút, thanh tĩnh một chút nữa, không thể bởi vì ... cổ này mà mê đi lý trí, không khuất phục dùng ở đây dưới những thứ này!
Chẳng qua là, đau đến tê tâm liệt phế nhiều lần cắt đứt những điều tốt đẹp mà hắn nhớ lại, cái loại đau này, mặc dù đã trải qua mười lăm năm, nhưng mỗi một lần phát tác, vẫn làm cho hắn không nhịn được muốn chết.
"Phượng Thương!" Đang ở thời điểm Phượng Thương mau mất đi lý trí, một thanh âm quen thuộc từ xa đến gần truyền tới.
"Vương gia, ngài ở đâu?"
Chờ Mộ Dung Thất Thất gấp trở về, Phượng Thương đã không còn ở chỗ lúc nãy. Nhưng mà ở chỗ đó, có một đạo dấu chân thật dài, lan tràn đến một mặt khác.
"Phượng Thương!" Mộ Dung Thất Thất đi theo dấu chân, tìm được Phượng Thương đang co rút thành một đoàn, nhìn thấy vậy, Mộ Dung Thất Thất thất kinh, vội vàng chạy tới, nhưng không ngờ đi tới một nửa, đã bị Phượng Thương quát lớn lên, "Đứng lại! Không cho tới đây!"
"Phượng Thương, ngươi làm sao vậy?"
Từ bên trong thanh âm của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất nghe được một loại thống khổ, trong lòng lại càng lo lắng, bước nhanh tiến lên, thời điểm muốn tới trước gót chân Phượng Thương, lại bị một tay của Phượng Thương vung ra chặn lại.
"Nàng tại sao muốn trở lại? Bổn vương không phải là để nàng đi sao? !"
Trong đống tuyết, thanh âm của Phượng Thương lộ ra một cỗ trong trẻo lạnh lùng chặn lại người khác ngàn dặm, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất dùng đến thân phận của mình, dùng hai chữ "bổn vương".
Phượng Thương "cậy mạnh vô lý" khiến cho Mộ Dung Thất Thất sửng sốt, nhưng lập tức liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Trực giác nói cho nàng biết, Phượng Thương đang che dấu cái gì, hơn nữa từ đầu đến cuối, hắn đều đưa lưng về phía nàng, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
"Vương gia, ta đi, ngài làm sao bây giờ?"
Mộ Dung Thất Thất không có bởi vì Phượng Thương đối với mình lãnh mạc mà tức giận, ngược lại thanh âm càng thêm ôn nhu, "Vương gia ngày đó không phải nói, không cầu cùng năm cùng tháng cùng sinh, chỉ cầu cùng năm cùng tháng cùng chết sao! Vương gia làm sao đã quên lời thề của mình rồi? Để cho ta đi một mình, Vương gia rốt cuộc muốn dấu diếm ta cái gì, rốt cuộc muốn giấu diếm cái gì? Hay là, Vương gia không quan tâm đến ta sao?"
Một câu cuối cùng, Mộ Dung Thất Thất nói điềm đạm đáng yêu, nghe được khiến trái tim Phượng Thương run lên. Lời nói mới vừa rồi của mình, khẳng định khiến cho nàng thương tâm, nhưng mà, hắn không muốn để cho nàng nhìn thấy mình như vậy! Bản thân mình giống như quái vật!
"Vương gia. . . . . ."
Mộ Dung Thất Thất cố gắng nhích tới gần Phượng Thương, nhưng tay vừa chạm đến áo choàng của Phượng Thương, Phượng Thương hét lớn một tiếng "cút" , một tay đem Mộ Dung Thất Thất đẩy ra, mình bước nhanh xông về phía trước.
Một chưởng này, cũng không có đả thương đến Mộ Dung Thất Thất, lại làm cho nàng càng thêm tin chắc ý nghĩ nội tâm của mình.
Lúc này, đầu Phượng Thương càng thêm trầm trọng, hô hấp cũng càng thêm kịch liệt gấp rút, không có đi tới một bước, dưới bàn chân giống như đeo chì, hoặc như là dẫm lên vết thương bị nung đỏ, đau đến không cách nào tự kềm chế được!
Không được, không thể để cho Mộ Dung Thất Thất thấy mình như vậy! Nhưng là hắn mới vừa rồi làm cái gì? Hắn thế nhưng đánh nàng! Phượng Thương nhìn tay trái của mình vừa mới đẩy Mộ Dung Thất Thất, hận không thể đem cái tay này chặt xuống.
Vuốt trên mặt những thứ mạch máu vặn vẹo kia, Phượng Thương lần đầu tiên hận hoàn toàn đối với người hạ độc với mình! Mười lăm năm! Hắn tìm mười lăm năm, cũng không tìm ra được người hạ độc mình!
Mẫu tử cổ, phải tìm được mẫu cổ mới có thể giải trừ tử cổ trên người hắn. Nhưng là mẫu cổ ở nơi nào, hắn tìm lâu như vậy cũng không biết! Mặc dù trên người tử cổ bị trừ rất nhiều lần, nhưng là mẫu cổ vẫn còn, tử cổ như cũ liên tục không ngừng đầy đàn, tiêu diệt một, lại có con mới xuất hiện, sinh sôi không ngừng, chẳng lẽ cuộc đời của hắn cũng muốn cùng những thứ ác tâm này dây dưa mãi sao?
"Vương gia!"
Chờ Phượng Thương nghe được thanh âm của Mộ Dung Thất Thất xuất hiện ở trước mặt, mới phát hiện chỉ là trong một nháy mắt thất thần, Mộ Dung Thất Thất liền đứng ở trước mặt của hắn. Thật là nhanh! Bọn họ trong lúc đó không phải là còn cách một đoạn sao? Nàng như thế nào đến trước mặt mình? Tại sao hắn cũng không có nhận thấy được?
"Vương gia có cái gì gạt ta sao?"
Thấy Phượng Thương dùng áo choàng cản trở mặt, Mộ Dung Thất Thất rất là gấp gáp. Nam nhân này rốt cuộc sao vậy? Thân thể của hắn không tốt, phát bệnh rồi, này không có gì, nàng có thể giúp hắn. Tại sao muốn cự tuyệt nàng như vậy đây? Có phải bệnh rất lợi hại hay không?
Phượng Thương mới vừa nói một tiếng, còn có những bước chân lảo đảo kia, không khỏi cho thấy hắn đang thừa nhận đau đớn khổng lồ. Rốt cuộc là bệnh gì, có thể làm cho người biến thành như vậy?
"Không nên gạt ta nữa, một mình ngài thừa nhận những thứ này!" Mộ Dung Thất Thất tiến lên tháo ra áo choàng của Phượng Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.