Quỷ Vương Phi, Bổn Vương Hận Ngươi!

Chương 32: Lễ thành hôn !




Mộ Dung Nguyệt nhíu mày lại,truyền khí lực lên tay rồi đánh mạnh vào vai Hiên Viên Thanh, cô khó chịu nhìn cậu:
-Hiên Viên Thanh, ngươi quá đáng rồi đấy! 
-Chẳng phải ta là nam sủng của nàng sao? – Hiên Viên Thanh cười nhẹ, đưa quạt nâng cằm nàng lên.
-Mỗi loại tình cảm đều có điểm bắt đầu và giới hạn của nó, ngươi đối với ta chưa hẳn được gọi là yêu đâu! – nàng nói lạnh.
-..Nàng yêu Hiên Viên Hạo?! – hắn nhìn nàng muốn chắc chắn.
-Có cần thiết không.. hắn đối với ta như kẻ xa lạ, tình cảm của ta cho dù vượt mốc giới hạn thì lý trí ta vẫn biết có điểm dừng..Hiên Viên Thanh, ta mệt rồi, ta muốn về phòng! 
-Ừ!
Mộ Dung Nguyệt xoay người rời đi..nàng không muốn vướng vào tình ái nữa..trước khi gặp A Lâm thì nàng không muốn gieo tình cảm với ai..nhưng liệu..Hiên Viên Hạo..làm sao đây nếu ta không thể quên được hắn..hiện giờ hắn đang làm gì..
Nhìn thấy Tiểu Vân đang ở trong phòng chờ, nàng liền mỉm cười gian xảo..vậy thì thử đi xem một chút vậy.
Nói là làm, trời vừa sụp tối, cô liền cùng Tiểu Vân mặc hắc y vào rồi đi tới Sát Tôn phủ..hai thân ảnh thoăn thoắt bay trên nóc nhà và..
Một khung cảnh náo nhiệt, tỉ muội của Hàn Uyển..cùng là các nam nhân quý tộc đang nô đùa vui vẻ..đang chúc mừng cho Hàn Uyển trước khi lấy Hiên Viên Hạo sao.. 
-Tiểu thư..chúng ta quay về được không? – Tiểu Vân nhìn tiểu thư đau xót.
-Ta muốn nhìn một chút!
Phía dưới lập tức có tiếng hành lễ, Mộ Dung Nguyệt đưa mắt nhìn..Hiên Viên Hạo..thì ra đối với ngươi ta chẳng có chút lưu tâm nào sao.. ta thương thế nặng như vậy ngươi một câu hỏi thăm mà lại gấp rút muốn cưới người khác..ngươi thật sự muốn hưu ta sao?..Tiểu Vân, đau xót nhìn tiểu thư..thì bắt gặp một bóng đạo phong lưu:
-Nha đầu..thương thế ngươi làm ta đau lòng quá nha..! –Hiên Viên Cảnh xuất hiện ôm chầm lấy Mộ Dung Nguyệt.
-Hiên Viên Cảnh..ngươi làm gì vậy hả? – nàng giật mình.
-Ngươi thật là..vì nhung nhớ nên đến thăm hắn sao..nhưng ngươi xem hắn có nhớ ngươi không..hay chỉ là đang vui vẻ bên mỹ nhân của..ta! – Hiên Viên Thanh nói nhẹ vào tai nàng.
-Ngươi nói cái gì?? Của ngươi là sao hả? – nàng nhíu mày đẩy hắn ra.
-Bình tĩnh..Hàn Uyển nàng ta thật chất chỉ là ngươi của ta thôi..không ngờ hắn còn lưu tình với nàng vậy thì thật có lợi cho ta đấy! 
-Hiên Viên Cảnh, ngươi lộ bản chất rồi sao… ngươi muốn làm gì hả? – nàng siết tay lại.
-Đơn giản thôi, nàng rời xa hắn thì ta có thể có nàng rồi nhưng ta cũng không ngờ tứ đệ cũng động tâm với muội đã thế đại ca ta còn đặt tâm nơi muội…nha đầu,ngươi thật là yêu nghiệt đấy!
-Thì ra là kế hoạch của ngươi.. nếu như ngươi muốn như vậy thì ta càng thích thú xem ngươi còn có trò gì..!
Mộ Dung Nguyệt phòng xuống, đáp chân trước mặt Hiên Viên Hạo đang ngồi chán nản nhìn xung quanh. Khẽ giật mình nhìn thân hắc y trước mặt, Hiên Viên Hạo nhìn khuôn mặt xinh đẹp này mà đau lòng:
-Vương gia..không ngờ ngài lại có thể vui mừng khi ta bị thương như vậy đấy!
-Nguyệt nhi..thương thế ngươi không sao chứ?! – Hiên Viên Hạo nhìn nàng.
-Thương thế chỉ là vết đau ngoài da còn lành được nhưng..tâm can ta đau như là trúng kịch độc thì liệu có phương thuốc nào chữa được không?..- nàng đau đớn nhìn hắn.
-Nguyệt nhi..ta..! 
-Ngày mai là ngày đón trắc phi, phận là vương phi sao ta có thể không đến..vương gia, thần thiếp xin được cáo lui!
Mộ Dung Nguyệt nhún người hành lễ rồi quay người đi mất..Hiên Viên Hạo, số kiếp ngươi tàn ác với bao nhiêu ngươi..bàn tay nhuốm đầy máu tươi, nhìn thấy bao nhiêu cảnh sinh ly tử biệt mà tâm không động mặt không biến sắc nhưng đến giờ..chỉ vì một lời nói của một linh hồn ngụ trong thân xác thê tử ngươi lại khiến ngươi đau thắt tâm can như vậy sao..
---
Hôm sau, Mộ Dung Nguyệt ngồi trước bàn,Tiểu Vân lo lắng liền nói:
-Tiểu thư, không cần có mặt cũng được mà! 
-Hôm nay ta phải đến.. Hiên Viên Cảnh đã nói như vậy chắc chắn là có ý gì..vả lại, có lẽ khi nhìn thấy cảnh đó tâm ta cũng không còn lưu luyến hắn nữa chăng?! Liễu Oanh, tỉ giúp ta trang điểm nhé!
-Dạ! – Liễu Oanh gật gù.
Một lúc sau trôi qua, Tố Tố giúp bới tóc cho nàng còn Liễu Oanh thì trang điểm, nàng một thân tử y kiêu sa, khuôn mặt diễm lệ được trang điểm nhẹ nhàng nhưng không hề khiến nàng có được nét tươi tắn của một tiểu nha đầu nữa.Mộ Dung Nguyệt bước ra khỏi phủ, Hiên Viên Thanh nắm tay nàng đỡ lên xe ngựa, Tiểu Vân nhanh chóng ngồi bên ngoài cùng đi đến Sát Tôn phủ.
Cảnh sắc lung linh rực rỡ, Hiên Viên Thanh nhìn Mộ Dung Nguyệt mặt lãnh đạm không hề có bất cứ gì khiến cậu nhói lòng, xe ngựa dừng lại liền nắm tay nàng đi xuống. Vương phủ đầy ắp giấy đỏ hỉ sự, khẽ cười nhẹ..Mộ Dung Nguyệt à Mộ Dung Nguyệt, lúc trước hắn có chuẩn bị hôn lễ của ngươi được như vậy không..hay chỉ là qua loa cho có nghi lễ. 
Nàng bước vào tiền sảnh đầy ấp người ngồi, nhìn thấy nàng họ liền hành lễ:
-Ngũ vương phi! 
-Các vị đa lễ! – nàng nói nhẹ, bước tới trước mặt hoàng thượng cùng thái hậu.
-Thần thiếp tham kiến thái hậu, hoàng thượng! 
-Nguyệt nhi, không cần xa cách như vậy! – thái hậu đau lòng.
-Thân là nữ nhi, con không dám quên đi các thứ bậc nghi lễ! – nàng quay người ngồi vào ghế gần đó.
-Giờ lành tới! Tân lang cùng tân nương vào phủ!
Mộ Dung Nguyệt im lặng cầm ly trà lên uống nhưng sao tâm can cô cứ nhói đau thế này. Thái hậu đau lòng nhìn nàng nhưng vẫn không lên tiếng, Hiên Viên Sở thì âm thầm thở dài. Từ cửa,tân lang cùng tân nương bước vào, Mộ Dung Nguyệt ngước mắt lên nhìn..Hiên Viên Hạo mặc hỉ phục thật đẹp..chàng thật giống như một vị tiên vậy…Hiên Viên Hạo..ta đến để xem ngươi cưới nữ nhân khác đây..ngươi đã vui lòng chưa..tim ta đau như vậy chắc ngươi đã hài lòng nhỉ.
Thái hậu ngồi trên ghế tâm tư cũng không có bất kì điều gì, chỉ lấy hồng bao đưa cho hai người, hoàng thượng thì ban lời vàng ngọc phong nàng làm trắc phi, Hiên Viên Cảnh thì tặng Dạ Minh Châu, Hiên Viên Thanh thì tặng Tinh Túy tiên đan và cuối cùng:
-Vương phi tỉ tỉ..thỉnh dùng trà! – Hàn Uyển nhún người dâng trà.
Mộ Dung Nguyệt nhìn vào nàng lạnh nhạt, Tiểu Vân bước tới nhận trà thay rồi đưa hồng bao:
-Trắc phi..sau này phiền muội nhiều rồi! – nàng nói lời nhẹ như tênh.
-Được rồi, mọi người bắt đầu yến tiệc! – thái hậu ra lệnh.
Mọi người vui vẻ hô hào, bà mối đưa tân nương về phòng, Mộ Dung Nguyệt im lặng bảo Tiểu Vân ở lại nàng muốn đi ra ngoài một mình.
Hậu hoa viên..khung cảnh thật đẹp..Mộ Dung Nguyệt ngồi xuống gốc cây ngước mắt nhìn lên trăng, trên khuôn mặt diễm lệ bất giác rơi ra giọt lệ tình ái..:
-Khóc đi..! – Hiên Viên Sở xuất hiện.
-Không cần, hoàng thượng, sao người vào đây? – nàng nói nhẹ, tay cấu vào người kìm nén cảm xúc.
-Ta lo cho nàng..khóc đi, ta không nhìn đâu! – hắn ngồi bên cạnh.
Mộ Dung Nguyệt quay sang cầm lấy tay hắn giơ lên, tay áo bào dài che đi khuôn mặt nàng.
-Hu..hu..oa..oa..! – nàng khóc lớn lên.
Hiên Viên Sở cười khổ, từng tiếng khóc nàng vang lên là tim hắn đau nhói theo nhưng hắn chẳng thể làm gì được.
-Hức..ta đau quá..oa..Hiên Viên Hạo..ta ghét ngươi..ta ghét tất cả nam nhân các ngươi..oa..! – nàng đau lòng khóc nấc lên.
-Đúng vậy..chúng ta đáng ghét..khóc đi, đừng cố nén nữa! – Hiên Viên Sở ôm nàng nói nhe.
-Hiên Viên Hạo đã thế, ngươi và Hiên Viên Thanh cũng vậy..các ngươi không ai thật lòng cả..! 
-Ta sai..ta sai! – nếu bây giờ để cho một quan phẩm nào thấy được chắc họ sẽ ngất vì vị hoàng thượng lạnh lùng quyết đoán lại vô cớ nhận sai để dỗ dành một tiểu nha đầu.
Thời gian trôi qua, Mộ Dung Nguyệt khóc nấc lên rồi cùng dừng hẳn đi, nàng ngước mặt lên nhìn trăng sáng..chắc các tỉ tỉ đang chờ nàng về đây mà..
-Nguyệt nhi..!
-Hả?!
-Lúc nãy ngươi nói ta không thật tâm.. ta không hề như thế..Nguyệt nhi, nếu như ngươi thích, ta có thể làm một vị vua ngang ngược không để ý tiểu tiết, lập tức lập người làm hậu..! – Hiên Viên Sở nói làm cho nàng thoáng giật mình.
-Nhưng..Nguyệt nhi..tâm của ngươi, đã để cho ngũ đệ cướp mất rồi đúng chứ?!
-Hoàng thượng.. hậu vị của ngươi nên là Tiểu Hoa, nàng tuy là dị tộc nhưng là nhất kiến chung tình với người..còn ta..sớm sẽ không còn lưu luyến nhân thế này lâu nữa rồi! – nàng ngước lên thấy..hình dáng của những vị tỉ tỉ đang chờ nàng.
-Ý ngươi là sao? 
-Không còn sớm, ta về thôi! 
Hai người bước ra sảnh điện, Hiên Viên Hạo liền say xỉn bước lại ôm nàng:
-Nguyệt nhi..hôm nay bổn vương muốn nàng lắm..nàng không được đi đâu nữa!
-Hiên Viên Hạo, ngươi say quá đấy! – nàng nhíu mày đỡ người cậu.
-Đệ ấy như vậy cũng do quá nhiều rượu, muội đưa đệ ấy về phòng nghỉ đi..có lẽ đệ ấy không muốn bên phòng Trắc phi đâu! – Hiên Viên Sở nói.
-Tại sao? 
-Lần sau ta sẽ nói với muội, đưa đi đi, ta sẽ nói với tứ đệ!
Mộ Dung Nguyệt nhìn Hiên Viên Sở rời đi rồi nhìn tên sâu rượu đang say xỉn bên cạnh bèn bực mình, bảo Tiểu Vân đi lấy nước ấm còn mình thì đỡ hắn quay về phòng, vừa đặt hắn xuống giường liền mệt mỏi ngã phịch xuống:
-Nhậu cho xỉn vô rồi nặng chết người..đúng là rãnh rỗi quá thật! 
-Tiểu thư, nước ấm đây..chúng ta..! – Tiểu Vân nói.
-Em về phòng nghỉ đi, dù sao ta vẫn là vương phi không thể bỏ hắn như vậy được!
-Dạ, tiểu thư!
Mộ Dung Nguyệt thở dài, nhúng khăn đặt vào chậu nước rồi vắt khô lau mặt cho Hiên Viên Hạo, bàn tay nàng lướt qua da mặt hắn mà khẽ run rẩy..Hiên Viên Hạo..
-Nguyệt nhi..đừng đi nữa được không?! – bỗng hắn nắm chặt tay nàng.
-Hiên Viên Hạo, nếu ngươi đã tỉnh rượu ta xin phép cáo lui trước! – nàng kéo tay đứng lên thì.
-Nguyệt nhi..!
Hiên Viên Hạo kéo nàng ngã xuống giường, áp đảo phía trên, hơi rượu nồng đậm thật khiến nàng khó chịu nha nhưng tên này vẫn không hề buông ngược sức lực lại càng tăng lên siết chặt lấy nàng:
-Nguyệt nhi, ta đối với Hàn Uyển là mang ơn..lấy nàng ta chỉ là trách nhiệm lời hứa ấu thơ..ta chỉ có vợ là ngươi!
-Hiên Viên Hạo..kể từ khi ngươi tuyên bố Hàn Uyển là trắc phi ở thượng điện thì tình nghĩa phu thê ta trao cho ngươi đã hoàn toàn chấm dứt..Hiên Viên Hạo, ta về đây là để nói cho ngươi biết, ngươi thừa biết ta chẳng phải Mộ Dung Nguyệt nên nhiệm vụ của ta đến với ngươi cũng chỉ là bảo vệ gánh cho ngươi ba kiếp thôi..thật chất ta chẳng có tình cảm với ngươi! – nàng nói lạnh.
-Ba kiếp nạn.. ta không cần biết những thứ đó, hiện giờ nàng là vợ ta bổn phận của nàng chính là giúp ta dập lửa!
Nói xong, hắn mạnh bạo xé đi bộ y phục diễm lệ của nàng, Mộ Dung Nguyệt siết chặt tay lại vùng vẫy thì bị hắn cưỡng chế:
-Hiên Viên Hạo, nếu ngươi dám làm ta tuyệt đối sẽ hận ngươi!
-Để có nàng thì dù hận ta vẫn cam tâm!
----
Hai người ân ái xong, Hiên Viên Hạo tuyệt nhiên không hề buông nàng ra mà vòng tay cứ siết chặt sợ nàng rời mất.Mộ Dung Nguyệt nhắm mắt đau thương.. hắn lại vũ nhục nàng, rốt cuộc đối với hắn nàng chỉ một nữ nhân để thỏa mãn dục vọng thôi sao.. 
-Ta thừa biết Hàn Uyển có tư tình với tam ca..! – bỗng tiếng nói sau lưng vang lên.
-Thừa biết tại sao vẫn cưới?
-Nàng ta là người đã cứu sống mạng ta, cho nên, không chỉ nghĩa vụ ta cần phải cưới nàng mà cả mạng sống của ta cũng là do nàng nắm giữ! 
-Ngươi..! 
-Nguyệt nhi..ta biết trong người ngươi không phải là linh hồn của một kẻ tầm thường nhưng..ngươi đã ngụ trong người nàng thì ngươi chính là vợ ta!
-..Hiên Viên Hạo.. ngươi cũng là tu nhân đạo sĩ..thừa biết Xích Lệ châu có công dụng gì..ta đã chắn cho ngươi một kiếp,kể từ lúc đó ta chính là ký kết ước với ngươi..chỉ cần ta chết vì ngươi hai lần nữa là ta có thể phục hồi nguyên thần trở về nơi ban đầu! 
-Ta không hề có ý định cho nàng đi cả nên đừng nghĩ tới việc đó!
Mộ Dung Nguyệt cũng lười giải thích, nàng im lặng mà ngủ thiếp đi.. 
----
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Nguyệt đi đến tiền sảnh, hôm nay là ngày đầu Trắc phi thỉnh an, nàng cũng chẳng muốn làm mất mặt nàng ta làm chi. Ngồi vào ghế gia mẫu, Hàn Uyển nhún người hành lễ mang trà:
-Vương phi tỉ tỉ..dùng trà!
-Được rồi! – nàng nói nhẹ, Tiểu Vân liền nhận trà.
-Hảo hảo trong lòng vương gia chắc chỉ có vương phi tỉ nên hôm qua ngay cả đêm tân hôn, huynh ấy vẫn không đến chỗ ta! – Hàn Uyển nói nhẹ.
-Vậy thì phải xem tư chất của muội ra sao lại phải để vương gia tìm ta qua đêm rồi!
-Tỉ..! 
-Vương phi, Cung Thân vương bảo có quà cho vương gia! – thị vệ đi vào hành lễ.
-Cho vào đi! 
Mộ Dung Nguyệt nhíu mày, nghiêng người nhìn xuống sảnh thì..một đám nữ nhân đi vào, ai ai cũng một vẻ đẹp khác nhau..Hiên Viên Cảnh, đây chính là chọc điên ta sao..
-Tham kiến vương phi, tham kiến trắc phi! – đám nữ nhân hành lễ.
-Chuyện này là sao?! – nàng lạnh nhạt hỏi.
-Cung Thân vương bảo, vương gia.. vương thể tràn trề chỉ sợ vương phi cùng trắc phi lao lực quá sức nên..muốn tặng những nữ nhân này! – thị vệ cúi đầu.
-To gan.. ý của hắn là sao..vừa mới cưới ta thì hắn tặng nữ nhân tới..! – Hàn Uyển đập tay mạnh xuống bàn.
-..Ta thấy tam ca suy nghĩ cũng chu đáo, dù sao vương gia ngày xưa trước khi cưới muội ta cũng thấy qua hậu cung của chàng..cứ thu nạp các nàng, từ nay muội cũng có tỉ muội đề trò chuyện! – Mộ Dung Nguyệt nhếch môi.
-Tạ ơn vương phi! – đám nữ nhân liền hành lễ.
-Lui xuống đi! 
-Tỉ tỉ, tỉ làm như vậy là có ý gì hả? hôm qua giữ vương gia bên mình, bây giờ lại nạp thêm tiểu thiếp..tỉ muốn gây sự? – Hàn Uyển bực tiếng to tiếng.
-Ta chỉ muốn muội có bạn thôi..vả lại, hôm qua tự đến tìm ta chứ ta không thề bắt chàng ở lại..Trắc phi muội muội, làm cho muội phòng không gối chiếc thật sự ngại quá! 
-Tỉ..!
-Trước phi muội thành hôn chẳng phải đã nói sẽ nghe theo ta sao..vậy thì việc nạp thêm những tiểu thiếp này thì có là gì..hôm nay thỉnh an vậy đuộc rồi, sau này hậu cung muội cũng cần lao tâm rồi đấy..trắc phi muội muội! – Mộ Dung Nguyệt nhếch môi cười nhẹ.
-Đi thôi, Tiểu Vân..chúng ta đi qua bên tứ vương phủ tìm đan dược giúp thân thể bồi bổ để có thể hầu hạ vương gia..thật là..cưới thêm vợ về mà vẫn không thèm buông tha, ta đúng là thật lao lực nha!
Hàn Uyển siết tay lại …tức chết đi được, xú nữ nhân, ngươi cứ chờ xem ta tiêu diệt ngươi ra sao.. Hiên Viên Hạo..ngươi phải chết thì ta mới có thể bên Cảnh ca ca được..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.