Ngày thứ hai lúc thức dậy, Thanh Đại cảm thấy thân thể mỏi nhừ không khoẻ, nhưng thật ra Mộc Hương tắm một cái, tinh thần rất sảng khoái sau mấy ngày liên tiếp ủ rũ, nhường Thanh Đại rất thống khoái.
Mộc Hương thấy thế, cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ sư muội còn muốn cùng ta thảo luận ẩm thực chi đạo sao?"
Mộc Hương là một cao thủ, hôm qua Thanh Đại mới thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, dĩ vãng nàng không biết ý tưởng đó mà đi thẳng vào chủ đề. Không nghĩ tới giống như ẩm thực, tiền hí chậm rãi điều động toàn bộ giác quan của thân thể, làm toàn bộ thần kinh của người ta đều đạt tới trình độ mẫn cảm, rồi một kích cuối cùng mới là phệ cốt mất hồn nhất. Thanh Đại không khỏi hụt hơi, Mộc Hương này có phải trước kia chạm qua rất nhiều nữ nhân hay không, như thế nào cũng có cảm giác nàng có kinh nghiệm rất phong phú đây.
Mộc Hương cảm nhận được tâm tư của Thanh Đại, tiến lên ôm Thanh Đại nói: "Ta từ trước đến giờ chỉ có một mình Thanh Đại ngươi, ngươi không thể oan uổng ta nha."
Thanh Đại bĩu môi, nhịn cười ý: "Ngươi đây là ác nhân cáo trạng trước."
Mộc Hương cười ngớ ngẩn một hồi mới dừng ý cười, nghiêm túc nói: "Chúng ta đi Tiên Giang nhiều ngày như vậy, cũng không nhìn thấy ai có động tĩnh, bất quá vừa rồi nghe chưởng quầy nói thu được tin tức mới, ngoài thành Tiên Giang đột nhiên có rất nhiều trú binh, ngươi xem việc này có cái gì kỳ quặc sao?"
"Trú binh?" Thanh Đại nghi ngờ nói, "Tiên Giang từ trước đến giờ đều lấy buôn bán làm việc chính mà không phải quân sự, vì sao đột nhiên xuất hiện nhiều người đóng quân như vậy? Biết mục đích của bọn họ sao?"
"Không biết." Mộc Hương lắc đầu, "Tiểu thuốc đồng ở nơi này sáng sớm đi ra ngoài thành hái thuốc phát hiện, những người đó giấu mình ở trong một khe núi, thật bí ẩn, nếu không phải đúng dịp dược liệu chúng ta cần sinh trưởng ở nơi đó, sợ là không ai phát hiện."
"Chuyện này, có nên lập tức nói cho chưởng môn không?" Thanh Đại suy nghĩ một chút, không biết mục tiêu của nhóm đóng quân này là ai, nhưng nếu thật là Quỷ Y môn, vậy thật là không xong.
"Ân, ta nghĩ trước tiên vẫn nên tìm chưởng môn thương lượng một chút. Ta thu thập một ít đồ vật, chúng ta lập tức đi. Ta xem đã nhiều ngày cũng dừng ở nơi này, tối nay chúng ta cùng ở chưởng môn nơi đó để có thể chiếu ứng lẫn nhau." Mộc Hương gật đầu nhận lời.
"Ngươi không sợ chưởng môn trách phạt sao?" Thanh Đại nhướng mày. Sở Phi nguyên bản là không vui vì hai người bọn họ tham dự đến chuyện này.
"Có thể chưởng môn sẽ luyến tiếc, miệng nàng cứng rắn nhưng mềm lòng, đối với chúng ta ngay cả miệng cũng cứng rắn không được đó." Mộc Hương cười nói, nàng đoán chắc Sở Phi không đành lòng mắng các nàng.
"Ngươi a..." Thanh Đại không nói gì, nhanh chóng thu thập xong hành lý đi theo sau Mộc Hương.
Sau khi Sở Phi cùng Lăng Giáng Hồng náo loạn, nàng lại nhớ chuyện nàng dây dưa tranh cãi với Lăng Giáng Hồng, trong lòng tích tụ, ra khỏi phòng tản bộ trong viện. Quay đầu liền nhìn thấy Mộc Hương và Thanh Đại được hạ nhân dẫn vào, đứng ở trước mặt mình.
Sở Phi ngạc nhiên nói: "Các tỷ làm sao lại tới đây?"
Xem hành lý của hai người, như là tính toán ở lại nơi này của mình lâu dài.
"Lo lắng chưởng môn muội, cho nên mới tới." Thanh Đại mỉm cười nói.
Mộc Hương cũng không khách khí, ngồi xuống bên người Sở Phi: "Ta biết chưởng môn nhất định luyến tiếc đuổi chúng ta đi đúng hay không?"
"Các tỷ đều đã như vậy, ta còn có thể nói cái gì." Sở Phi cười khổ nói, "Một hồi sai người chuẩn bị phòng cho các tỷ."
Mộc Hương và Thanh Đại nhìn nhau cười, biết là Sở Phi mềm lòng mà.
"Thập Tam, ta vừa mới tra được một việc, phát hiện bên ngoài thành Tiên Giang đột nhiên có rất nhiều quân lính, không biết là vì cái gì mà đến đây." Mộc Hương đem hành lý ném cho Thanh Đại. Thanh Đại xoay người đi theo hạ nhân về phía gian phòng của các nàng, để lại một mình Mộc Hương cùng Sở Phi thương nghị.
"Là Chu Uân, hắn định dùng binh lực trực tiếp đối phó Quỷ Y môn chúng ta." Sở Phi nheo mắt lại, tới thật đúng là nhanh, lúc hắn nói với Lăng Giáng Hồng sợ là đã chuẩn bị hoàn toàn rồi.
"Vì sao?" Mộc Hương ngạc nhiên nói, "Quỷ Y môn không lui tới với hắn."
"Vì Giáng Hồng." Sở Phi hít vào một hơi, tiếp tục nói, "Hắn đã phát hiện quan hệ của ta và Giáng Hồng. Còn nữa, Quỷ Y môn đến nay không có tỏ thái độ rốt cuộc sẽ trợ giúp ai, cho nên chúng ta ngược lại đã trở thành mục tiêu công kích trước trận quyết chiến cuối cùng của những người này."
Mộc Hương rất bất ngờ, Chu Uân này đến tột cùng là người ra sao vậy? Có bổn sự lớn như vậy, Quỷ Y môn căn cơ sâu đậm, hắn không phải không biết, vậy mà cũng dám xuất binh vọng động Quỷ Y môn, không sợ thầy thuốc trong thiên hạ đều tạo phản sao? Đừng nói đến mục tiêu công kích, chỉ sợ cũng không có người nào dám trắng trợn đi tiêu diệt Quỷ Y môn. Mộc Hương cảm thấy hoặc là Chu Uân là phô trương thanh thế, thử phản ứng của Quỷ Y môn, hoặc chính là hắn còn có âm mưu gì khác.
"Ha ha, nói đến cùng, là cố chấp của ta làm phiền hà Quỷ Y môn. Chuyện này ta sẽ giải quyết tốt trước khi hắn động thủ. Các tỷ cũng không cần quá lo lắng, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào động Quỷ Y môn." Sở Phi nói.
"Không, Thập Tam, hết thảy quyết định của muội cũng là vì Quỷ Y môn. Đối với chúng ta mà nói, không có ai liên luỵ ai. Muội đã không muốn đem trọn môn phái liên lụy vào, vậy hãy để cho ta và Thanh Đại cùng muội đi, không cần cự tuyệt chúng ta. Gần đây Quỷ Y môn gặp nạn, chúng ta bụng làm dạ chịu. Thứ hai, muội đối với chúng ta có tái tạo chi ân. Chúng ta cũng không nguyện ý tương lai để cho mình lưu lại tiếc nuối gì." Mộc Hương nhìn Sở Phi, diễn cảm nghiêm túc khó có được.
Sở Phi giương mắt nhìn lên Mộc Hương, hồi lâu mới thở dài nói: "Cũng tốt, có thêm các tỷ hỗ trợ, có lẽ kế hay càng lớn hơn một chút."
"Muội tính toán làm như thế nào?" Mộc Hương lại hỏi.
"Sớm đi gặp Chu Uân này, ngay cả Giáng Hồng đều nói nàng không phải là đối thủ của hắn, ta rất muốn biết hắn có bao nhiêu lợi hại." Trong lòng Sở Phi là không phục, bởi vì Chu Uân cùng Lăng Giáng Hồng có hôn ước, trong tiềm thức, nàng muốn cùng Chu Uân so một lần, nàng không cho là mình so với Chu Uân kém bao nhiêu.
Mộc Hương nguyên bản băn khoăn có gặp nguy hiểm không, nhưng nói tới bên miệng lại nuốt xuống, ngược lại hỏi: "Hảo, muội chừng nào thì đi?"
"Hôm nay các tỷ nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nữa chúng ta lại đi cái khe núi bọn hắn đóng quân." Sở Phi nghĩ nghĩ lại nói, "Đúng rồi, ngàn vạn lần đừng nói cho Giáng Hồng ta đi gặp Chu Uân."
Mộc Hương nhìn Sở Phi tựa tiếu phi tiếu nói: "Hảo, ta đã biết." Nàng hiểu được điểm tâm tư này của Sở Phi. Sở Phi phi thường để ý đến hôn ước của Lăng Giáng Hồng cùng Chu Uân.
Tiên Giang, Minh Phượng cung.
"Đem phong thư này giao cho Tự Phi." Lăng Giáng Hồng đưa cho Dịch Dung một phong thư, lại dặn dò, "Phái một ít người đắc lực đi theo Tự Phi. Nếu Chu Uân thật sự động Phi nhi, vậy chúng ta cũng thật sự cần phải dựa vào năng lực của Tự gia."
"Thiếu cung chủ, Tự gia có quyền thế lớn như thế sao?" Dịch Dung rất tò mò.
"Ngươi biết vì sao Bộc Dương Vinh Thánh kiêng kị Tự gia như vậy sao? Chẳng những bởi vì bọn họ lấy nữ vi tôn, trước kia là tâm phúc của nữ vương, mà càng bởi vì Tự gia nắm giữ ba thành binh lực khác của Vân quốc, hơn nữa là một đội quân tinh nhuệ có rất ít người tham kiến. Những người này, không phải chính quy quân bị, bình thường ẩn giấu trong dân gian, làm ruộng buôn bán, nhưng mà một khi gọi về, có thể lập tức cầm lấy binh khí lên chiến trường, không nên xem thường bộ phận người này, bởi vì Tự gia kinh doanh quản lý tốt, bọn hắn chưa từng thông qua huấn luyện. Loại phủ nội quân đội này là Ngâm Ức nữ vương chọn dùng đề nghị của kỳ nhân Giang Phong mà xây dựng, như vậy vừa không lãng phí quá nhiều quân lương, cũng sẽ không ảnh hưởng nông sản của Vân quốc." Lăng Giáng Hồng giải thích nói, "Chỉ là quân đội như vậy cũng là vì chuẩn bị thỉnh thoảng khi cần, xem như nữ vương đang trị vì một lợi thế có thể trấn trụ thiên hạ, dù sao rất nhiều người cũng không chịu phục nữ vương cầm quyền, trừ bỏ chế độ binh lính chính quy kia. Từ khi nữ vương ra đi, không sai biệt lắm tất cả mọi người đều quên lãng phủ nội quân đội ở dưới quân đội kia."
"Chẳng lẽ Tự gia luôn không ngừng sử dụng lại phủ nội quân đội?" Dịch Dung lại hỏi.
"Đúng vậy, Tự gia là nhờ nữ vương mới có cuộc sống thoải mái, quyền khuynh thiên hạ. Không có nữ vương tất nhiên hoài niệm về cuộc sống trong thời kì nữ vương nắm quyền. Phủ nội quân đội luôn được bọn hắn lặng lẽ tiếp tục sử dụng, theo ta được biết cho tới bây giờ bọn hắn cũng không ngừng lực lượng này, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh, trang nghiêm đã trở thành quân đội của Tự gia bọn họ. Nếu không phải hoàng đế các triều đại khống chế thật tốt, hơn nữa Tự gia luôn sống trong triều, phủ binh cũng không tập trung huấn luyện, chỉ sợ sẽ phát triển đến mức trở thành địa phương có thế lực đáng sợ nhất." Lăng Giáng Hồng cười lạnh nói, "Ngươi cho là Bộc Dương Vinh Thánh vì sao kiêng kị Tự gia, bất quá là sợ binh lực này. Nhưng mà Bộc Dương Vinh Thánh không có trải qua thời đại nữ vương khuếch trương, không biết sự cường đại của quân đội này, cứ việc kiêng kị, cũng không có hoàn toàn để ở trong lòng, bởi vì hắn cảm thấy đây chẳng qua là năm bè bảy mảng. Nếu đổi lại người khác, chỉ sợ không đến mức đối xử tồi tệ với Tự Phi như thế. Bất quá cũng tốt, như vậy là tiện nghi cho chúng ta."
"Vậy chúng ta hiện tại phải làm chính là giúp Tự Phi ngồi lên chỗ chủ mẫu của Tự gia?"
"Nàng đã ngồi trên đó rồi." Lăng Giáng Hồng mỉm cười nói, "Có mẫu thân tự thân xuất mã, còn có thể thất thủ sao? Huống hồ Tự Phi cũng không phải một đối thủ đơn giản dễ chọc. Ta phái ám vệ đi theo nàng, một mặt là vì bảo hộ nàng, một mặt khác cũng là vì giám thị nàng. Tự Phi thân với Phi nhi, nhưng chưa chắc thân với chúng ta."
"Thiếu cung chủ thật chu đáo, ta đây đi làm ngay." Dịch Dung gật đầu, xoay người vội vàng rời đi.
Lăng Giáng Hồng nhìn bóng lưng của Dịch Dung, trong lòng mặc niệm, Tự Phi này vừa mới chưởng quản quyền to ở Tự gia, căn cơ chưa ổn, trong lúc nhất thời cũng không biết có thể điều động nhiều binh mã hay không, huống hồ cứ như vậy, cũng sẽ bại lộ thực lực Tự gia cố ý che dấu nhiều năm nay, rất có thể sẽ bị các nguyên lão Tự gia mãnh liệt phản đối.
Lăng Giáng Hồng đang đánh đổ, đổ tình cảm Tự Phi dành cho Sở Phi. Nàng biết, lấy mị lực của Sở Phi, Tự Phi không có lý do gì không ái mộ, nhưng mà bản thân Tự Phi còn chưa phát hiện thôi.
"Phi nhi, nàng ngàn vạn lần cần phải vững vàng, không nên hành động thiếu suy nghĩ, ta tìm người Tự gia đến giúp nàng. Có ủng hộ của Tự gia, thì không người nào dám vọng động Quỷ Y môn của các nàng, làm như vậy, nàng vừa lòng sao?" Lăng Giáng Hồng nhìn trời tự nói, đây là biện pháp nàng nghĩ có thể điều hoà lại hết thảy. Nàng biết nếu Sở Phi biết được, nhất định không muốn nàng lợi dụng Tự Phi, nhưng mà Lăng Giáng Hồng cũng bất chấp rất nhiều.
"Thiếu cung chủ..." Dịch Mộng bỗng nhiên từ ngoài cửa vội vàng đi tới.
"Chuyện gì, kích động như vậy?" Lăng Giáng Hồng hỏi.
"Chúng ta phái rất nhiều ám vệ đi Minh Phượng cung, kết quả phát hiện nơi đó căn bản không có người bao vây, chỉ có mấy chục người ở dưới chân núi phô trương thanh thế... Chúng ta bị gạt."
"Sao có thể như vậy?" Trong lòng Lăng Giáng Hồng nghi hoặc. Chu Uân làm cái quỷ gì, hắn đến tột cùng muốn làm cái gì, dùng Minh Phượng cung uy hiếp mình, rồi lại chỉ là phô trương thanh thế?
"Bất quá..." Dịch Mộng tựa hồ còn có chuyện nói.
"Ngươi nói đi." Lăng Giáng Hồng giương mắt nhìn Dịch Mộng.
"Minh Phượng cung cơ quan trùng điệp, thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng mà bị người công khai qua lại xuất nhập rất nhiều lần. Bởi vì dĩ vãng phát sinh qua loại sự tình này, chúng ta ít nhiều đã điều chình toàn bộ cơ quan trong Minh Phượng cung. Lần này đối phương theo đường cũ đi vào cơ quan, bị chúng ta phát giác, nhưng không thể bắt được, võ công của hắn rất cao, mà nơi đó cũng không có đối thủ của hắn, nên cũng không tự tiện rời cung tiếp tục truy đuổi." Dịch Mộng báo nói.
"Biết là ai sao?" Lăng Giáng Hồng nhíu mày hỏi, trong lòng cũng hiểu được người của Minh Phượng cung từ trước đến giờ nghiêm chỉnh huấn luyện, sẽ không điên rồ đi ra ngoài đuổi giết.
"Chỉ biết là một nam nhân."
"Ngươi cũng rất khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi, chuyện này ta sẽ xử lý." Lăng Giáng Hồng suy tư một trận, khoát tay, để Dịch Mộng lui ra.
Dịch Mộng hành lễ, cung kính lui xuống.