Sở Phi cùng Mộc Hương và Thanh Đại ở Bạch Hổ Bang nghỉ ngơi mấy ngày. Nàng bớt thì giờ xử lý một số việc vặt ở Bạch Hổ Bang do Lưu Anh Đường lưu lại, sinh ý kinh doanh của Bạch Hổ Bang rất nhiều, cơ hồ không có sinh ý bọn hắn không đề cập tới. Lúc mới bắt đầu, Sở Phi cũng có chút đau đầu, bất quá lâu rồi cũng thành thói quen.
Mộc Hương và Thanh Đại thay đổi y phục nhẹ nhàng, sáng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng chờ Sở Phi.
Sở Phi đẩy cửa phòng ra, thấy hai người này như đi đối phó đại địch vậy, cười nói: "Các tỷ 'lao sư động chúng'* như vậy, địch nhân sẽ xem thường chúng ta."
*sử dụng nhân lực sức lực quá lớn
Mộc Hương lơ đểnh: "Chúng ta là đi địa bàn của đối phương, cũng không thể quá khinh địch... Thập Tam, ta vẫn cảm thấy lần này muội đi quá mạo hiểm, có nên đi gặp Lăng Giáng Hồng thương lượng một chút rồi mới định đoạt hay không?"
"Sư tỷ, không phải tỷ luôn không thích Giáng Hồng sao? Làm sao gần đây luôn giúp nàng nói chuyện vậy?" Sở Phi cười nói.
Mộc Hương bĩu môi: "Ta là đối sự không nhìn người."
"Ta đi gặp Chu Uân, chỉ là vì chứng thật một chuyện, chưa chắc sẽ thật sự động thủ." Sở Phi thở dài, tựa hồ có chuyện muốn nói, những cũng không nói ra.
"Chuyện gì?" Thanh Đại ngạc nhiên nói.
"Đi rồi nói sau, có lẽ suy đoán của ta là sai." Sở Phi vỗ vai Thanh Đại, ý bảo nàng không cần lo lắng nhiều.
Mộc Hương và Thanh Đại rất không hiểu, cảm thấy Sở Phi càng ngày càng cao thâm khó lường, lại cảm thấy trong lòng Sở Phi ẩn dấu rất nhiều việc, bất quá Sở Phi không chịu nói, ai hỏi cũng được.
Ba người thi triển khinh công rất nhanh đi tới khe núi Chu Uân đóng quân. Sở Phi ghé vào đỉnh núi quan sát địa thế phụ cận. Khe núi trước mặt có diện tích không lớn, nhưng mà cũng đủ cất chứa binh lính Chu Uân mang đến, đối diện là một cái vách núi cơ hồ không có độ dốc, thẳng từ trên xuống dưới, hơn nữa sâu không thấy đáy.
Chu Uân thực thông minh, đưa lưng về phía vách núi thẳng đứng này, thì hắn không cần lo lắng có người từ phía sau lưng đánh lén hắn, thiếu nỗi lo về sau, cũng khó trách một mảnh khu vực kia cơ hồ không có thủ binh.
Sở Phi lặng lẽ chỉ vào chỗ vách núi thẳng đứng nói: "Lấy khinh công của ba người chúng ta, từ nơi này đi xuống cũng không có vấn đề gì... Chúng ta từ phía sau vòng qua."
Mộc Hương và Thanh Đại cùng gật đầu đồng ý, như vậy so ra ít đả thảo kinh xà. Vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ khi ba người đến vách núi, đã bị người trùng điệp vây quanh, bao vây đến sát sao.
Sở Phi híp mắt nhìn nam tử đứng ở trước mặt mình: "Ngươi chính là thiếu niên tướng quân, Chu Uân?"
"Ha ha... Đúng vậy, là ta! Ta chẳng những là thiếu niên tướng quân, mà còn là vị hôn phu của thiếu cung chủ Minh Phượng cung, Lăng Giáng Hồng." Những lời này là Chu Uân cố ý nói để kích thích Sở Phi.
Biết rõ đối phương dụng ý, nhưng Sở Phi vẫn xiết chặt nắm tay, tức giận đến nghiến răng.
"Chưởng môn!" Thanh Đại đưa tay cầm tay Sở Phi, lòng bàn tay Thanh Đại thoáng lạnh, làm Sở Phi nháy mắt bình tĩnh lại.
"Ta không sao." Sở Phi lắc đầu nói.
"Ân." Thanh Đại gật đầu, mới chuyển hướng tới Chu Uân hỏi, "Chu tướng quân tựa hồ đã sớm biết chúng ta sẽ tới."
"Đúng vậy, ta đã ở đây đợi lâu rồi." Chu Uân cười đắc ý nói.
"Làm sao ngươi biết chúng ta nhất định sẽ tới?" Mộc Hương trong lòng nghi hoặc.
"Sở Phi, ngươi nói, trên đời này, trừ bỏ Lăng Giáng Hồng, còn có ai hiểu rõ ngươi nhất? Còn có ai đối với tính cách và hành động của ngươi rõ như lòng bàn tay?" Chu Uân khiêu khích nhìn Sở Phi, ép bức nàng đối mặt với một sự thật mà nàng không muốn đối mặt.
Sở Phi hạ mí mắt xuống, nửa ngày không nói lời nào. Chu Uân cũng rất có kiên nhẫn, cùng Sở Phi giằng co chờ đợi. Sau một lúc lâu, Sở Phi ngẩng đầu, sắc mặt thập phần tái nhợt, nàng kéo kéo khóe miệng: "Là sư phụ."
"Sư phụ?" Đến phiên Mộc Hương và Thanh Đại kinh ngạc, các nàng là tận mắt thấy Huyền Minh xuống mồ, huống chi cái xác to kia sẽ không thể sai được.
"Ba năm trước đây, ta cũng kỳ quái một việc, thư tay của Quỷ Y môn, vì sao đến chuyện ta làm chưởng môn mà còn chưa biết, sư phụ cũng chưa từng đề cập với ta, cũng chỉ có một khả năng, hắn cố ý gạt ta, ta lại cố nghĩ là sư phụ vì tốt cho ta." Sở Phi nắm chặt tay Thanh Đại, "Thẳng đến sau đó ngươi xuất hiện, Chu Uân, sư phụ tinh thông dị thuật, cũng chỉ có hắn mới có thể đặt ra cái tên như thế, phối hợp sinh thần kỳ dị của ngươi. Ta cùng Giáng Hồng đều cảm thấy chúng ta luôn bị người khác nắm mũi dẫn đi... Ngươi đến tột cùng là ai, từ nơi nào xuất hiện, vì sao đối với thân thế và bối cảnh của ta hiểu biết rõ ràng như vậy, vì cái gì ngươi biết vị trí của Minh Phượng cung... Cũng hoặc là chuyện này là mưu đồ từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu, từ lúc sư phụ thu ta làm đồ đệ đã bắt đầu."
"Này... Điều này sao có thể, Thập Tam, sư phụ không biết..." Mộc Hương khó có thể tin nhìn Sở Phi.
"Ta cũng không nguyện ý hoài nghi sư phụ, nhưng nếu ta không có đoán sai, trước khi sư phụ thu ta đây làm đệ tử, còn bí mật thu một cái đồ đệ khác, chính là hắn, Chu Uân." Sở Phi chỉ vào Chu Uân nói.
"A... Thập Tam, ta rốt cục bắt đầu có chút thưởng thức ngươi... Ngươi thật thông minh, chỉ bằng chút dấu vết để lại mà biết nhiều như vậy, đúng vậy, Huyền Minh là sư phụ của ta, thậm chí, hắn dạy ta, so với dạy cho ngươi còn nhiều hơn." Chu Uân cười lạnh một tiếng, "Thập Tam, không, Sở Phi, ngươi lấy cái gì đấu với ta... Ngươi thủy chung cũng chỉ là một con cờ! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự sẽ phái binh đi tiêu diệt Quỷ Y môn sao? Ta chẳng qua là dùng chuyện này dẫn dắt Lăng Giáng Hồng rời đi, bức nàng lộ ra lợi thế cuối cùng của mình. Sư phụ nói, lấy tính tình của ngươi, ngươi nhất định sẽ làm như vậy, ngươi quả nhiên đến đây."
Mộc Hương và Thanh Đại còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, một phen thanh âm quen thuộc từ phía sau các nàng vang lên: "Phi nhi."
Sở Phi nhắm mắt lại, thật lâu không có dũng khí quay đầu, nhìn Huyền Minh. Đã rất lâu không gặp, Huyền Minh già hơn rất nhiều, nguyên bản đầu đầy tóc đen đã biến thành đầu bạc.
"Sư... Sư phụ..." Hốc mắt Sở Phi ướt át, sư phụ năm đó thương yêu nàng nhất cũng chẳng qua là vì lợi dụng nàng, "Tại sao?"
Vấn đề Sở Phi muốn hỏi nhất, tại sao... Có lý do gì hắn phải che dấu, ở sau lưng an bài tất cả chuyện này?
"Bởi vì số mệnh của ta... Năm đó sau khi ta đỡ đẻ cho mẫu thân ngươi, ta cũng sắp xếp một quẻ cho mình, thế nhưng phát hiện vận số của mình đã hết, ta không cam lòng. Quỷ Y môn qua các triều đại đều tìm kiếm thuật trường sanh bất lão... Nếu có thể trường sanh bất lão, liền nhất định có thể thay đổi số mạng. Ta nhớ lại ngày đó bắt mạch cho mẫu thân ngươi, Lưu Thụ Doanh từng trúng độc Thập Tam nhưng vẫn chưa chết, còn có thể sinh hạ ngươi. Ta trở về tìm ngươi, lại phát hiện nơi đó đã bị Minh Phượng cung san thành bình địa. Ta đoán bí mật của Quỷ môn hạ rất có thể bị Minh Phượng cung đoạt đi... Nếu không, Minh Phượng cung tội gì bỏ sức lớn như vậy san bằng Bạch Thỉ tiêu cục. Dưới cơ duyên xảo hợp lại gặp ngươi." Huyền Minh hướng về phía Sở Phi mỉm cười, nụ cười kia và trước đây nàng thấy vẫn hiền lành giống nhau, nhưng Sở Phi hiện tại cảm thấy rất chói mắt.
"Sau đó thì sao?" Sở Phi truy vấn.
"Ta bối cho ngươi một quẻ ngươi cũng biết đi... Quẻ này rất kỳ quái, sản sinh ngươi một nữ hài tử ngu dại trong tay. Ta đột nhiên cảm giác đây là trời cao gợi ý cho ta. Nói không chừng lợi dụng số mạng của ngươi, có thể cải mệnh cho ta, hơn nữa sự nhu thuận và thông tuệ của ngươi làm ta cực kỳ thích, nên ta bắt tay vào trị liệu sự ngu dại của ngươi. Sau đó đi quân đội doanh trại, ta tìm được Uân nhi. Mạng của hắn đối với ta cũng thập phần có lợi, hơn nữa vừa vặn có thể lấy ra khắc chế ngươi, cho nên ta trước tiên thu hắn làm đồ đệ, sau đo trở về thu ngươi làm đồ đệ. Chờ ta cho rằng ngươi có thể xuất sư, liền bỏ đi, như vậy tất cả mọi người cho rằng ta đã chết, thế nên ta có thể ở phía sau màn điều khiển hết thảy. Uân nhi vì đối phó ngươi mà phải ẩn tàng nhiều năm như vậy, cũng là lúc hắn nên biểu hiện rồi." Huyền Minh nhìn Chu Uân, cười nói.
"Sở Phi, vì Lăng Giáng Hồng, ngay cả thân ca ca của mình ta cũng giết. Sau đó giựt giây phụ thân ta thúc đẩy việc hôn sự này... Cho nên, cùng ta thưởng Lăng Giáng Hồng, ngươi còn chưa đủ tư cách!" Chu Uân cười đến thực cuồng dại... Từ đầu tới cuối, Sở Phi chính là một cái thế thân của hắn. Quỷ Y môn là của hắn, Lăng Giáng Hồng cũng là của hắn, toàn bộ Sở Phi có được hết thảy đều là của hắn.
"Bởi vì cải mệnh, vì đem vận mệnh ngươi phải chịu đổ hết lên trên người của ta, cho nên ngươi mới thu ta làm đồ đệ? Ngươi không nói về độc trong người ta là không muốn ta có hoài nghi, đúng hay không? Nguyên lai ta cho là sẽ có người đối đãi ta rất tốt, sẽ quan tâm ta, thì ra đều có mưu tính... Các ngươi keo kiệt đến ngay cả một chút thật tâm cũng không nguyện ý cho ta, đúng không?" Sở Phi chẳng thèm nhìn Chu Uân, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Huyền Minh.
"Đúng, phương pháp của ta xác thực rất hữu dụng. Mấy năm nay, tuy rằng không thể ngăn cản thân thể của ta nhanh chóng già đi, nhưng mà bởi vì ngươi, ta còn sống không phải sao? Hiện tại ngươi lại là người duy nhất trúng độc Thập Tam không chết... Dùng máu của ngươi, ta có thể cởi bỏ vấn đề trăm ngàn năm qua Quỷ Y môn không giải được." Huyền Minh cười nói.
Sở Phi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, dường như sắp đứng không vững... Qua nhiều năm như vậy, nàng là cái gì? Thật giống nàng hiện tại nhắm hai mắt lại, một khi mở ra, hết thảy đều tiêu thất. Toàn bộ hết thảy trước mắt cũng chỉ là một giấc mộng.
Mộc Hương và Thanh Đại lo lắng đỡ lấy Sở Phi, nhìn Huyền Minh: "Sư phụ, làm sao người có thể đối với Phi nhi như vậy? Nhiều năm qua, người dạy chúng ta thuật Trường Sinh bất quá là một vọng tưởng của con người, thuật quỷ thần không thể tin, nhưng người vì sao lại như thế?"
"Ha ha ha... Các ngươi cũng quá ngây thơ rồi! Ta đương nhiên không muốn các ngươi tin tưởng. Bí mật Quỷ môn hạ là ta dùng cả đời để nghiên cứu, rốt cục lúc gặp Thập Tam mới lĩnh ngộ huyền bí trong đó... Nguyên lai không phải người trúng độc sống sót, mà là muốn đời tiếp theo của người nọ có thể còn sống. Cho nên ta hướng dẫn ngươi xuống núi, lịch lãm, chính là vì muốn ngươi học thuật vận dụng và khống chế độc bẩm sinh đã cùng ngươi cộng sinh này. Như vậy sau đó dùng máu của Thập Tam là có thể thực hiện giấc mộng trường sanh bất lão của ta. Bọn người Xích Tiễn kia thật ngu xuẩn, chỉ biết tiếp tục thực nghiệm không thực tế." Huyền Minh hướng về phía trước, bước từng bước đến gần Sở Phi, "Thập Tam, ta dạy cho ngươi nhiều như vậy, không có ta, ngươi cũng không có hôm nay... Sư phụ làm chuyện này, cũng là ngươi nên chịu không phải sao?"
Mộc Hương và Thanh Đại cùng cảm thấy tim mình băng giá... Huyền Minh như vậy đã không phải là Huyền Minh năm đó các nàng sùng kính. Hắn đã sớm tẩu hỏa nhập ma, vì trường sanh bất lão mà quỷ mê tâm hồn, mất lớn sức lực chỉ vì một cái vọng tưởng hoang đường, buồn cười mà thôi. Đem Sở Phi bức đến nông nỗi như hiện giờ, các nàng thực lo lắng Sở Phi không tiếp thụ được sự thật này, dù sao toàn bộ bảo vật ném cho nàng nháy mắt bị thu hồi lại, như mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, Sở Phi có thể thừa nhận sao?
Sở Phi liên tục gặp đả kích, cảm giác mình ngay cả khí lực cũng không có... Nàng gắt gao tựa vào trên người Thanh Đại, hơi thở bắt đầu dồn dập, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Thanh Đại âm thầm kêu không tốt, tâm tìnhSở Phi thay đổi rất nhanh, độc tố di chuyển trong cơ thể càng nhanh. Nguyên bản dựa vào nội lực của nàng ước thúc nên sẽ không trí mạng, nhưng hiện tại chân khí trong cơ thể Sở Phi hoàn toàn rối loạn, nàng đã không thể khống chế bản thân mình. Thanh Đại nghĩ chuyện này chỉ sợ cũng là một trong những mưu kế của Huyền Minh, độc tố một khi tán loạn, trong máu Sở Phi liền che kín loại độc chất Thập Tam này, vừa lúc làm sở dụng của Huyền Minh.
Thanh Đại đỡ Sở Phi, giương mắt nhìn Huyền Minh, sinh lòng hàn ý, nhịn không được rùng mình một cái... Người như vậy, nàng và Mộc Hương lại có thể kêu hắn là sư phụ nhiều năm qua. Là các nàng, từng bước một đem Sở Phi đẩy vào trong hố lửa. Là các nàng bức Sở Phi làm cái chức chưởng môn khốn khiếp đó.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đây không phải ngược!!!