Quyển Dưỡng – Đồi

Chương 10:




“Misha ngươi bênh vực cái tên phế vật cứ léo nha léo nhéo kia làm thí! Không phải là coi trọng khuôn mặt trắng nhỏ kia đi — thao! Mặt lão tử cuối tuần trước dùng cái đồ cao cấp kia so với da tên tiểu bạch kiểm này. Còn tốt hơn......”
“Câm miệng, Hadron!” Misha hạ giọng, từ lúc vào cái thành phố này sắc mặt của nàng đã không dễ chịu gì, giờ gắt gao nhíu mày:” Ngươi sinh vật đơn bào chết tiệt ngu ngốc này, đến bây giờ còn không phát hiện ra có cái gì không đúng?!”
Misha hít một hơi thật sâu, nàng biết người đồng đội của mình mặc dù thể lực đối kháng mọi chuyện đều rất tốt, nhưng còn về cái đầu thì thật sự là...... Cho nên nàng không thể không bất mãn hướng Hadron giải thích: “Cuộc nói chuyện vừa nãy cái tên kia không có nói dối! Ngươi biết rõ năng lực của ta, ta có thể dựa vào nhịp tim đập, cùng vị đạo để nhận biết đối phương có nói dối hay không, trừ bỏ đoạn cuối kia hắn có chút chột dạ, còn lại đều là nói thật!”
Misha thở hổn hển một hơi, nói tiếp:”Chúng ta rất may mắn mới có thể vào được đây, cái lũ biến dị kia rõ ràng bỡn cợt chúng ta như mèo vờn chuột! Nhưng khi chúng nó đuổi đến gần đây lại trở nên bộp chộp bất an, như chó điên đuổi tới. Ta thử phân tích qua, rồi không thể không rút ra được một cái sự thực đáng sợ: chúng nó đang sợ hãi! Sợ hãi nơi này! Nguyên nhân vì cái gì? Ta từng cân nhắc, nơi này có những đồ đạc khiến kẻ khác điên cuồng, ta cũng chỉ đưa ra một giả thiết: Đây là địa bàn của một nhóm người, nhóm người kia có năng lực khiến lũ biến dị kia kinh sợ!” Nữ nhân cuối cùng từ trong mắt gã đại hán áo đen nhìn ra một chút kinh ngạc cùng kinh hoảng, điều này làm nàng thấy vừa lòng:”Kết luận của ta là, khách sạn này là một cứ điểm mạnh — hẳn là cảm tạ may mắn của chúng ta, tuy là không biết nguyên nhân gì khiến chủ lực của nhóm này đều ly khai, chỉ để lại người đàn ông kia. Người đàn ông kia có lẽ từng là một thành viên trong đó, nhưng ta lại thấy hắn như tù nhân vậy.”
Không có cảm giác thông thường, không có u buồn mà sinh tồn, không có bóng dáng của người khuyết tật, con người tên “Ngô Chí” kia vô tri, cứ như thế ung dung tự tại sống tiếp, hay có lẽ nên nói là — bị nuôi nhốt?
“Thế để làm chi mà không một phát giết luôn –”
“Đầu của ngươi giờ nhồi toàn thịt bắp à!?” Misha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ lên đầu Hadron:”Hắn rất quan trọng — ít nhất đối với nhóm người kia mà nói, sự tồn tại của hắn khá quan trọng: Ngươi xem, bọn họ không có giết chết hắn, cũng không có tra tấn hắn, mà lúc đi khỏi lại yên tâm mà để hắn lại đây, đem đến cho hắn những loại hưởng thụ xa hoa nhất — tất cả đồ dùng hắn đều được mở ra miễn phí...... Được rồi, ta đổi một từ để hình dung hắn, hắn giống như là một con ‘ sủng vật ’, bị nuôi nhốt ở nơi này!”
Hadron sờ sờ đầu, không lên tiếng, đối với cơn thịnh nộ của Misha hắn đã quen.
“Nghe này, Hadron.” Misha áp chế lửa giận, nghiêm túc nói: “Một nhóm người có thể xua đuổi được lũ biến dị cấp A, chúng ta không thể dây vào, chúng ta chỉ có thể đi tìm cầu hợp tác, người đàn ông kia chính là một cơ hội, chúng ta chẳng những không thể giết hắn, mà còn phải hống hảo hắn!”
Hadron không nói gì, một chút cũng không cho là đúng, gã luôn luôn khinh thường kẻ yếu — những kẻ yếu ớt kia ngoài làm protetin ra còn có cái mốc gì để sử dụng? Dù thế nhưng Hadron vẫn nghe lời Misha, cho nên hắn cứ cầm bình rượu không lên tiếng, cam chịu Misha dặn dò.
Misha đột nhiên ngừng nói, nàng nhìn về phía cửa, qua một lúc, Ngô Chí khập khiễng xuất hiện ở nơi nào.
“Đồ vật này nọ tôi đã chuẩn bị tốt, khi nào thì xuất phát?” Ngô Chí hỏi.
Misha lộ ra nụ cười mê người, tuy rằng khẩu trang che khuất hơn phân nửa, thanh âm dịu dàng êm ái của nàng có chút ý vị làm nũng.
“Khanh khách, Ngô tiên sinh không cần gấp gáp, tôi cùng Hadron khổ sở lắm mới đến đây được, ít nhất phải cho chúng tôi phục hồi một chút chứ?”
“...... Thật có lỗi, tôi hơi nóng vội.”
Năm giác quan đã từng cường hóa có thể rất rõ ràng nắm được vẻ run rẩy của Ngô Chí, Misha không thể giải thích vẻ run rẩy kia có bao nhiêu tâm tình phức tạp: Không hề an ổn, có lo lắng, có sợ hãi, có chờ mong, có hưng phấn, còn có một loại bi ai trầm không thấy đáy.
Không để ý đến ánh mắt dò xét của Misha, Ngô Chí có chút lo âu nhìn xung quanh bên ngoài: “Sáng sớm ngày mai xuất phát?”
Nhóm người kia chắc tầm tối mai trở về chứ? Misha đắn đo, mặt không đổi sắc cười duyên: “Nga, tốt.”
Được sự cam đoan của Misha, Ngô Chí thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn cầm gậy xoay một vòng, vừa định rời đi. Misha lại gọi.
“Ngô tiên sinh, xin hỏi anh có khẩu trang mới không? Loại bình thường là được.”
“Có, để tôi đi lấy.” Ngô Chí nhìn nhìn mặt Misha, chung quy không nhịn được, hỏi:”Cô vì cái gì cần đeo khẩu trang?”
Nữ nhân ngẩn người, sau đó nở nụ cười quyến rũ.
“Ngô tiên sinh, anh phải biết năm giác quan của tôi rất nhạy đi — thính giác, thị giác, vị giác, khứu giác, xúc giác. Năm giác quan này dù rất có ích trong việc điều tra, nhưng đôi lúc quá linh mẫn cũng không được, sẽ làm tôi có một số thể nghiệm không tốt, ví dụ như......Bây giờ.”
Misha lấy tay bịt mũi, không hề che giấu chút nào sự khổ sở cùng bất đắc dĩ của nàng của nàng, còn có một tia sợ hãi.
“Nơi này có mùi làm tôi khó chịu, hay nói trắng ra là làm cho tôi thấy sợ hãi –”
“Mùi gì?”
“......Mùi xác chết.”
—————————————————————-
Hadron lang thôn hổ yết(*) xử lý đống thức ăn trên bàn, Misha thoạt nhìn nhỏ xinh tốc độ ăn cư nhiên cũng không phân trên dưới. Ngô Chí rất rõ ràng thức ăn trên bàn có bao nhiêu mỹ vị, đó là Diệp Thanh Linh trước khi rời đi đã làm tốt để trong tủ lạnh, tay nghề làm bếp đẳng cấp cho dù có để trong tủ lạnh, vị ngon cũng không mất đi chút nào, hai vị “Khách nhân” trước mắt ăn như muốn nuốt luôn lưỡi vào bụng.
“Thao! Thoải mái quá!” Hadron thỏa mãn liếm chén đĩa, đĩa một mảng bóng loáng: “Mẹ nó quá hưởng thụ!”
“Chúng ta có thể xuất phát chứ?” Ngô Chí không nói một lời mà nhìn bọn họ rỉa xong tất cả thức ăn trên bàn, có chút lo âu trông ra cửa sổ.
“Khanh khách, Ngô tiên sinh, chúng ta......” Misha vừa định khéo léo từ chối, xảo diệu kéo dài thời gian chờ nhóm người kia trở về, một khắc tiếp theo, sắc mặt nữ nhân đột nhiên biến đổi.
Ngũ giác linh mẫn như bị kim châm, chúng nó gào lên, hoảng hốt nhắc nhở — có nhân vật khủng bố đang tới gần nơi này!
“Hadron — hướng 4 giờ — mau –!!!”
Misha rít lên, Hadron hợp tác với nàng nhiều năm như vậy, hoàn toàn hiểu được ý của nàng. Ngô Chí trợn mắt lên nhìn thấy Misha thật nhanh kề sát bên phải lưng Hadron, Hadron thân thể cao lớn hoàn toàn che kín Misha thân hình nhỏ nhắn. Hadron hướng về phía 4 giờ oanh một quyền vào tường, sức mạnh khổng lồ đánh xuyên qua vách tường, tường sụp đổ ra một lỗ hổng thật lớn, ánh mặt trời theo lỗ hổng chiếu thẳng vào.
Hadron nhanh chóng mang Misha chạy đến lỗ hổng, Ngô Chí lập tức ý thức được bọn họ muốn làm gì, hắn hốt hoảng đuổi theo, một khắc lúc hắn nhảy xuống không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhào tới bám vào vai trái đại hán áo đen —
Gió vù vù bên tai, mắt Ngô Chí bị gió tạt vào đau nhức vô cùng, nhưng hắn không hề muốn nhắm mắt, mở to hai mắt liều chết cảm thụ, làn gió của thế giới bên ngoài.
Oanh —
Lúc rơi xuống trong nháy mắt đó Hadron đánh xuống một quyền, sức mạnh kinh khủng kia làm giảm sức nặng phía dưới. Gã dường như không có để ý trên lưng có thêm sức nặng một người, mà là theo lời Misha nói liều mạng chạy tới hướng 4 giờ. Misha liếc một cái cũng tự chia xẻ nửa chỗ cho Ngô Chí, cũng không nói thêm gì.
Ngô Chí khó khăn ổn định vị trí của chính mình, vừa mới rơi xuống đất vẫn là chấn động đến hắn, yết hầu dâng lên một cỗ *** ngọt. Hadron chạy nhanh sinh ra gió mạnh hung hăng đánh vào người hắn, Ngô Chí chỉ có thể bám chặt vai trái đại hán, mở to hai mắt nhìn đường phố xung quanh nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, miễn cưỡng chớp mắt một cái.
Cái cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ này, khu phố náo nhiệt sầm uất ngày xưa giờ chỉ còn một mảnh trống trải bụi bại, Ngô Chí nhìn hết thảy mọi thứ, như cách xa một đời.
Chạy được một đoạn, đường phố tĩnh lặng như là bị đánh thức, trong góc tối truyền đến một trận ồn ào, có bóng đen tất tất tác tác. Hadron chửi một tiếng, đột nhiên đang chạy nhanh bỗng phanh lại, vừa lúc tránh được mảnh kim thép bắn vào sàn bê tông.
Bầu không khí cũng vì đó mà ầm ĩ, ánh mặt trời như là cách một lớp kính hút ẩm rọi xuống, không có chút độ ấm nào. Ngô Chí như tiến vào một giấc mơ quái dị hoang đường, những diện mạo khác nhau đếm không xuể của lũ quái vật theo hai bên đường phố tuôn ra, chúng nó gào thét, rít lên bổ nhào tới. Ngô Chí trơ mắt mà nhìn một con quái vật trơn nhẵn giống cá bị Hadron oanh thành từng mảnh nhỏ, ruột bắn tung tóe dính một chút lên mặt Ngô Chí, Ngô Chí thậm chí còn thấy nó đang ngọ nguậy!
Hadron dùng thân thể mở đường, Misha ghé vào lưng gã, rút ra một khẩu súng lục bắn tỉa loại nhỏ. Ngô Chí chỉ có thể bấu chặt vào quần áo Hadron để không bị quẳng đi, hắn lúc này vô cùng sâu sắc ý thức được, hắn là một phế vật vô năng —— được rồi, hắn có lẽ là một lá chắn bằng thịt đi, Hadron chỉ tập trung công kích phía trước cùng phía sau bên trái, còn phía sau bên phải, ngoại trừ trí mạng, còn lại đều làm ngơ, Ngô Chí biết lưng hắn đều thối rữa hết rồi.
Ngô Chí bắt đầu cảm thấy hô hấp trở nên nóng hầm hập, ý thức cũng dần hỗn độn, cái cảm giác ngứa ngáy sau lưng lan ra. Hắn muốn cười, trong đợt hỗn loạn này, hắn nghe được rất rõ ràng, tiếng hạt đậu nổ —— trên lưng hắn mụn nước lan tràn bắt đầu hư thối vỡ tan.
—— cứ như vậy biến thành xác thối cấp thấp nhất đi, biến mất trước mắt người nọ?
“Anh ——!?” Misha bên cạnh chú ý tới tình hình của Ngô Chí, hoảng hốt trừng lớn hai mắt:”Anh không tiêm vắc-xin phòng bệnh hả!?”
“Thao. Mẹ ngươi!” Hadron gầm lên, một tay kéo Ngô Chí trên lưng xuống, giống như con chuột bị nhúm trong tay gã:” Mẹ ngươi bức phế vật này lăn xuống khỏi người lão tử!”
Ngô Chí đau đớn chộp vào khoảng không, giữa mảnh hỗn loạn tưng bừng này, hắn lại muốn cười.
Ha, thế là hết?...... Đây là sự lựa chọn của hắn, hắn không hề hối hận.
Gã đại hán giơ Ngô Chí lên, một con quái vật cụt đầu, cả cổ có cái vòng tròn hình răng cưa đang mở bổ nhào tới, Hadron không chút do dự mà di động cánh tay, người trong tay được coi là khiên thịt để ngăn cản con quái vật kia. Ánh mắt lạnh băng phản chiếu hình thể con quái vật đang nhào tới, hắn sẽ lợi dụng lúc con quái vật xé xác người trong tay này, mà vặn gãy người nó.
Không gian thời gian nhiễm thành hai màu đen trắng, không ngừng lan rộng. Tất cả những thanh âm kéo dài đều bị không gian cùng đè ép, Misha chỉ cảm thấy mơ hồ bị ù tai, trước mắt một mảnh bông tuyết, thái dương co rút đau đớn làm nàng muốn xỉu.
“...... A, a a a a a ——!”
Hadron đứng ngây ra trong nháy mắt, sau đó ôm cánh tay phải bị chặt đứt của mình kêu la thảm thiết. Misha thống khổ mở mắt ra, lũ biến dị đông không đếm xuể vừa kéo ra kia giờ như ảo giác biến mất không còn tăm hơi, cả ngã tư đường lặng như tờ, nhu thuận vô cùng. Tầm mắt dừng ở trên hai con người, một người đúng là Ngô Chí đang ngồi dưới đất thở dốc, còn người kia có phải.....
Misha bịt mắt kêu thảm thiết, máu theo khóe mắt chảy xuống —— ngươi có thể tưởng tượng cái cảm giác đau đớn khi đến gần mặt trời rồi nhìn thẳng, vĩ đại, năng lượng kinh khủng sẽ làm một người ở giây tiếp theo mù đi, mùi nồng nặc kia, đáng sợ tưởng chừng làm cho Misha phát điên.
Ngô Chí mệt mỏi nâng mắt, nhìn lên phía trên. Cảnh tượng quen thuộc như thế, quen thuộc đến nực cười. Ngô Chí phức tạp nhìn người phía trên, xa xôi trong trí nhớ vẻ mặt này vẫn không có gì thay đổi.
“...... hi.”
Người đứng trước mặt Ngô Chí ngồi xổm xuống, lấy tay nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt Ngô Chí, tỉ mỉ. Con ngươi dưới lớp kính một mảng đỏ rực, gương mặt *** xảo xinh đẹp của người nọ gợi lên chút cười, ma mị giống như hoa bỉ ngạn(**) sinh trưởng trên nền xương trắng, tản ra mùi vị lạnh lẽo chỉ người chết mới có.
“Ngô Chí, tôi đến đây.”
==========================================
(*) Lang thôn hổ yết: Ăn như hổ đói ^^
(**) Hoa bỉ ngạn: Một loại hoa tượng trưng cho vẻ đẹp của cái chết, truyền thuyết về loại hoa này rất hay, mọi người ai muốn có thể đọc ở đây ^^
Tác giả có lời muốn nói: xèo xèo nha, Diệp Tử tức giận rồi nga, ngươi tự cầu phúc đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.