Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 110: Bị Chộp Cổ




Buổi tối, tòa nhà chính quyền thị trấn đèn đuốc sáng trưng.
Chính quyền thị trấn Phong Lâm tổng cộng có hai tòa nhà, đều là nhà ngang theo kiểu xưa. Tòa nhà thứ nhất, từ tầng một đến tầng ba là văn phòng. Từ tầng bốn trở lên là ký túc xá độc thân. Tòa nhà thứ hai toàn bộ đều là ký túc xá.
Căn phòng của Lư Vệ Đông nằm ở phía đông lầu ba tòa nhà thứ hai, tổng cộng có ba gian phòng, là cán bộ có gian phòng nhiều nhất trong toàn thị trấn Phong Lâm. Trước kia, bởi vì ông ta có ba đứa con, lại là Chủ tịch thị trấn, nên mới phân thêm một gian phòng cho ông ta. Bình thường, những cán bộ đã kết hôn thì chỉ phân phối hai gian phòng. Hiện giờ, con cái của Lư Vệ Đông đều đã trưởng thành, ra ngoài công tác, nhưng Lư Vệ Đông cũng không trả lại một gian phòng nào, mà đơn giản biến nó thành nhà bếp và nhà vệ sinh. Những gian phòng còn lại là một phòng khách và một phòng ngủ.
Hiện tại, trong phòng khách của Lư Vệ Đông đang có một vị khách.
Phó bí thư Đảng ủy Lý Quốc Sinh.
Lý Quốc Sinh năm nay hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi, là trợ thủ đắc lực nhất của Lư Vệ Đông, xếp hạng thứ ba trong bộ máy đảng ủy thị trấn. Khi lão Trấn về hưu, Lư Vệ Đông hết lòng giúp đỡ Lý Quốc Sinh lên làm Chủ tịch thị trấn, tương lai Lư Vệ Đông về hưu, dĩ nhiên cũng muốn an bài Lý Quốc Sinh tiếp nhận chức vụ của mình.
An bài rất tốt.
Nhưng ai ngờ người tính không bằng trời tính, ở trên lại trực tiếp đem Cao Khiết an bài đến thị trấn Phong Lâm làm Chủ tịch thị trấn.
Lý Quốc Sinh tức đến hộc máu.
- Quốc Sinh, sự tình này….
Lư Vệ Đông từ ghế sofa bằng vải bố đứng dậy, hút thuốc, đi qua đi lại trong gian phòng không lớn, hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm giọng nói.
Xế chiều hôm nay, Lý Quốc Sinh cùng với Lư Vệ Đông và hai vị phóng viên đi tới thôn Tây Long phỏng vấn. Hiện giờ, Vương Hạo Trăn đã quay lại Ngạn Hoa, hai người phóng viên ở lại nhà khách thị trấn, ngày mai còn muốn tiếp tục phỏng vấn.
Lý Quốc Sinh tướng mạo ôn hòa, gần như là người đọc sách, lẳng lặng đứng yên một chỗ, trong đầu buồn bực hút thuốc, nghe vậy liền đáp:
- Bí thư, không cần nghĩ rồi, nhất định là Cao Khiết giở trò quỷ. Cô ta trước kia công tác ở Ban Tuyên giáo địa ủy, còn là thành viên văn liên gì đó, thường xuyên đăng bài phát biểu ở báo tỉnh. Phỏng chừng với người của báo tỉnh rất quen thuộc. Tôi có nghe nói, cô ta mấy ngày hôm trước đã đến tỉnh. Phạm Hồng Vũ kia đã đưa cô ta đến nhà ga, có người nhìn thấy mà.
- Có người nhìn thấy, sao lại không nói sớm?
Lư Vệ Đông dừng bước, nhìn chằm chằm hỏi một câu, sắc mặt rất âm trầm.
Lý Quốc Sinh có chút bất đắc dĩ nói:
- Vâng, vợ của lão Tưởng ở trạm nông cơ vừa vặn cũng ở bến xe. Vợ của ông ta làm việc ở thành phố. Hôm trước, lão Tưởng về nhà, trong lúc nói chuyện phiếm đã nhắc tới việc này. Lão Tưởng đến đêm hôm qua mới nói với tôi việc này mà. Bọn họ nào biết Cao Khiết đến tỉnh làm gì.
Lý Quốc Sinh dừng một chút rồi nói thêm:
- Nói sau, cho dù chúng ta sớm biết trước nhưng cũng không có biện pháp ngăn cản phóng viên xuống dưới.
Lư Vệ Đông liền ngơ ngẩn một chút.
Lý Quốc Sinh nói rất đúng.
Lư Vệ Đông ở tỉnh chẳng có mối quan hệ nào cả. Một Bí thư Đảng ủy thị trấn vùng sâu vùng xa, làm sao có thể có được hậu trường ở tỉnh. Đại nhân vật ở tỉnh ai mà thèm nhìn ông ta chứ.
- Con bé Cao Khiết này tôi thật ra đã xem thường cô ta rồi. Thủ đoạn khá cay độc đấy.
Lư Vệ Đông giận dữ nói.
- Haha, tôi muốn nói, việc này chưa chắc Cao Khiết đã nghĩ ra được. Tám phần là do tên Phạm Hồng Vũ nghĩ ra cho cô ta. Tôi còn nghe nói, Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh giết người cũng là do Phạm Hồng Vũ phát hiện đấy. Chính hắn là người đã đến cục Công an thành phố tìm người phá án.
Lý Quốc Sinh cười lạnh một tiếng, ánh mắt u ám.
- Có chuyện này sao?
Lư Vệ Đông lại ngẩn cả người.
Ở thị trấn, nhưng Lý Quốc Sinh tin tức còn linh thông hơn so với Lư Vệ Đông. Cũng không phải nói Lý Quốc Sinh năng lực mạnh hơn Lư Vệ Đông, mấu chốt là Lư Vệ Đông rất “uy nghiêm:, tác phong gia trưởng, động một chút là giáo huấn người khác. Các cán bộ từ trên xuống dưới tuyệt đại đa số đều sợ ông ta, bình thường chẳng ai dám cùng ông ta nói chuyện tào lao. Một số tin tức không đáng tin cậy, lại càng không thể tùy tiện nhắc tới trước mặt Lư Vệ Đông.
Lý Quốc Sinh thì không giống với.
Ông ta nổi danh là “nham hiểm”, bình thường đối đãi với người rất hòa khí. Bất kể là trò đùa hay tán gẫu, ông ta vẫn có thể cười ha hả mà nói rất vui vẻ. Cán bộ trong thị trấn vì thế mà nguyện ý thân cận, đem một số tin tức vỉa hè nói cho ông ta biết. Lý Quốc Sinh liền lựa chọn một số tin tức khá quan trọng báo cáo lại với Lư Vệ Đông.
Chính bởi vì như thế, Lư Vệ Đông mới đặc biệt nể trong Lý Quốc Sinh, coi là mưu sĩ cho mình.
- Bí thư, ngài chớ xem thường gã búp bê này. Phạm Vệ Quốc tôi cũng đã từng quen biết, là một người phúc hậu. Nhưng con trai của ông ta thì lại khác, hoàn toàn không giống như ông ta. Ngài hãy suy nghĩ một chút, ai có thể giống như gã thanh niên này, ở phòng Công an nổ súng đả thương người, bắt cóc con tin. Với hắn, chuyện gì mà làm chẳng được? Còn thiếu chút nữa thì gọi là anh hùng rồi. Ngài có thể nói, đây thuần túy chỉ là một kẻ lỗ mãng không? Chủ tịch địa khu sao không phái người khác mà chỉ phái hắn đến thị trấn Phong Lâm chúng ta? Suốt ngày chính sự mặc kệ, chỉ biết thậm thụt với Cao Khiết. Hắn đến thị trấn Phong Lâm chúng ta chỉ có vài ngày, nhưng phát sinh không ít chuyện. Cho nên, tôi muốn nói, chân chính đối phó không phải Cao Khiết mà là Phạm Hồng Vũ.
Lý Quốc Sinh bình tĩnh phân tích lợi hại. Tuy rằng không phải là cách nhìn của bản thân, nhưng lại nói khá đúng với sự thật. Người tài ba như vậy thì khắp nơi đều có.
- Ừ!
Lư Vệ Đông gật đầu, lập tức lại trở nên lo lắng.
- Nhưng bất kể là Cao Khiết hay là Phạm Hồng Vũ, lúc này đều không quan trọng. Quan trọng là hai vị phóng viên từ tỉnh đến, làm thế nào để đối phó đây? Cứ như vậy mà để cho bọn họ đưa tin ra ngoài thì chúng ta ăn không tiêu đâu.
- Tính tình của Bí thư Tống thì chắc anh cũng đã biết. Nếu cấp trên khiển trách ông ta, ông ta tha cho chúng ta mới là lạ.
Đây là điểm khác nhau giữa Lư Vệ Đông và Lý Quốc Sinh. Lý Quốc Sinh năng lực suy luận rất mạnh, đối với vấn đề phân tích khá đúng chỗ. Nhưng nói đến ánh mắt thì lại xa không bằng Lư Vệ Đông. Lư Vệ Đông từ đầu đến cuối đều nắm chặt những mâu thuẫn chủ yếu nhất.
Nhân vật số một khi suy xét vấn đề, điểm xuất phát không giống như người bình thường.
Lý Quốc Sinh căm tức nói:
- Chiêu này của Cao Khiết rất không tuân theo quy cũ. Cô ta muốn làm như vậy thì đối với cô ta có chỗ tốt nào? Cô ta hiện tại là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm. Nếu bôi đen Phong Lâm thì cô ta có được tiện nghi gì? Bí thư Tống có thể tha cho cô ta không?
Lư Vệ Đông khoát tay nói:
- Quốc Sinh, hiện tại tức giận cũng vô dụng. Cao Khiết là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, nhưng cô ta ở thị trấn Phong Lâm làm việc có mấy ngày đâu. Hiện tại xảy ra chuyện, chính là tôi và anh phải chịu tiếng xấu. Ở trên truy cứu xuống dưới, cô ta chỉ cần nói một câu “Tôi mới tới, còn chưa quen thuộc tình huống…” thì liền đẩy chuyện này tránh xa mình. Ai cũng không có biện pháp với cô ta. Cho dù Bí thư Tống thì cũng không thể trách cô ta được. Ừ, anh nói đây là chủ ý của Phạm Hồng Vũ, tôi thấy cũng có đạo lý. Tôi thấy thằng nhóc con này cũng không phải loại người lương thiện. Người như thế, vọng đọng thì bất kể cái gì. Chỉ sợ hắn căn bản sẽ không suy xét cách nhìn của Bí thư Tống đối với sự việc này. Hắn chính là có đường lui. Hắn vốn là người của UBND địa khu, đến thị trấn chúng ta chỉ là điều tra nghiên cứu. Điều tra nghiên cứu một thời gian ngằn thì phủi mông trở về. Bí thư Tống cũng chẳng còn cách gì đối với hắn. Nếu không thành thì hắn trở về Vũ Dương. Hiện tại đang có bố là Chủ tịch huyện Vũ Dương, Bí thư Tống tay có thể dài đến Vũ Dương không?
Lý Quốc Sinh buồn bực nói:
- Bí thư, tôi thấy nên cho hắn mau chóng trở về đi. Ở lại đây lâu, về sau còn không biết xảy ra bao nhiêu chuyện nữa.
- Cho về? Đuổi như thế nào đây?
Lư Vệ Đông giang hai tay, bộ dạng không có cách nào.
- Người ta là do Chủ tịch địa khu phái tới, muốn làm điều tra nghiên cứu. Quy củ bên ngoài chưa bao giờ chõ mõm vào. Anh lấy lý do gì mà đuổi hắn đi. Chủ tịch địa khu Khâu còn ở đó, làm sao mà công đạo đây? Hơn nữa, cho dù muốn đuổi hắn đi, cũng là chuyện sau này. Trước tiên phải vượt qua cửa ải khó khăn này đã rồi nói sau. Việc này tuyệt đối không thể để cho những ký giả kia viết lung tung đưa tin ra ngoài. Đây là nguyên tắc cơ bản nhất.
Lý Quốc Sinh thở dài, nói:
- Vậy thì cũng chỉ có thể nhượng bộ thôi. Phạm Hồng Vũ cấp cho Cao Khiết một chiêu như vậy, liều mạng cá chết lưới rách, không phải là muốn lập uy sao? Không để cho cô ta một cái đầu người, cô ta sẽ không buông đâu. Lão Tuân kia lúc này phải chịu ủy khuất rồi.
- Tiểu Tuân xứng đáng chịu như vậy.
Lư Vệ Đông âm hiểm nói.
- Người này thành sự không có, bại sự có thừa.
Muốn nói bình thường, Lư Vệ Đông đối với lão Tuân cảm tình không tệ. Ít nhất, khi lão Tuân nịnh nọt, Lư Vệ Đông cũng cảm thấy thật thoải mái. Nhưng lần này y gặp phải chuyện thị phi như vậy, vì tiền đồ và thể diện của mình, Lư Vệ Đông tự nhiên không thể không hy sinh y.
Lý Quốc Sinh gật đầu phụ họa.
- Cũng không biết, đám người Cao Khiết hiện tại còn có biện pháp nào ảnh hưởng hai vị phóng viên kia không?
Một chút, Lư Vệ Đông lại lo lắng nói:
- Tôi lo rằng, mời thần dễ nhưng tiễn thần khó. Người ta là phóng viên báo tỉnh đấy.
Lý Quốc Sinh lại không lo lắng, khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Lư, điều này thật ra không cần lo lắng. Tôi nghĩ, sau lưng Phạm Hồng Vũ còn có người. Loại chủ ý này, bọn họ có thể nghĩ ra, nhưng nhất định sẽ hỏi ý kiến người ở sau. Haha, vậy cũng đều là lão Ma cả. Cao Khiết làm ra chiêu như vậy là vì cái gì? Mục đích là sống yên. Nếu thật đem thanh danh thị trấn Phong Lâm bôi xấu đi, đối với cô ta cũng không có nửa điểm ưu đãi. Cô ta sau này còn phải tiến thêm một bước. Cho nên tôi phỏng chừng, khi cô ta đến tỉnh gọi viện binh, hẳn là đã sớm lưu lại một tay, chờ chúng ta đến nhà thương lượng.
Lời nói “lão Ma” không hỏi cũng biết là chỉ người nào.
Chỉ là người ta quá mức quyền cao chức trọng, trước mặt Lư Vệ Đông, Lý Quốc Sinh cũng không muốn gọi thẳng tên.
Thân trong quan trường, vẫn nên cẩn thận một chút.
Lư Vệ Đông không có lập tức gật đầu, đứng ở nơi đó, lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi hút, tiếp tục đi lại trong phòng, sắc mặt lại trở nên âm u, trong ánh mắt thấp thoáng một tia lửa giận.
Lý Quốc Sinh nói không sai, việc này chỉ có thể nhượng bộ. Không nhượng bộ, Cao Khiết sẽ bức mọi người đến con đường cùng.
Chỉ có điều, đạo lý này tuy đã hiểu rõ, nhưng Lư Vệ Đông lại không cam lòng.
Bị người khác bóp cổ bắt nhận sai, thật sự là quá tệ. Lư Vệ Đông nhiều năm qua chưa từng chịu cảnh tượng này. Hiện tại lại bị hai đứa miệng còn hôi sữa làm cho sượng mặt, Lư Vệ Đông trong lòng bực bội và phẫn nộ là có thể nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.