Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 116: Hạm Hồng Vũ, Cậu Muốn Chân Đạp Mấy Thuyền?




- Tiểu muội, dẫn đến phòng khách quý hai gian.
Bước vào khách sạn, khoảng sân đằng trước cũng hơi giống như khách sạn sau này.
Khách sạn ở tỉnh, thành phố muốn làm quy mô lớn như vậy, nhà đầu tư khẳng định cũng đã đi khảo sát ở Hongkong và những khách sạn khác.
Nhưng rất rõ ràng, quản lý bên trong khách sạn làm sao bằng đời sau được.
Cô nữ nhân viên phục vụ ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Phạm Hồng Vũ, tựa hồ như đối với xưng hô “tiểu muội” của hắn có chút mới lạ.
Xưng hô chính thức hẳn là “đồng chí”.
Tất nhiên, nhân viên phục vụ kinh ngạc cũng không bao lâu thì liền cúi đầu xuống:
- Thư giới thiệu, thẻ công tác, giấy đăng ký kết hôn, lấy ra hết để đăng ký.
Không ngờ cô nàng này không có nghe rõ lời Chủ nhiệm Phạm vừa nói “Chủ nhiệm Phạm, phòng khách quý hai gian”.
Chắc cô nàng nhân viên này nghĩ rằng một nam một nữ chạy đến đây thuê phòng, sao có thể không phải là một đôi?
Chủ nhiệm Phạm liền hướng về phía Chủ tịch thị trấn Cao nháy mắt ra hiệu.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, rồi hướng nhân viên phục vụ nói:
- đồng chí, chúng tôi là đồng nghiệp, muốn thuê phòng khách quý hai gian. Đây là thư giới thiệu của chúng tôi.
Nhân viên phục vụ lại kinh ngạc nhìn họ, liếc mắt một cái, tiếp nhận thư giới thiệu của Cao Khiết, ánh mắt lập tức mở lớn, cẩn thận đánh giá Cao Khiết, giống như là không tin, thốt ra câu hỏi:
- Cô là Chủ tịch thị trấn?
- Như thế nào, không giống sao?
Chủ tịch thị trấn Cao có chút buồn bực. Cô đã bắt đầu cho là mình đã có “quan uy quan thể”, không ngờ lại còn bị nghi ngờ.
- Không giống!
Cô nữ nhân viên phục vụ cũng là thành thật, lập tức lắc đầu.
- Tôi nghĩ rằng cô chỉ vừa mới tốt nghiệp.
Chủ nhiệm Phạm cố gắng nhịn cười, bộ dạng cực kỳ cổ quái.
Cao Khiết cũng không tức giận, cười nói:
- Nếu thật như vậy thì tốt rồi.
Nói xong, ánh mắt hữu ý liếc nhìn Phạm Hồng Vũ. Bộ dạng người này thật cổ quái khiến cơn tức giận tuôn trào. Nếu không phải e ngại nơi này là công cộng thì nói không chừng Chủ tịch thị trấn Cao đã hung hăng đập cho Chủ nhiệm Phạm một cái.
Đây chính là thuộc hạ làm phản.
- Cô hiện tại còn rất trẻ, mà cũng rất giỏi.
Nhân viên phục vụ từ đáy lòng cảm thán nói.
Còn trẻ như vậy, đã là Chủ tịch thị trấn, cô nàng thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy. Trước không cần nói là đã gặp qua, ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ tới. Kế tiếp, thái độ của nhân viên phục vụ rõ ràng thay đổi, nhanh nhẹn làm thủ tục đăng ký phòng cho hai người, lại rất ân cần nói:
- Hai vị lãnh đạo, khách sạn chúng tôi tối nay có biểu diễn. Là đoàn ca nhạc từ tp Nam Phương đến, rất hay. Mọi người nên đến xem, 8:30 bắt đầu biểu diễn. Vé vào cửa rất rẻ, khách sạn chúng tôi giảm giá 50% cho khách. Chúng tôi nơi này có vé, mười đồng một vé, có cần hai vé không?
Mười đồng một vé, dựa theo giá cả bây giờ thì không rẻ chút nào.
Chủ nhiệm Phạm hiện tại toàn bộ lương thưởng cộng lại một tháng cũng chỉ có bảy mươi đồng. Tuy nhiên, Chủ nhiệm Phạm là người giàu có, cho nên không cần quan tâm. Hôm qua, Triệu Ca đã đưa cho hắn hẳn một ngàn đồng.
Triệu Ca trong lòng tuy đau khổ nhưng lại sợ ủy khuất Phạm Hồng Vũ.
Phụ nữ khi yêu một người đàn ông đến mức tận cùng, tình nguyện để mình chịu đau khổ chứ cũng không muốn cho người đàn ông của mình chịu ủy khuất chút nào.
- Đây là giá trước khi giảm hay là sau khi giảm?
Phạm Hồng Vũ lập tức hỏi.
Kỳ thật, hắn đối với đoàn ca nhạc từ phía thành phố Nam Phương tới cũng không có hứng thú quá lớn. Nghiêm chỉnh mà nói, Chủ nhiệm Phạm bất luận loại diễn xuất nào cũng đều không có hứng thú. Nhưng Cao Khiết thì lại có hứng thú. Dù sao cũng không phải ai trong đầu cũng có được trí nhớ của hai mươi mấy năm về sau.
- Giá sau khi giảm rồi ạ. Còn có miễn phí bia và thức ăn vặt.
Thấy Phạm Hồng Vũ tâm động, nhân viên phục vụ lại càng nhiệt tình, cười hết sức chân thành, ra sức dụ dỗ.
Nói không chừng, khi bán được một vé, các cô cũng có được một điểm thưởng nho nhỏ nào thì sao? Cái gọi là trích phần trăm hẳn là còn một danh từ xa lạ, tuy nhiên hình thức thưởng cùng loại thì khả năng đã bắt đầu có.
- Được, cho hai vé!
Phạm Hồng Vũ nâng đồng hồ lên xem, bây giờ mới hơn tám giờ, còn kịp vào phòng rửa mặt một chút.
Cao Khiết tùy ý, cũng không có ngăn cản.
Hình ảnh hiền thê lương mẫu không phải lúc nào cũng được hoan nghênh. Có những lúc, cô không muốn người đàn ông hao phí tiền của cho mình thì ngược lại người đàn ông đó sẽ cảm thấy mất hứng.
Trong Tam tự kinh có nói: Nhân chi sơ, tính bản tiện.
Lập tức hai người cầm chìa khóa phòng. Phòng thuê ở lầu tám, nhưng khách sạn có thang máy.
Đây là khách sạn duy nhất ở Hồng Châu có thang máy. Bởi vậy nó thể hiện đẳng cấp rất nhiều.
Phạm Hồng Vũ bước vào gian phòng của mình, tùy tiện rửa mặt, rồi khẩn cấp đến gõ cửa phòng Cao Khiết. Cao Khiết đang chỉnh trang lại quần áo.
- Chị, không cần trang điểm đâu. Chị trời sinh đã đẹp, nếu lúc này còn trang điểm thì chị đến xem người ta diễn xuất hay người ta đến xem chị diễn xuất? Hãy cho diễn viên người ta có một con đường sống với.
Phạm Hồng Vũ cười hì hì, đứng bên cạnh Cao Khiết, hứng thú nhìn cô vẽ lông mày, tô son, miệng lẩm bẩm tâng bốc. Phải nói, công phu nịnh bợ của Chủ nhiệm Phạm rất cao. Vốn không có cô gái nào không thích người ta nói mình xinh đẹp.
Cao tỷ cũng không ngoại lệ.
- Đi đi, đừng ở chỗ này gây sự.
Cao Khiết không kiên nhẫn, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách. Nhưng Chủ tịch thị trấn Cao đã quên, gương mặt của cô đang ở trong gương mỉm cười, khiến cho Chủ nhiệm Phạm nhìn thấy hết.
Vì thế tủm tỉm bước ra ngoài.
Đến 8strong0, Chủ tịch thị trấn Cao rốt cuộc mới trang điểm xong, thay một bộ quần áo thư nhàn bước ra khỏi cửa phòng. Lần đi công tác này, túi du lịch của Chủ tịch thị trấn Cao còn muốn to hơn túi du lịch của Phạm Hồng Vũ. Bên trong chứa không ít đồ đạc, phỏng chừng là đủ loại quần áo. Cao Khiết là một cô gái thành thị đúng nghĩa duy nhất mà Phạm Hồng Vũ đã từng gặp, hoàn toàn khác hẳn với các cô gái của thành phố Nam Giang. Cao Khiết đã có phong phạm của những cô gái hiện đại sau này. Quần áo, kiểu dáng rất tân tiến. Lúc ở thị trấn, Cao Khiết ăn mặc vô cùng chính thức, tận lực khiến cho hình ảnh Chủ tịch thị trấn trở nên đoan trang. Hiện giờ đi công tác với Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết không kìm nổi liền mang tất cả quần áo đẹp đi theo. Mỗi ngày đổi hai bộ.
Mua một đống quần áo mà không đem ra mặc thì chẳng khác nào ủy khuất Chủ tịch thị trấn Cao.
Hơn nữa, người này xem Chủ tịch thị trấn Cao giống như tiên nữ giáng trần, về tình về lý, Chủ tịch thị trấn Cao không thể khiến cho người sùng bái mình phải thất vọng.
Rất hiển nhiên, một phen công phu này của Cao Khiết cũng không uổng phí. Lúc đi ra, nhìn thấy rõ ràng Phạm Hồng Vũ đang trố mắt, ánh mắt hơi chút khác thường.
Ở phương diện này, tất cả các cô gái đều phi thường mẫn cảm.
Điều này còn hơn một lời nịnh nọt.
Cao Khiết tự nhiên cười nói, nhưng tâm trạng cực kỳ sung sướng.
- Ai, cậu nói xem, tôi và Triệu Ca, ai đẹp hơn?
Ma xui quỷ khiến, Cao Khiết bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.
Phạm Hồng Vũ lập tức gãi đầu, nói:
- Chị, lời này của chị chính là khảo vấn lương tâm của tôi đấy.
Cao Khiết khóe miệng nhếch lên, hừ một tiếng:
- Như thế nào, tôi không đẹp bằng Triệu Ca sao?
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Không phải. Hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau. Mỗi người đều xinh đẹp vô cùng, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Chị là khỏe mạnh, lạc quan, hướng về phía trước, tràn đầy tự tin. Khi ở cùng một chỗ với chị, cả người tràn đầy ý chí chiến đấu. Tổng là muốn có điều biểu hiện. Triệu Ca rất nhát gan, luôn lo được lo mất, sợ bị tổn thương. Khi ở cùng với cô ấy, trong lòng luôn tràn đầy thương tiếc.
- Nhu tình tràn ra!
Cao Khiết cười, bổ sung thêm một câu, rồi lập tức lắc đầu.
- Được rồi, xem như tôi chưa hỏi. Tuy nhiên, Hồng Vũ, cậu và Triệu Ca tôi thấy khó khăn không nhỏ đâu. Nói thật, dì Quản khẳng định là không chấp nhận cô ấy. Tôi nhìn ra được, cậu cũng không phải là người liều lĩnh vì tình yêu. Gia đình, tình thân đối với cậu cái nào cũng quan trọng.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Chị, việc này thật đúng là khó xử. Sau này rồi hãy nói.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, rất không hài lòng nói:
- Cậu có thể vượt qua được, nhưng người ta thì chưa chắc vượt qua được. Cô ấy lớn hơn cậu hai tuổi, chờ khi cậu đến tuổi kết hôn thì cô ấy cũng đã hai mươi bảy tuổi. Cậu chắc chắn là không có biện pháp cho người ta một câu trả lời khẳng định. Tôi thấy cậu nên sớm giải quyết đi. Con gái tuổi càng lớn thì thật sự là tiến thoái lưỡng nan. Đến lúc đó, cậu chính là hại người ta.
Trong nháy mắt, Cao Khiết liền biến thành một nữ Chủ tịch thị trấn uy nghiêm, bắt đầu làm công tác chính trị tư tưởng với cấp dưới.
Khi đó, trong cơ quan chính phủ kết hôn rất muộn, khống chế rất nghiêm. Nam thì phải là hai lăm, nữ là hai mươi ba thì đơn vị mới cấp cho một giấy đăng ký kết hôn.
Trong vấn đề kế hoạch hóa gia đình, cơ quan chính phủ phải làm gương.
Phạm Hồng Vũ khẽ thở dài, lắc đầu.
Hiện tại cho Triệu Ca một câu trả lời khẳng định, Triệu Ca có thể vui vẻ sao?
Cô có thể rời khỏi Phạm Hồng Vũ sao?
Cao Khiết càng thêm không hài lòng nói:
- Cậu có phải đang nghĩ chân đạp mấy cái thuyền?
Với dáng người và điều kiện của Phạm Hồng Vũ, đừng nói hắn chỉ có hai cái đùi, cho dù giống như con rết, có hơn mười cái chân, mỗi chân giẫm lên một thuyền, chỉ sợ cũng có một đám thuyền xếp thành hàng dài chờ hắn giẫm lên.
Phạm Hồng Vũ lập tức bị dồn đến góc tường, tuy nhiên Chủ nhiệm Phạm cũng không phải là người dễ chọc, lập tức phản kích, nói:
- Chị, đừng nói nữa, nói chị đi. Tôi còn chưa nghe nói qua bạn trai của chị đấy.
Cao Khiết đã hai bốn, hai lăm tuổi, đã vượt qua quy định kết hôn của cơ quan. Không cần nói đến kết hơn, quả thật ngay cả bạn trai cũng chưa thấy cô có. Bằng không, chuyện như vậy là không giấu diếm được.
Cao Khiết lập tức trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên hơi đỏ lên, gót giày lộp cộp gõ xuống đất, đi nhanh về phía trước, không để ý tới Phạm Hồng Vũ.
Trong tương lai, Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa Cao Khiết cũng là đôc thân.
Không phải ly hôn, mà căn bản là sẽ không kết hôn.
Chuyện này, Phạm Hồng Vũ nhớ rất rõ ràng, cũng là một trong những chủ đề đầu đường cuối ngõ của thành phố Ngạn Hoa.
Chủ tịch thành phố xinh đẹp mê người không kết hôn, muốn cho người ta không nghị luận cũng là kh1 khăn.
Nhìn theo dáng điệu cao gầy, thướt tha, mềm mại của Cao Khiết, Chủ nhiệm Phạm lần thứ ba giơ tay lên gãi đầu của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.