Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 126: Thẩm Ngọc Thanh




Cao Khiết nghe được, hai mắt sáng rỡ.
Làm thế nào để kinh tế thị trấn Phong Lâm phát triển nhanh chóng thì đây là vấn đề lớn nhất mà cô suy nghĩ khi đến đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào thỏa đáng.
Đây không phải là nói Cao Khiết năng lực không cao, mấu chốt là ở chỗ cô không có trải qua nhiều như Phạm Hồng Vũ. Rất nhiều những quan niệm ở thời bấy giờ nghe rất tân kỳ, nhưng trong đầu Phạm Hồng Vũ thì lại già cỗi, đã lỗi thời. Còn một điều, hoàn cảnh sinh thái quan trường của thị trấn Phong Lâm cực kém. Cao Khiết nhậm chức hơn hai tháng, nhưng gần như luôn bị Lư Vệ Đông áp chế, công việc bình thường không thể thúc đẩy, chứ đừng nói chi là “lập dị”. Khi Phạm Hồng Vũ tới thị trấn Phong Lâm, thủ đoạn lôi đình xuất hiện, mới xem như tạm thời chiếm được thế thượng phong, có thể thảnh thơi đầu óc nghiên cứu một chút con đường phát triển.
- Thị trấn xây dựng xí nghiệp, tăng cường đầu nhập xây dựng cơ sở, kéo đại bộ phận quần chúng làm giàu. Những thứ này đều là cơ sở, khi có được cơ sở này thì con đường sau này sẽ tương đối dễ đi hơn.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Lần này, đến lượt Cao Hưng Hán cũng có chút giật mình, hỏi:
- Kéo đại bộ phận quần chúng làm giàu vẫn là cơ sở?
Đây không phải là mục tiêu sao?
- Vâng, đây là cơ sở. Có tiền, giàu có vĩnh viễn không phải là mục tiêu. Mục tiêu là thành lập một xã hội mới hài hòa, thành lập một vật chất văn minh và tinh thần văn minh, trên diện rộng nâng cao một nông thôn mới hài hòa.
Phạm Hồng Vũ chắc chắn nói.
Cao Hưng Hán rốt cuộc đã cảm thấy hứng thú vô cùng, thoáng thay đổi tư thế ngồi, không tựa vào ghế sofa nữa, mà thẳng thân mình, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Vậy cậu hãy nói xem, nông thôn mới hài hòa là xây dựng như thế nào?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tôi ở thị trấn Phong Lâm cũng đã có hiểu biết bước đầu. Bởi vì nguyên nhân lịch sử, tỉ lệ người mù chữ hoặc thất học ở thị trấn Phong Lâm rất cao. Nhất là tỷ lệ này ở phụ nữ nhiều hơn phân nửa. Phụ nữ ba lăm tuổi trở lên, có sáu đến bảy phần trăm là người mù chữ và thất học. Đại bộ phận chỉ học qua tiểu học, rất ít người học đến trung học. Một người như vậy thì trình độ giáo dục không ổn. Muốn dẫn dắt bọn họ, cộng đồng làm giàu thì đầu tiên phải giải quyết vấn đề giáo dục. Không phải chỉ đơn giản là thoát nạn mù chữ, lại càng không phải là kế hoạch gì lâu dài, mà là lửa sém lông mày. Cho nên, máy móc nông nghiệp kiểu mới có giao cho họ thì cũng như không. Bất kể là gieo trồng nông nghiệp hay là chăn nuôi, hoặc bồi dưỡng cây nông nghiệp đặc chủng, thì đều dính vào việc tích lũy và hấp thu những kiến thức mới. Đơn thuần chỉ dựa theo kinh nghiệm thì vĩnh viễn chỉ có thể đi theo sau người khác. Hơn nữa, trình độ văn hóa của quần chúng nông dân rất thấp, rất nhiều phương thức giải trí tân tiến bọn họ căn bản không có biện pháp tiếp nhận. Vào những lúc rảnh rỗi, ngoại trừ đánh bài và ngủ ra, thì chẳng biết làm cái gì. Haha, khi đó thì kế hoạch hóa gia đình cũng không thể xử lý tốt. Không khí xã hội như vậy, bất kể như thế nào cũng xoay không được. Cho nên, Chủ tịch thị trấn Cao cùng tôi suy nghĩ là, nếu như có thể đến cấp trên, xin một ít trợ giúp tài chính, thì nhất định phải phân ra một ít để xây dựng phòng sách báo ở nông thôn. Sách về khoa học kỹ thuật nông nghiệp phải được đưa đến từng thôn. Từ đó giúp cho mọi người thoát nạn mù chữ, chuyển biến phương thức giải trí. Đem vấn đề thất học trong thanh niên quy về một mối giải quyết hết. Khiến cho bọn họ đều biết rằng, bên ngoài bây giờ là cái dạng thế giới gì. Có giấc mơ thì mới có động lực. Đây chính là pháp bảo mà vị lãnh tụ vĩ đại đã dùng để đánh hạ giang sơn.
Cao Hưng Hán thật sự chấn kinh rồi.
Là chủ tịch thành phố Hồng Châu, ông đương nhiên rõ ràng, không phải là những gì Phạm Hồng Vũ nói có thật có hiệu quả hay không, mà là bên trong cái phương án này, ẩn chứa giá trị chính trị cực cao.
Chỉ cần đem hình thức này đánh bật ra ngoài, thì có thể gây nên chấn động toàn tỉnh, trở thành một mô hình cho một nông thôn theo chiều hướng chủ nghĩa xã hội khoa học hiện đại.
Đây là một chiến tích có phân lượng rất nặng.
Cao Khiết khẽ thở dài nói:
- Ba, nói thật, những lời này con cũng mới nghe cậu ta nói. Cậu ta lừa gạt ba đấy, đây không phải là suy nghĩ của con, hoàn toàn là suy nghĩ của một mình cậu ấy. Con không thể có được suy nghĩ sâu như vậy.
Phạm Hồng Vũ hôm nay nói những lời này, so với những gì Khâu Minh Sơn yêu cầu hắn lúc trước càng tiến hơn một bước. Khâu Minh Sơn chỉ yêu cầu hắn hiệp trợ Cao Khiết, tận lực mau chóng mở ra cục diện mới cho thị trấn Phong Lâm. Kết quả, Phạm Hồng Vũ lại nghĩ đến nhiều thứ sâu xa hơn, càng thêm hoàn chỉnh.
Dựa theo kế hoạch này của Phạm Hồng Vũ, kiên trì bền bỉ quán triệt chấp hành đi xuống, thị trấn Phong Lâm sẽ biến hóa long trời lở đất, hoàn toàn có thể đạt như mong muốn. Có lẽ, thật muốn xây dựng một nông thôn mới lý tưởng hài hòa, còn cần phải đi một con đường rất dài, nhưng có thể khẳng định, Phạm Hồng Vũ vạch ra con đường này, không thể nghi ngờ là chính xác nhất. Đây chính là bản kế hoạch tốt đẹp nhất cho thị trấn Phong Lâm.
Trước mặt cha, Cao Khiết không muốn nói dối càng không muốn cướp công của người khác.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thị trấn Cao, suy nghĩ này là của chị chứ không phải của tôi. Chị mới là Chủ tịch thị trấn. Tôi chỉ là cấp dưới của chị, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho chị ý kiến tham khảo.
Cao Hưng Hán không khỏi bật cười, tùy ý gật đầu một cái.
Phạm Hồng Vũ nói tới điểm này cũng rất quan trọng. Trong quan trường, chú ý chính là cái chính yếu và thứ yếu phải rõ ràng. Nếu lúc tuyên truyền đối ngoại bên ngoài, nói phương án này xuất xứ từ Phạm Hồng Vũ thì như vậy, đối với Cao Khiết hay Phạm Hồng Vũ gì cũng không có chỗ tốt, mà chỉ có chỗ hại. Trong suy nghĩ của lãnh đạo, sẽ hình thành một ấn tượng, Cao Khiết chỉ là một cái bình hoa di động, thực tế thì năng lực có hạn. Còn Phạm Hồng Vũ thì lại ngang ngược đoạt nổi bật của lãnh đạo, không hiểu đạo của cấp dưới.
Xem ra, tiểu tử này chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng trong chính trị lại thành thục chu đáo, vượt xa con gái nhà mình.
- Tiểu Phạm, cậu bây giờ đang giữ chức vụ gì?
Một lát sau, Cao Hưng Hán trầm giọng hỏi.
- Tôi hiện tại là nhân viên của phòng thư ký 1 UBND địa khu Ngạn Hoa, trước mắt đang tạm giữ chức rèn luyện ở thị trấn Phong Lâm, đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng quản lý xí nghiệp xã thị trấn và văn phòng thu hút đầu tư, chịu sự quản lý trực tiếp của Chủ tịch thị trấn Cao.
Cao Hưng Hán liền mỉm cười, khẽ gật đầu nói:
- An bài này có chút thú vị, là ý kiến của đồng chí Khâu Minh Sơn sao?
Cao Khiết đáp thay:
- Chủ tịch Khâu không có an bài như vậy, là con hướng ông ấy cầu viện. Ở thị trấn Phong Lâm công tác không thể triển khai, bộ máy thành viên tư tưởng còn khá cố chấp, xơ cứng, rất khó thay đổi. Chủ tịch địa khu Khâu liền an bài Tiểu Phạm đến thị trấn tạm giữ chức rèn luyện. Chủ tịch địa khu Khâu còn nói….
Cao Khiết cố ý dừng lại một chút.
- Còn nói cái gì?
Cao Hưng Hán hơi tò mò truy vấn.
Cao Khiết hé miệng cười:
- Chủ tịch địa khu Khâu đánh giá như thế này “đủ chống đỡ mười vạn hùng binh”.
Cao Hưng Hán đồng tử bỗng nhiên co rút lại.
Đối với tích cách của Khâu Minh Sơn, Cao Hưng Hán tất nhiên là hiểu rất rõ. Khâu Minh Sơn làm người khiêm tốn, nhã nhặn thủ lễ, nhưng bên trong lại cực kỳ ngạo khí, không dễ dàng khen người khác. Nhưng bây giờ lại đánh giá như vậy đối với một hậu sinh, quả thực là rất tôn sùng rồi.
Hơn nữa, nhìn qua Khâu Minh Sơn cũng không nói khoa trương.
Phạm Hồng Vũ tài năng thì Cao Hưng Hán còn chưa tự mình lĩnh giáo qua, nên tạm thời không thể khen ngợi được gì. Nhưng ánh mắt chính trị của người này cực kỳ nhạy bén, là không thể nghi ngờ.
- Nói như vậy, Chủ tịch địa khu Khâu đối với cậu cũng khá quan tâm.
Cao Hưng Hán hướng con gái mỉm cười nói.
Cao Khiết cái mũi nhỏ hếch lên, đắc ý nói:
- Đúng vậy, con là con gái của ba, Chủ tịch địa khu Khâu không quan tâm con thì còn quan tâm ai nữa? Hai người dù sao cũng là đồng nghiệp cũ mà.
Cao Hưng Hán hai hàng lông mày cau lại nói:
- Đồng chí Minh Sơn biết con là con của ba rồi sao?
- Hihi, con không có nói với ông ấy, cũng không biết là ông ấy có đoán được hay không?
Cao Khiết cười hì hì nói.
Cao Hưng Hán lúc này mới gật đầu nói:
- Cũng không nên nói gì. Tiểu Khiết, con bây giờ còn trẻ, mặc kệ là làm công việc gì, cũng phải làm đến nơi đến chốn. Học nhiều, xem nhiều, tạo cơ sở vững chắc. Luôn lấy tấm biển ở nhà đi rêu rao thì chính là biểu hiện không tiền đồ.
- Ba, con biết rồi, giống như Thẩm Quang Viễn…
Cao Khiết câu nói còn chưa hết thì điện thoại bên cạnh bàn vang lên.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cười nói:
- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Cao Hưng Hán liếc qua một cái rồi bắt máy:
- Xin chào…ồ, là đồng chí Ngọc Thanh à, xin chào.
Quả nhiên là Thẩm Ngọc Thanh.
Cao Khiết liền hướng Phạm Hồng Vũ nháy mắt, tự nhiên cười.
Phạm thần thám liệu sự như thần.
- Chủ tịch thành phố, rất xin lỗi, tôi hướng anh làm kiểm điểm.
Đầu dây bên kia, giọng điệu của Thẩm Ngọc Thanh vô cùng trầm trọng, thanh âm có vẻ khô khốc.
Cao Hưng Hán cũng trở nên nghiêm túc, nói:
- Đồng chí Ngọc Thanh, đây là hai việc khác nhau. Anh là anh, con anh là con anh. Thẩm Quang Viễn lần này quả thật vi phạm pháp luật, nên theo nếp mà xử lý.
Rất hiển nhiên, Cao Hưng Hán đang chờ cú điện thoại này.
Thẩm Quang Viễn bị bắt đến cục Công an thành phố, không có khả năng là không ai báo cáo với Thẩm Ngọc Thanh. Thẩm Ngọc Thanh phỏng chừng trước gọi điện thoại cho Bí thư Dịch rồi, từ trong miệng biết được, con trai của mình đắc tội với con gái của Cao Hưng Hán.
Chấn động này không nhỏ.
Khó trách đêm hôm khuya khoắt lại chấn động Bí thư Thành ủy Đảng ủy công an. Thẩm Ngọc Thanh cũng không nhận ra chính mình không hăng hái tranh giành lại thể diện cho đứa con, hóa ra là bởi vì Cao Hưng Hán.
Như thế có thể lý giải, cán bộ thành phố, người nào mà không biết Cao Hưng Hán và Bí thư Đảng ủy công an Dịch Trường Thiên là bạn bè thân thiết bao nhiêu năm.
Con gái của Cao Hưng Hán thiếu chút nữa bị Thẩm Quang Viễn khi dễ, vậy còn chịu nổi sao? Đều không cần Cao Hưng Hán lên tiếng, Dịch Trường Thiên cũng sẽ không tha cho Thẩm Quang Viễn.
Trách không được Cục trưởng Cam trong điện thoại nói, Bí thư Dịch một chút mặt mũi cũng không cho.
- Chủ tịch thành phố, tuy nói là nói như vậy, nhưng chủ yếu là do tôi không giáo dục cái tên Thẩm Quang Viễn đó cho tốt. Buông lỏng nó quá nhiều. Nó bị như vậy, tôi cũng có một phần trách nhiệm, nên kiểm điểm. Chủ tịch thành phố, nếu anh có thời gian, tôi sẽ tự mình qua gặp anh làm kiểm điểm.
Thẩm Ngọc Thanh ở trong điện thoại cũng rất khiêm tốn nói.
Sự tình đã xảy ra như vậy, cuối cùng phải tìm cách giải quyết. Thẩm Quang Viễn cho dù là khốn kiếp, nhưng chung quy vẫn là con của ông.
Tuy nhiên, Thẩm Ngọc Thanh khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng vẫn còn mang theo hoặc nhiều hoặc ít có điểm không phục.
- Được, hoan nghênh đồng chí Thẩm Ngọc Thanh.
Cao Hưng Hán thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.