Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 131: Bái Kiến Ông Cụ




Chiếc xe jeep trực tiếp lái vào khách sạn Hữu Nghị.
Trước mắt mà nói, khách sạn Hữu Nghị là khách sạn có cấp bậc cao nhất ở thủ đô. Rất nhiều các hoạt động ngoại giao đều diễn ra ở đây.
Ngoại hình rất ngăn nắp, đá cẩm thạch màu đen làm cho người ta cảm thấy rất sung mãn uy nghiêm. Khách sạn Hữu Nghị khánh thành cách đây khá lâu, được xây dựng vào những năm năm mươi, chịu ảnh hưởng phong cách của Nga.
- Hồng Vũ, phòng tôi đã đặt sẵn rồi, chúng ta hôm nay tụ hội một chút, ngày mai sẽ đi gặp ông cụ.
Bảo Hưng dừng xe, dẫn Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết vào trong khách sạn, vừa đi vừa nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ lập tức dừng bước, giật mình nhìn y:
- Đi gặp ông cụ?
Bảo Hưng dường như càng thêm kinh ngạc nói:
- Đúng vậy, cậu đến thủ đô rồi, cũng nên đi gặp ông cụ chứ. Ông cụ vẫn thường hay nhắc đến cậu, nói muốn gặp cậu một chút.
Đây không phải đã sớm nói qua với Phạm Hồng Vũ rồi sao?
- Hồng Vũ, chớ khẩn trương. Cậu hãy xem đây là lần thăm hỏi bình thường. Kỳ thật, ông cụ khá hòa khí, chứ không có nghiêm khắc như bên ngoài hay nói đâu.
Bảo Hưng cũng là lý giải tâm tư của Phạm Hồng Vũ, cười vỗ vai của hắn.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói gì nữa. Theo như lời Bảo Hưng nói, hắn đã đến thủ đô rồi, nếu không đi gặp ông cụ, thì không khỏi quá mức thất lễ. Chẳng lẽ còn muốn ông cụ dùng kiệu đến rước hắn sao?
Bởi vì ngày mai đi gặp ông cụ nên Bảo Hưng không có mời khách khác. Chỉ là bốn người bọn họ ở trong phòng khách sạn Hữu Nghị tụ hội một phen. Cao Khiết và Đông Vũ là bạn học cũ, một thời gian rồi không có gặp mặt, nên khi gặp thì nhiều chuyện để nói. Phạm Hồng Vũ luôn cho rằng Cao Khiết không có hứng thú với các loại đề tài thời thượng, không ngờ hai cô nàng này tán gẫu khí thế ngất trời, nói cái gì là mấy ngày nay sẽ đi dạo quanh và mua sắm ở các trung tâm thương mại lớn.
Mắt thấy Phạm Hồng Vũ mở to mắt, vô cùng kinh hãi, Cao Khiết liều bĩu môi, rất khinh thường nói:
- Ai quy định Chủ tịch thị trấn không thể đi mua sắm chứ?
- Có thể, đương nhiên có thể. Có Chủ tịch thị trấn như vậy thì đó là phúc khí của thị trấn Phong Lâm. Những thứ khác không nói, mỗi ngày sáng sớm đến cơ quan, có thể nhìn thấy một Chủ tịch thị trấn xinh đẹp thì lập tức tinh thần chấn hưng, làm công việc gì cũng hăng hái.
Chủ nhiệm Phạm đều là sóng lên thì thuyền lên.
Bảo Hưng cười ha ha, còn Đông Vũ thì hé miệng cười vụng trộm, khẽ bóp tay Cao Khiết một phen, ánh mắt đều là vẻ trêu tức.
Có Phạm Hồng Vũ là cấp dưới thì cũng là thấy được mà cầu không được.
Ban đêm, Bảo Hưng, Đông Vũ mời Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi xem phim.
Khi đó, loại hình giải trí rất ít. Con ông cháu cha ở thủ đô thì còn thể tiếp cận một số loại hình giải trí mới mẻ như xem phim, nhảy đầm…Nhưng Bảo Hưng xuất thân quân đội, đối với mấy loại hình giải trí này cũng không quen thuộc, nên không mời Phạm Hồng Vũ tham gia. Cũng may bạn bè tốt với nhau ở cái tâm, không có tham gia những loại hình giải trí mới mẽ thì cũng không có gì quan trọng.
Bốn người vừa cười nói vừa xem phim, tâm trạng rất thoải mái.
Buổi tối sẽ ở lại khách sạn Hữu Nghị.
Bảo Hưng và Đông Vũ cũng chưa về nhà mà ở lại khách sạn chơi với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
Sáng hôm sau, Bảo Hưng làm nhiệm vụ tài xế, chở Cao Khiết và Đông Vũ đến một trung tâm mua sắm lớn, mỉm cười nói lời chào tạm biệt hai người, rồi lúc này mới chở Phạm Hồng Vũ thẳng đến thành tây.
Thủ đô năm 87, số lượng xe cộ không nhiều, tình trạng giao thông khá ổn, nên lái xe rất nhanh.
Nhưng hai bên đường lại đầy xe đạp, khiến Phạm Hồng Vũ được mở rộng tầm mắt. Trước kia, chỉ có ở trong TV hoặc trong mấy cuốn tiểu thuyết mới nghe nói hoặc nhìn thấy “đại quân xe đạp”. Lúc này được tận mắt nhìn thấy, quả thực khiến người ta cảm thấy đầy đủ. Chủ nhiệm Phạm tự nhận thân thủ nhanh nhẹn, nhưng cũng hiểu, bên trong dòng nước lũ xe đạp này, phải vững vàng mà cưỡi, khả năng kỹ thuật của mình vẫn chưa đủ cao.
Rất nhanh, chiếc xe jeep đậu vào vùng phụ cận của một con ngõ nhỏ.
Đầu hẻm, có mấy chiến sĩ súng vác vai, đạn lên nòng canh gác.
Đây là những binh lính có thể thấy khắp nơi ở thủ đô. Lưng thẳng, oai hùng. Thật sự có rất nhiều đơn vị trọng yêu và đại nhân vật cần phải bảo vệ.
Ngõ cũng không rộng lắm, có xe đậu ở bên trong. Bảo Hưng liền đem xe jeep đậu ở đầu hẻm, dẫn Phạm Hồng Vũ đi bộ vào. Chiến sĩ ca trực nhìn thấy Bảo Hưng liề gật đầu ra hiệu, vẫn không ngăn cản, cho thấy đối với Bảo Hưng rất quen thuộc.
Đang vào mùa xuân, hai bên ngõ nhỏ thỉnh thoảng có thể thấy được những tán cây xanh rung rinh, đón gió phấp phới, tràn đầy sức sống, làm người ta cảm thấy rất thanh bình.
Bảo Hưng đẩy cánh cửa gỗ một căn nhà tứ hợp viện, mỉm cười nói:
- Tới rồi, xin mời.
Vừa mới vào cửa, lập tức có một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi chạy ra chào đón. Người phụ nữ này dáng người tương đối phúc hậu, cực kỳ chính thống, tướng mạo đoan trang.
- Bảo Hưng, đến đây, vị này là đồng chí Phạm Hồng Vũ?
Người phụ nữ trung niên mỉm cười hỏi.
- Đúng vậy, mẹ, đây là Hồng Vũ.
Bảo Hưng cười nói.
Phạm Hồng Vũ hoảng sợ, vốn tưởng rằng là nhân viên công tác bên cạnh ông cụ, không ngờ lại là mẹ của Bảo Hưng. Nhìn thấy Bảo phu nhân ở trong này đặc biệt đón hắn, lễ tiết này thật sao thật long trọng. Phạm Hồng Vũ cảm động vô cùng, vội vàng cúi người chào Bảo phu nhân thật sâu, kính cẩn nói:
- Xin chào cô ạ!
Vị này chính là tướng quân phu nhân.
- Được, được, Hồng Vũ, đã sớm muốn mời cháu về nhà làm khách, nhưng do công tác của cháu khá bận. Hôm nay cuối cùng cũng đã tới rồi, mau vào đi. Cháu đó, cứ xem nơi này là nhà của mình, ngàn vạn lần đừng làm người xa lạ.
Bảo phu nhân liên tiếp nói, rồi nắm tay Phạm Hồng Vũ, cao thấp đánh giá hắn, mỉm cười chân thành. Tình cảm này giống như người mẹ đối với con của mình. Phạm Hồng Vũ hoàn toàn có thể cảm nhận được sự thân thiết toát ra từ nội tâm, cũng không phải là khách khí nói.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, khoảng cách của hắn đối với căn nhà tứ hợp viện này ngày càng gần, khiến tâm trạng vốn khẩn trương của hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Lực hấp dẫn của Bảo phu nhân hẳn là bẩm sinh, cũng không biết là làm công việc nào nữa.
Nhưng bất kể là bà làm việc gì, có thể được làm việc chung với bà, tuyệt đối là một sự may mắn.
- Mau vào đi, bên ngoài có chút lạnh.
- Vâng, cảm ơn cô.
Phạm Hồng Vũ vẫn duy trì kính cẩn như trước, đi theo đằng sau Bảo phu nhân, bước vào căn nhà tứ hợp viện.
- Ông cụ, Hồng Vũ đến rồi.
Vừa vào cửa, Bảo phu nhân liền mỉm cười nói, thanh âm không hề vang dội, giống như là trước một ông cụ tai thính mắt tinh thì không cần lớn tiếng nói chuyện.
- Haha, tốt, tốt, mau vào đi.
Bên trong cánh cửa lập tức truyền đến một tiếng cười sang sảng.
Chỉ thấy từ trong phòng khách cổ xưa có đặt một chiếc ghế sofa bằng vải bố, nhìn qua đã rất cổ xưa rồi, chẳng khác nào đồ dùng ở thị trấn Phong Lâm, hẳn là từ thập niên 50-60 còn sót lại. Bởi vậy có thể thấy được phẩm đức tiết kiệm của nhà cách mạng thế hệ trước này.
Ở trên ghế sofa, một ông cụ tóc bạc, khuôn mặt tràn đầy hồng quang, chống gậy, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, có vẻ tinh thần hết sức nhanh nhẹn đang ngồi.
Vị này tất nhiên là khai quốc công thần danh chấn cửu châu ông cụ Bảo.
Bên cạnh ông cụ bảo còn có một lão thái thái khoảng bảy mươi tuổi, dáng người phúc hậu, khuôn mặt hiền lành. Hẳn là vợ của ông cụ Bảo, nữ chủ nhân ngôi nhà tứ hợp viện này.
Một bên ghế sofa, ngồi ngay ngắn một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo rất giống với lão thái thái, lưng thẳng, uy phong lẫm lẫm, chắc là ba của Bảo Hưng, thủ trưởng tổng bộ môt ban nào đó, tướng quân Bảo Bình An.
Diện mạo của Bảo Hưng rất giống với ông cụ. Hai người đi ra, không cần bất luận một giới thiệu nào, người khác cũng có thể nhìn ra họ là ông cháu.
Phạm Hồng Vũ bước nhanh đến, cúi đầu thật sâu chào ông cụ bà cụ, cung thỉnh vấn an:
- Xin chào ông nội Bảo, xin chào bà nội Bảo.
- Được, cháu ngoan.
Ông cụ Bảo chút cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Phạm Hồng Vũ.
Lão thái thái thì mỉm cười, không ngừng đánh giá Phạm Hồng Vũ, chính là chàng thanh niên dũng mãnh vô địch, từ trong “thiên quân vạn mã”, đem cháu trai của bà cứu ra ngoài. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là hậu sinh khả úy, hoàn toàn ăn khớp với hình ảnh mà lão thái thái đã đoán.
Sau khi thỉnh an ông cụ, bà cụ xong, Phạm Hồng Vũ liền chuyển hướng sang Bảo Bình An, đồng dạng cung kính cúi đầu, cao giọng nói:
- Xin chào Tướng quân Bảo.
Bảo Bình An nhìn qua, cũng không quá nghiêm túc, vẻ mặt hơi trêu chọc nói:
- Hồng Vũ, cậu gọi là ông nội, bà nội, nhưng lại gọi tôi là Tướng quân, có phải là bên trọng bên khinh không?
Phạm Hồng Vũ sắc mặt đỏ lên, lập tức nói:
- Vâng, xin chào bác Bảo.
- Ừ, lúc này mới công bằng. Về sau, nơi này cũng giống như nhà của cậu, cậu bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây, cũng không nên khách khí với chúng tôi. Đến đây ngồi đi, không cần câu nệ.
Bảo Bình An gật đầu nói.
- Vâng, cảm ơn bác Bảo.
Phạm Hồng Vũ tuy rằng sửa lại xưng hô, nhưng quy cũ thì cũng không chút loạn, lại hơi cúi đầu, lúc này mới ngồi xuống ghế sofa đối diện Bảo Bình An, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt lên đầu gối, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế cẩn thận.
Bảo Bình An liền khẽ gật đầu nói:
- Hồng Vũ, nghe nói trước kia cậu học trường công an, học hình sự à?
- Vâng, bác Bảo. Cháu ở trường công an Hồng Châu học ba năm.
- Haha, khó trách cậu mang trên người khí tức quân nhân như vậy. Học viên trường công an, cũng là quản lý quân sự hóa. Được, rất tốt.
Bảo phu nhân tự mình mang trà lên cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ lại liên tục nói lời cảm ơn.
Bảo phu nhân lúc này mới bước đến ngồi bên cạnh Bảo Bình An. Bảo Hưng và Phạm Hồng Vũ cùng ngồi một chỗ, bình trà được đặt một bên.
Trong ngôi nhà tứ hợp viện luôn tỏa ra tác phong nghiêm túc.
Quân nhân thế gia, mấy chục năm mưa gió bất bại, đều có kế thừa đáng giá thủ vững.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.