Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 231: Lục Nguyệt vẫn chưa hết hy vọng !




Cao Khiết và Triệu Ca đều nghĩ tới Phạm Hồng Vũ tối nay chắc chắn sẽ không tìm đến Triệu Ca. Đồng chí Phạm Hồng Vũ hôm trước vừa mới lên làm Chủ tịch thị trấn, Tống Mân nể mặt hắn, hắn nhất định phải quý trọng. Trong thời khắc có nhiều lãnh đạo lớn đang ở đây, nên khắc chế “dục vọng” của mình, đừng vạch áo cho người xem lưng.
Bằng không, chính là làm mất mặt Bí thư Tống.
Xem ông ta cất nhắc loại người nào?
Một chút cũng không có định lực.
Nhưng Chủ tịch thị trấn Phạm vẫn đến, quá đột ngột khiến cho Cao Khiết cũng chưa kịp rời khỏi. Chủ tịch thị trấn Phạm nghênh ngang gõ cửa phòng Triệu Ca, rất tùy ý kêu lên “Ca Nhi, là anh”, dường như sợ người khác không biết mối quan hệ thân mật giữa hắn và Triệu Ca.
Người này là người nào?
Cao Khiết liền nhìn Triệu Ca khẽ mỉm cười, hơi bỡn cợt. Triệu Ca khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, không chút do dự chạy tới mở cửa.
- Hồng Vũ, anh đến rồi…
- Đúng vậy, anh phải đến chứ, xem hai người đang thì thầm nói cái gì?
Chủ tịch thị trấn Phạm cợt nhả, há miệng ra là nói hươu nói vượn.
Cao Khiết lập tức nghiêm mặt lại, sẵng giọng nói:
- Con gái chúng tôi nói chuyện, cậu chạy tới xem náo nhiệt làm gì?
- Haha, bạn gái tôi nói chuyện, tôi cũng nên nghe một chút chứ?
Chủ tịch thị trấn Phạm da mặt dày giống như tường, căn bản liền không cần quan tâm Bí thư phê bình. Hơn nữa, lời của hắn nghe vào giống như chẳng có tật gì xấu.
Bạn gái nói chuyện?
Dường như Triệu Ca chưa phải là bạn gái duy nhất của hắn. Bí thư Cao cũng bị tính trong phạm trù bạn gái của hắn.
- Hồng Vũ, anh ngồi đi, mệt mỏi cả ngày rồi.
Triệu Ca lại cao hứng, hoàn toàn không để ý đến lời nói sắc bén của bọn họ, liên tiếp nói, đem Phạm Hồng Vũ đến cái ghế mà cô ngồi, rồi lại lấy cái bình giữ nhiệt, rót trà cho Phạm Hồng Vũ.
Không thể nghi ngờ, cái bình giữ nhiệt này là Triệu Ca đặc biệt mang đến cho Phạm Hồng Vũ mỗi người một cái, không nặng bên này nhẹ bên kia.
Chủ tịch tỉnh thị sát, Phạm Hồng Vũ toàn bộ hành trình đều phải đi theo, thần kinh khẩn trương cao độ, khẳng định mệt chết đi được.
Cao Khiết bĩu môi nói:
- Ca Nhi, em đừng chìu cậu ta. Người này chỉ biết ăn vạ. Em càng nuông chiều cậu ta, thì cậu ta sẽ ngày càng ức hiếp em. Bọn đàn ông đều là như thế.
Nghe lời này, giống như Bí thư Cao hiểu rất rõ đàn ông vậy. Kỳ thật Bí thư Cao đối với hiểu biết đàn ông tuyệt đối không bằng Triệu Ca. Dù sao hai cô sống trong hai hoàn cảnh khác nhau. Triệu Ca không ít lần bị đàn ông quấy rầy. Còn Cao Khiết thì chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Không ai dám!
- Hihi, chị, chị không phải vẫn nuông chiều anh ấy sao?
Triệu Ca cười hì hì trêu chọc Cao Khiết một câu.
Cao Khiết lập tức đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Ca một cái, cả giận nói:
- Ca Nhi, em học được cách nói năng ngọt xớt chỗ nào vậy? Chị khi nào mà chìu chuộng cậu ta? Kia là do da mặt cậu ta dày, không sợ bị mắng.
Triệu Ca cười khanh khách.
Nhìn Cao Khiết lúc đó bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt, Triệu Ca cảm thấy đặc biệt thú vị. Cho tới nay, Cao Khiết chính là một trong những thần tượng mà Triệu Ca sùng bái. Triệu Ca cảm thấy, làm phụ nữ giống như Cao Khiết, hoàn toàn không uổng chút nào. Lúc nào cũng khí độ ung dung, không chút hoang mang. Nhưng hiện tại cô đã biết, hóa ra, Bí thư Cao cũng giống như cô, cũng biết thẹn thùng.
- Đúng, đúng! Bí thư Cao phê bình thật sự có đạo lý. Tôi là người có khuyết điểm thật lớn, ưu điểm duy nhất chính là da mặt dày.
Cao Khiết và Triệu Ca lập tức mở to mắt, đồng loạt lắc đầu.
Bắt đầu từ khi nào da mặt dày lại trở thành ưu điểm, mà còn là ưu điểm duy nhất?
Xem ra người này là rất có vấn đề.
Chủ tịch thị trấn Phạm lại còn ở chỗ đó dương dương tự đắc.
Hai “bạn gái” đang lúc nói chuyện phiếm, cũng phải cần da mặt dày đến một trình độ nhất định thì mới giống như Chủ tịch thị trấn Phạm, công nhiên chạy vào làm rối, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ nhất đẳng.
Cao Khiết đứng dậy nói:
- Được rồi, Chủ tịch thị trấn Phạm, cậu cứ ở chỗ này đắc chí đi. Tôi xin lỗi không tiếp được nữa.
- Ai, chị, chị đừng đi, chị đi rồi, tôi làm sao dám ở nơi này?
Chủ tịch thị trấn Phạm lập tức không còn cứng rắn được nữa, vội vã nói.
- Ơ, Chủ tịch thị trấn Phạm biết khiêm tốn rồi à? Trên thế giới này còn có người dám gây sự với cậu sao? Tôi ở đây còn không dám làm cái bóng đèn lớn như vậy đâu.
Câu cuối cùng, Bí thư Cao là nói thầm.
Triệu Ca vội vàng tiến lên, nắm tay Cao Khiết nói:
- Chị, Hồng Vũ nói thật đấy. Chị đừng đi.
Triệu Ca cũng biết tối nay không giống như lúc trước. Bí thư Cao và Chủ tịch thị trấn Phạm cùng nhau đi thăm hỏi Triệu tổng, đương nhiên là hợp lý, lễ tiết đầy đủ. Nhưng nếu Chủ tịch thị trấn Phạm một mình ở chỗ này là không thỏa đáng rồi. Hiển nhiên, Cao Khiết vừa đi, Phạm Hồng Vũ cũng không thể không đi, mà lúc đó Triệu Ca sẽ không vui.
Đã lâu rồi không gặp người yêu, trong đầu không biết là có bao nhiêu nhớ nhung. Tuy rằng bởi vì có Cao Khiết ở đây, nửa điểm động tác thân mật cũng không thể. Nhưng so với ở một mình thì còn tốt hơn nhiều.
Cao Khiết vuốt tóc Triệu Ca, khe khẽ thở dài, lại ngồi xuống.
Cô hiểu được tâm tình của Triệu Ca.
Thật giống như lần trước, Phạm Hồng Vũ đi thu hút đầu tư, một hơi ở Giang Khẩu cả mười sáu ngày. Cao Khiết cũng chịu qua cảm giác ruột nóng rối bời, huống chi là Triệu Ca đã mấy tháng rồi chưa gặp Phạm Hồng Vũ.
Hai người bọn họ mới chính thức là người yêu.
Vừa nghĩ đến đây, Cao Khiết lại sợ hãi.
Chẳng lẽ….chẳng lẽ mình không bỏ được người đàn ông này sao?
Không ngờ trong lòng lại mâu thuẫn như vậy.
Chủ tịch thị trấn Phạm cũng không nhàn rỗi, mà rất nhiều người cũng không nhàn rỗi, đặc biệt là Vưu Lợi Dân.
[CHARGE=3]Sau khi ăn cơm xong, Vưu Lợi Dân ở lại nhà khách, một khắc cũng không ngừng nói chuyện với cán bộ địa khu Ngạn Hoa. Đây cũng là quy trình lãnh đạo thị sát ở dưới, nhân cơ hội này kết nối với lãnh đạo chủ chốt ở cơ sở nhiều hơn, liên lạc cảm tình.
Quan trường sinh thái, nguyên bản chính là ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại.
Khi thị sát huyện Hồng Tinh, Vưu Lợi Dân đã cùng với Lương Quang Hoa, Khâu Minh Sơn và các cán bộ chủ chốt nói chuyện qua. Nhưng tối nay, Vưu Lợi Dân lại tìm Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn nói chuyện.
Đến nhậm chức một năm, Vưu Lợi Dân đối với tình huống của các thành phố cấp địa đều có hiểu biết nhất định. Giữa các lãnh đạo chủ chốt hoặc nhiều hoặc ít tồn tại mâu thuẫn khác nhau, và điều này rất bình thường. Nhưng tình huống địa khu Ngạn Hoa dường như khá nghiêm trọng. Mấu chốt ở chỗ Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn quan niệm chấp chính kém nhau quá lớn. Lương Quang Hoa đặc biệt bảo thủ, còn Khâu Minh Sơn thì lại kiên quyết cải cách, thường sẽ phát sinh một số va chạm. Vưu Lợi Dân hy vọng thông qua sự kết nối với hai người, cùng với những gì nhìn thấy nghe thấy ở thị trấn Phong Lâm ngày hôm nay sẽ thay đổi một ít quan niệm của Lương Quang Hoa, khiến ông ta thử chấp nhận quan niệm mới của Khâu Minh Sơn. Hai cán bộ trẻ tuổi ở dưới mà còn khiến cho thị trấn của mình phát triển nhanh chóng, thân là lãnh đạo tối cao của địa khu, Lương Quang Hoa cũng phải cẩn thận điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Nếu thị trấn Phong Lâm so với địa khu Ngạn Hoa mà phát triển nhanh hơn thì hai cấp cán bộ địa khu, thị xã trên mặt đều sẽ rất khó coi.
Thời gian nói chuyện với nhau cũng không quá dài. Lương Quang Hoa tuổi so với Vưu Lợi Dân còn lớn hơn vài tuổi, khi Vưu Lợi Dân và ông ta nói chuyện với nhau, rất chú ý phương thức, vô cùng dịu dàng, uyển chuyển. Hơn nữa mấy ngày nay, Lương Quang Hoa vẫn cùng đi thị sát, thể lực cũng không còn khỏe. Vưu Lợi Dân cũng không thể trì hoãn cán bộ lão thành nghỉ ngơi. Tuy nhiên, hiệu quả của buổi nói chuyện dường như không tệ lắm. Lương Quang Hoa giáp mặt thừa nhận hôm nay đã nhận lấy sự chấn động không nhỏ. Không thể tưởng được, một thị trấn Phong Lâm nho nhỏ lại làm ra trò như vậy. Xem ra cũng phải tổng kết lại một chút kinh nghiệm, tranh thủ mở rộng “hình thức Phong Lâm” trong toàn địa khu.
Ít nhất thái độ này khiến Vưu Lợi Dân tương đối hài lòng.
Vưu Lợi Dân cuối cùng tiếp kiến chính là Phó bí thư Thị ủy Ngạn Hoa, Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa Lục Nguyệt.
Một mình gặp mặt!
Lúc này, Tiêu Lang đã từ phòng họp nhà máy điện tử Thiên Ca trở về nhà khách, mỉm cười dẫn Lục Nguyệt vào phòng Vưu Lợi Dân. Phòng của Vưu Lợi Dân là căn phòng rộng nhất của nhà khách. Bên trong lâm thời bố trí một chiếc bàn và ghế, được dùng để tiếp khách.
- Xin chào, Chủ tịch tỉnh!
Lục Nguyệt vừa vào cửa, liền cúi đầu chào Vưu Lợi Dân thật sâu, kính cẩn thỉnh an.
- Haha, Tiểu Lục, lại đây ngồi đi.
Vưu Lợi Dân cười nói, tinh thần rất phấn chấn. Trung ương mạnh mẽ xây dựng đội ngũ cán bộ trẻ hóa, thể lực càng thêm dư thừa.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch tỉnh.
Lục Nguyệt lại cúi đầu, chậm rãi bước qua, ngồi xuống ghế đối diện với Vưu Lợi Dân, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế ngồi vô cùng đoan chính.
Tiêu Lang pha trà cho y.
- Tiểu Lục, sức khỏe của cha cậu tốt chứ?
Lục Nguyệt vội khom người, kính cẩn nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm. Sức khỏe của ba tôi rất tốt. Chủ tịch tỉnh và ba của tôi quen biết với nhau?
- Ừ, quen thuộc! Chúng tôi trong rất nhiều cuộc hội thảo và nghiên cứu học thuật đã gặp mặt nhau. Cha của cậu tri thức uyên bác, bản lĩnh lý luận thâm hậu, tôi rất bội phục.
Lục Nguyệt vội vàng nói:
- Chủ tịch tỉnh đã quá khen! Chủ tịch tỉnh mới chính là phần tử tri thức chân chính, là tấm gương cho chúng tôi học tập.
Vưu Lợi Dân khoát tay, nói:
- Haha, Chủ tịch Mao đã nói, tri thức không đổi mới thì sẽ không cản được sự phát triển của thời đại. Tiểu Lục đến Ngạn Hoa công tác cũng một thời gian rồi chứ? Có cái gì tâm đắc không?
Lục Nguyệt chỉnh lại tư thế ngồi, nói:
- Chủ tịch tỉnh, Ngạn Hoa là vùng cách mạng cũ, dân phong thuần phác, tính chất cách mạnh vô cùng rõ nét. Nhưng cảm giác của tôi, tư tưởng cán bộ vẫn chưa được mở ra. Hơn nữa, một bộ phận cán bộ đang làm việc vẫn còn thiếu tư tưởng đổi mới.
Vưu Lợi Dân hai hàng lông mày nhướng lên nói:
- Ồ, xin cứ nói!
Lục Nguyệt nói:
- Ví dụ như thị trấn Phong Lâm, phát triển thật là nhanh chóng. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ hai vị đồng chí trẻ tuổi, năng lực rất mạnh. Nhưng thị trấn Phong Lâm dù sao cũng còn quá nhỏ, toàn bộ thị xã Ngạn Hoa, thậm chí địa khu Ngạn Hoa phải sải bước phát triển. Chỉ phát triển có mỗi thị trấn Ngạn Hoa thôi thì vẫn không đủ. Trước đó không lâu, tôi đề nghị ở thị xã thành lập một văn phòng thu hút đầu tư, đem đồng chí Phạm Hồng Vũ chủ trì công tác của văn phòng này. Nhưng các đồng chí lãnh đạo khác ở thị xã lại không có cùng cái nhìn. Chủ tịch tỉnh, cá nhân tôi cho rằng, đem hai vị đồng chí năng lực mạnh như vậy ở trong cùng một thị trấn, thật sự là hơi lãng phí. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn có thể rút ra một người, đến chủ trì công tác thu hút đầu tư cho thị xã. Nếu đồng chí Phạm Hồng Vũ thích hợp ở lại thị trấn Phong Lâm thì như vậy mời đồng chí Cao Khiết đến thị xã chủ trì công tác thu hút đầu tư, là rất hợ lý. Toàn bộ đều là nhân tài.
- Ừ, ý kiến này của cậu cũng có đạo lý nhất định.
Vưu Lợi Dân trầm ngâm gật đầu.
Một nụ cười hiện lên cực kỳ nhanh trên khóe miệng Lục Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.