Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 258: Dọa không chết được ngươi




Đồn trưởng Tưởng là loại thông minh cỡ nào, tự nhiên là hiểu được ý tứ của Thành ca. Chẳng qua là trước mặt nhiều người, y không biết giải thích như thế nào. Chuyện như vậy làm sao có thể vài lời ba xạo là có thể giải thích được. Hơn nữa, cục diện lúc này quả thật khiến cho y rất bị động. Gã đầu trọc thì ép, Thành ca thì chất vấn cũng không phải là vô lý.
Chỉ cần y phản bác thì Thành ca nhất định sẽ có nhiều lý do để răn dạy y.
- Đồn trưởng Tưởng, hóa ra là anh an bài, là anh cố ý chơi tôi.
Gã đầu trọc rất phối hợp, la to lên, giọng điệu cực kỳ oán hận.
Lòng người chính là như vậy. Mặc dù Phạm Hồng Vũ ra tay đối với y, gã đầu trọc cũng không căm hận Phạm Hồng Vũ. Dù sao Phạm Hồng Vũ và gã trước kia cũng không quen biết. Cho dù chính mình trước đó không lâu thu lấy mười ngàn đồng, cũng chính là Phạm Hồng Vũ móc tiền túi ra. Phạm Hồng Vũ có lý do để đối phó gã. Nhưng đồn trưởng Tưởng thì lại không giống với. Gã đầu trọc xem ra, Đồn trưởng Tưởng phải là người một nhà. Hiện giờ bị người một nhà bán đứng thì tự nhiên đối với Đồn trưởng Tưởng hận đến xương tủy.
Triều đại thay đổi, trừng phạt nội gian so với trừng phạt lẻ thù thì tàn khốc hơn nhiều. Và nguyên nhân đều xuất phát từ loại tâm lý này.
- Quang tử, đừng kêu nữa. Cho dù cậu thông minh thì sớm hay muộn cũng có một ngày bị người đùa chết.
Chủ nhiệm Diệp lúc này nói chen vào.
[CHARGE=3]Thật sự là không thèm quan tâm đến sự “âm hiểm” của Thành ca. Bất kể thế nào, Đồn trưởng Tưởng mới là bạn của Chủ nhiệm Diệp. Mắt thấy Đồn trưởng Tưởng kinh ngạc, Chủ nhiệm Diệp không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Anh là ai?
Thành ca lập tức trừng mắt lên nhìn Chủ nhiệm Diệp, hùng hổ nói.
Chủ nhiệm Diệp cười lạnh một tiếng nói:
- Tôi là Chủ nhiệm văn phòng của cục Độc quyền thuốc lá. A Thành, tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, anh cũng không cần ở trong này đùa giỡn ám chiêu. Anh nếu thật sự quan tâm đến Quang tử, anh sao lại không lên cứu anh ta? Miệng hô to thì được gì? Có lợi ích gì đâu. Có gan thì anh lên đi, bắt người ta lại.
Lại là một cao thủ!
Chẳng những giải vây cho Đồn trưởng Tưởng mà còn xúi giục Thành ca tiến lên thu thập Phạm Hồng Vũ.
Chủ nhiệm Diệp đã sớm không quen nhìn Phạm Hồng Vũ rồi, nên luôn luôn tìm cơ hội. Hiện tại, cơ hội rốt cuộc đã xuất hiện. Chỉ cần Thành ca ra tay với Phạm Hồng Vũ thì sẽ có trò hay để xem.
Về phần có phải hay không khiến người sau lưng Phạm Hồng Vũ nổi trận lôi đình thì Chủ nhiệm Diệp không thèm để ý.
Dù sao việc này cơ bản cũng không liên lụy đến y. Sự kiện lần này y cũng không phải là diễn viên chính. Có náo loạn lên thì chỉ cần y không động thủ thì không có người chú ý đến y.
- Cục Độc quyền thuốc lá? Thế thì anh ở đây nhiều chuyện làm gì?
A Thành nổi cơn giận với Chủ nhiệm Diệp, phản bác lại lời xúi giục đối phó với Phạm Hồng Vũ của Chủ nhiệm Diệp. Quả thật không hổ danh cao thủ.
Chủ nhiệm Diệp cười ha hả, mặc kệ Thành ca, lập tức quay sang chỗ khác:
- Quang tử, anh cũng thấy đấy. A Thành không có ý định cứu anh. Nói thật cho anh biết, ở đây vẫn là do Đồn trưởng Tưởng định đoạt.
Phó Đình Đình khó chịu, chen vào nói:
- Không đúng, Chủ nhiệm Diệp. Tôi thấy người định đoạt ở đây là Chủ tịch thị trấn Phạm. Chủ tịch thị trấn Phạm, có phải vậy hay không?
Chủ tịch thị trấn Phạm lập tức dở khóc dở cười.
Xem ra cô bé điên này là toàn tâm toàn ý với hắn. Đương nhiên, trong lúc này cô đã khó chịu đến cực điểm với Chủ nhiệm Diệp. Lúc ở khách sạn, Chủ nhiệm Diệp đảm nhiệm nhiều việc, ra vẻ dường như việc này chỉ cần Chủ nhiệm Diệp ra mặt sẽ lập tức giải quyết dễ dàng. Nếu mà đến đồn công an, hoàn toàn sẽ không có chuyện như vậy. Nếu Phạm Hồng Vũ không quả quyết ra tay, Chủ nhiệm Diệp cũng phải ăn quả đắng, càng không cần phải nói lấy lại công đạo cho Phó Đình Đình.
Ở trung tâm mua sắm, là Phạm Hồng Vũ trượng nghĩa ra tay, khi tới đồn công an, xem ra còn phải là nhờ Phạm Hồng Vũ đến giải quyết vấn đề.
Giờ phút này, Chủ nhiệm Diệp trong mắt Phó Đình Đình chẳng khác nào một tên hề.
Bây giờ lại còn giả vờ giả vịt, tưởng mình là nhân vật mạnh.
- Chủ tịch thị trấn Phạm?
Tất cả mọi người giật mình kinh hãi, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn Phạm Hồng Vũ.
Như thế nào, người không có đầu óc lại chính là Chủ tịch thị trấn?
Chủ nhiệm Diệp vừa rồi không hướng đám người Đồn trưởng Tưởng giới thiệu quan hàm của Phạm Hồng Vũ, trên cơ bản, thân phận của Chủ tịch thị trấn Phạm ở đồn công an thuộc loại “người qua đường vô danh”.
Đồn trưởng Tưởng giật mình, vội vàng nói:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, xin anh thả Quang tử ra trước, mọi chuyện chúng ta thương lượng lại.
Nếu là trong thể chế thì lại càng dễ nói chuyện. Quy tắc thì mọi người đều phải tuân thủ.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, rốt cuộc buông lỏng cánh tay.
Quang tử bị ấn chặt một thời gian lâu, cổ và toàn thân đều đau nhức không ngừng. Tạm thời không đứng lên được. A Thành vội tiến lên, đỡ Quang tử dậy rồi trợn mắt nhìn Phạm Hồng Vũ quát:
- Cậu là Chủ tịch thị trấn ở đâu? Sao lại coi trời bằng vung vậy?
Bất kể nói như thế nào, nhất định phải ở trước mặt gã đầu trọc biểu đạt thái độ. Bằng không thì vở kịch sẽ coi như không công. Xé toang mặt mũi với Đồn trưởng Tưởng hoàn toàn chẳng đạt được bất cứ điều gì.
- Tránh ra một bên!
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng tung ra một câu.
Đối với việc làm bộ làm tịch của A Thành, Phạm Hồng Vũ nửa điểm hảo cảm cũng không có. Hắn công tác trong hệ thống công an đã rất nhiều năm, trong đầu rõ ràng, A Thành đúng là cái loại “e sợ cho thiên hạ bấn loạn” mà dùng gật quấy thêm phân heo. Bất luận một đơn vị nào mà có người như vậy thì đừng mơ tưởng đến việc bình an. Người như thế sẽ luôn tìm cách làm ra động tĩnh, điển hình của việc thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa.
Phạm Hồng Vũ căn bản không lo lắng A Thành sẽ có dị động gì.
Người như thế hắn thấy cũng nhiều, ngoài miệng thì kêu lợi hại lắm, nhưng so với ai khác thì đều ngoài mạnh trong yếu.
Tuyệt đối tự tin thường được thành lập từ thực lực ở trên.
Quả nhiên A Thành nghe vậy thì sửng sốt, sắc mặt xanh mét, miệng nói thầm một câu, rồi đỡ Quang tử sang ngồi một bên, bất kể thế nào cũng không dám tiến lên động thủ.
Chủ nhiệm Diệp vừa rồi nói rất chính xác, trước mắt thì trong lúc này, Đồn trưởng Tưởng vẫn là người có quyền lên tiếng. Chỉ cần Đồn trưởng Tưởng không hạ mệnh lệnh, những cảnh sát khác sẽ không dám lộn xộn. Để một mình y tiến lên “cắn xé” với Phạm Hồng Vũ thì A Thành không có lá gan như vậy. Nhìn sức khỏe của song phương thì A Thành không phải là đối thủ của Phạm Hồng Vũ.
Chủ tịch thị trấn Phạm ngay cả Quang tử cũng dám thu thập thì A Thành y tính là cái gì.
- Đồn trưởng Tưởng, mau lên. Các người đứng ngây đó làm gì? Lập tức bắt cái tên khốn kiếp kia lại.
Quang tử vừa mới được tự do, liền lập tức chứng nào tật nấy, hướng Đồn trưởng Tưởng kêu to lên.
Đồn trưởng Tưởng sắc mặt xấu hổ.
A Thành lại bận rộn rót cho Quang tử một tách trà nóng, bộ dạng rất ân cần, khiến cho không ít cảnh sát lộ ra ánh mắt khinh miệt.
Bên trong náo loạn thì bên ngoài cũng có động tĩnh. Một chiếc xe Audi màu đen chạy đến, đánh tay lái vào trong sân đồn công an.
Chiếc xe phanh một cái, cửa xe bị đụng thật mạnh.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Một gã cảnh sát trung niên mặc đồng phục, cùng với hai gã cảnh sát khác đi nhanh đến.
- Cục trưởng Hám!
Đồn trưởng Tưởng và các cảnh sát khác không kìm nổi hai chân chụm lại, đứng thẳng lên.
Cục trưởng Hám rất nhanh đã tới.
Vị Cục trưởng Hám này ước chừng hơn bốn mươi tuổi gần năm mươi, thân hình to mọng, bụng to, màu da trắng nõn, không giống như người địa phương, vẻ mặt uy nghiêm.
Tuy nhiên nhìn kỹ lại, trong ánh mắt của ông ta hiện lên một tia kinh hoảng.
Đúng vậy, chính là sợ hãi.
Chỉ có điều che giấu rất khá.
- Anh rể, anh rể, anh đến rồi. Thật tốt quá!
Quang tử cũng không biết lấy ra đâu sức mạnh, từ trong ghế nhảy dựng lên, nước mắt nước mũi chảy dài ra, giống như là bị thiên đại ủy khuất.
Nhìn thấy bộ dạng của Cục trưởng Hám, Phạm Hồng Vũ trố mắt.
Vị anh rể em vợ này tuổi tác thật sự là chênh lệch hơi nhiều. Quang tử chỉ hơn hai mươi tuổi, còn Cục trưởng Hám thì hơn Quang tử ít nhất cũng hai mươi tuổi. Gọi là cậu cháu thì còn không bằng gọi là cha con.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ liền hiểu ngay. Đoán chừng là chồng già vợ trẻ. Chị của Quang tử hẳn là so với Cục trưởng Hám nhỏ hơn nhiều tuổi, cho nên rất được sủng ái, ở trong nhà rất có tiếng nói. Cục trưởng Hám ở nhà nhận bà xã làm lãnh đạo, vì vậy Quang tử mới dám không kiêng nể ai, dựa vào chiêu bài của Cục trưởng Hám mà lũng đoạn thị trường.
- Mau, anh rể, anh mau hạ mệnh lệnh, đem những tên khốn kiếp này bắt lại. Bọn họ đánh em..Ui da!
Quang tử còn chưa dứt lời, Cục trưởng Hám đã xoay tròn cánh tay, bốp một tiếng, bàn tay in hằn năm dấu lên gương mặt thịt của Quang tử.
Cục trưởng Hám một cái tát dùng hết sức lực, Quang tử lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Nửa bên mặt chỉ trong chốc lát sưng to lên. Quang tử một tay bưng kín mặt, hoảng sợ nhìn vẻ mặt hung tợn của anh rể, sau một lúc lâu vẫn không nói ra lời.
Vừa sợ vừa choáng váng!
- Đồ khốn kiếp, cậu đáng bị vùi dập giữa chợ đấy.
Cục trưởng Hám một cái tát đánh ra, rồi nghiến răng nghiến lợi nói. Nhìn tư thế kia, dường như hận không thể xông lên, đá mấy đá cho cái tên đầu trọc đó chết luôn.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, thật sự không đoán được Cục trưởng Hám tự mình lại đây. Chuyện thứ nhất chính là thu thập em vợ của mình.
- Xin hỏi, vị kia là Phạm nhị thiếu gia?
Cục trưởng Hám lập tức đem Quang tử bỏ qua một bên, ánh mắt đảo qua mọi người, rồi dừng lại trên mặt Phạm Hồng Vũ. Mới vừa rồi vẻ mặt còn giận dữ, nay đổi thành mỉm cười, còn mang theo ý nịnh nọt không nói ra lời.
Cục trưởng Hám ánh mắt khá tinh, lập tức nhận ra Phạm nhị thiếu gia.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có mình Phạm Hồng Vũ là thần thái điềm tĩnh tự nhiên.
- Xin chào, Cục trưởng Hám! Tôi tên là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
- Xin chào, xin chào, Phạm nhị thiếu gia. Xin chào!
Cục trưởng Hám ý cười nồng đậm, đi chuyển hai cái chân to mọng, bước nhanh tới, vươn tay ra.
- Xin chào!
Phạm Hồng Vũ cũng không đắn đo, bắt tay Cục trưởng Hám.
- Cục trưởng Hám, nơi này xảy ra một vấn đề nhỏ.
- Tôi biết tôi biết, để cho Phạm nhị thiếu gia phí tâm, đều là công tác của chúng tôi không tốt. Rất xin lỗi. Xin Phạm nhị thiếu gia cứ yên tâm, việc này chúng tôi nhất định sẽ lập tức xử lý, lập tức xử lý ngay.
Không đợi Phạm Hồng Vũ nói cho hết lời, Cục trưởng Hám đã liên thanh nói, không ngừng cúi đầu khom lưng, kính cẩn vạn phần.
Cảnh tượng này được mọi người nhìn thấy trong mắt, khiến cho đầu óc choáng váng. Ngay cả Quang tử đang bị đau cũng quên mất, mở to hai mắt nhìn cảnh tượng bên này, vẻ mặt kinh hãi không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.