Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 367: Chỉ điểm




Phạm Hồng Vũ vẫn cưỡi chiếc xe đạp kia, nhàn nhã, tự tại hướng Thư Hương Trà mà đi đến.
Cảnh tượng thư ký Chủ tịch tỉnh cưỡi xe đạp, ở Ủy ban nhân dân tỉnh được coi là có một không hai. Không phải là không có người khuyên Phạm Hồng Vũ không cần lập dị như thế. Trưởng phòng Phạm trước kia ở cơ sở làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, trời cao Hoàng đế xa, lập dị cũng không quan hệ. Ở cơ sở, nhân vật số một quyền uy là không thể nghi ngờ. Bí thư Phạm muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần không sai là được. Nhưng mà hiện tại đến Ủy ban nhân dân tỉnh làm việc, vậy nên khiêm tốn một chút.
Cơ quan càng lớn, càng nên chú ý ẩn dật.
Cậu là thư ký Chủ tịch tỉnh mà cưỡi xe đạp, khiến những thư ký của Phó chủ tịch tỉnh khác làm sao bây giờ?
Đương nhiên, gần như tất cả thư ký của Phó chủ tịch tỉnh khác đều lớn tuổi hơn so với Phạm Hồng Vũ, kinh nghiệm lý lịch lão nhiều lắm, chức vụ cũng cao hơn so với Phạm Hồng Vũ. Tất cả đều là cán bộ cấp Cục trưởng, có thể hưởng thụ đãi ngộ nào đó.
Nhưng đây không phải là mấu chốt.
Ở Ủy ban nhân dân tỉnh, cấp bậc cho tới bây giờ cũng không phải là tiêu điểm đặc biệt khiến người chú ý.
Mọi người xem trọng đều là thực quyền.
Phạm Hồng Vũ thực sự vẫn còn là sinh viên trường Đảng, vẫn chưa chính thức là thư ký cho Chủ tịch tỉnh cấp Phó cục trưởng, nhưng chỉ cần hắn ngồi bên ngoài phòng làm việc của Vưu Lợi Dân, thì hắn chính là thư ký mạnh nhất UBND tỉnh.
Đối với lời thiện ý khuyên nhủ, Phạm Hồng Vũ chỉ cười mà thôi.
Cơ quan lớn quả nhiên không giống như cơ sở, cưỡi xe đạp ngược lại lại thành lập dị, thế nào cũng phải ngồi xe con mới là ẩn dật.
Nhưng Phạm Hồng Vũ làm việc từ trước đến giờ là theo quy tắc mình đã định, rất ít khi bị ý kiến của người khác làm cho thay đổi. Thư ký của Phó chủ tịch tỉnh khác muốn ngồi xe nào thì ngồi xe đó, muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó, thư ký Phạm thư ký không xen vào, mà người khác cũng không được xen vào việc hắn cưỡi xe đạp.
Xét đến cùng, hắn từ bản chất vẫn là sinh viên trường Đảng, chờ hắn chính thức đảm nhiệm thư ký Chủ tịch tỉnh cấp bậc Phó cục trưởng, nên ngồi xe vậy thì ngồi xe.
Phạm Hồng Vũ lúc đến Thư Hương Trà Đệ, Ô Nhật Tân sớm đợi ở cửa, vừa thấy chiếc xe đạp quot;phong cảnh hiển háchquot; của thư ký Phạm, lập tức một đường chạy chậm ra đón, làm bộ nên vì Trưởng phòng quot;mở cửa xequot;.
Cửa xe có hay không không phải trọng điểm, trọng điểm là động tác này phải có.
Hoàng đế cởi truồng, anh cũng phải làm như có thật, ở phía sau nâng áo choàng cho hắn.
Phạm Hồng Vũ cười khoát tay ngừng lại, tự mình dừng xe đạp.
- Trưởng phòng Phạm, mời!
Ô Nhật Tân cùng Phạm Hồng Vũ lên phòng ở lầu hai.
quot;Thư hương trà đệquot; là tên của quán trà, nhưng trên thực tế cũng bán rượu và thức ăn. Tuy rằng không phong phú bằng khách sạn, nhưng vẫn có thể dùng được. Những người khách có thể ở trong này uống trà, đánh bài, ăn cơm. Nếu chỉ uống trà không, thì có thể không có bao nhiêu người có nhã hứng này.
Trên bàn tròn dành cho bốn người đã bày xong rượu và rau trộn, món ăn nóng còn chưa bưng lên.
Phạm Hồng Vũ thấy trên mặt bàn bày chính là Mao Đài, không khỏi nhíu mày, nói:
- Giám đốc sở Ô, chỉ là bữa cơm rau dưa, rượu sẽ không mang lên, cũng không cần phong phú... Còn nữa, hôm nay tôi tính tiền, là tôi mời anh ăn cơm.
Lời này cũng chỉ có thư ký Phạm mới có thể công khai nói ra, câu trước còn đường hoàng quot;hiên ngang lẫm liệtquot;, câu cuối cùng lại kỳ phong nổi lên. Hóa ra là thư ký Phạm tự mình tính tiền, khó trách rượu cũng không uống, đồ ăn cũng không cần phong phú.
Cũng may sau vài lần giao tiếp, Ô Nhật Tân đối với tính cách của Phạm Hồng Vũ cũng dần dần hiểu biết. Hắn chính là người như vậy, muốn nói cái gì liền nói cái đó. Xét đến cùng, vẫn là song phương địa vị bất đồng. Phạm Hồng Vũ có tâm lý ưu thế tuyệt đối.
- Được, được, hết thảy đều nghe theo lãnh đạo, vậy uống chút rượu trái cây?
Ô Nhật Tân gật đầu không ngừng, thử thăm dò hỏi một câu, thuận miệng dùng tới tôn xưng quot;lãnh đạo”. Nếu thật hai người ngồi đối diện, trực tiếp ăn mỗi cơm, Ô Nhật Tân cảm thấy rất không được tự nhiên, chẳng ra cái gì cả.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc sở Ô, lãnh đạo thì không dám nhận, quy củ này chúng ta vẫn không thay đổi.
- Được, được, Trưởng phòng Phạm, mời, mời!
Ô Nhật Tân cười ha hả, liên tiếp mời.
Hai người đối diện ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa lên thực đơn, Ô Nhật Tân tiếp nhận, theo thói quen vừa mới chuẩn bị gọi món ăn, lập tức nhớ tới lời nói của Phạm Hồng Vũ, vội cầm thực đơn hai tay đưa tới. Dù sao Ô Nhật Tân quyết định, hết thảy dựa vào Phạm Hồng Vũ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Phạm Hồng Vũ gọi ba bốn món ăn, và một chai rượu trái cây.
Ô Nhật Tân liền tăng cường rót trước cho Phạm Hồng Vũ một tách trà, không có vội vã hướng Phạm Hồng Vũ quot;tố khổquot;.
Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống một ngụm, hỏi:
- Giám đốc sở Ô, Chủ tịch tỉnh Vu chiều nay tới sở lúc nào?
Ô Nhật Tân vội vàng đáp:
- Hơn hai giờ, vừa mới đi làm thì đã đến, điện thoại thông báo, yêu cầu tất cả cán bộ cấp Cục trưởng trở lên tập hợp họp.
- Hội nghị chủ đề là cái gì?
- Chủ đề, chủ đề là phê bình quá lời, thùng rỗng kêu to, tác phong công tác….
Quá lời!
Thật ra là một danh từ xưa!
Ô Nhật Tân quan sát sắc mặt của Phạm Hồng Vũ, nói nói:
- Chủ tịch tỉnh Vu nổi giận, vỗ bàn giáo huấn người, nói sở chúng tôi gần đây có một cỗ gió tà khí, cán bộ lãnh đạo cá biệt không lo làm việc đàng hoàng, bản chức công tác không làm, chuyên môn muốn làm thùng rỗng kêu to, động tác võ thuật đẹp mắt, suốt ngày nghĩ ngợi kiếm tiền...
Một lời, Ô Nhật Tân thân mình hơi run lên, dường như lại trở về cảnh tượng Vu Vĩ Quang tức giận trong cuộc họp buổi chiều. Vu Vĩ Quang mặc dù không có điểm danh thẳng tên, nhưng ai cũng biết, Chủ tịch tỉnh Vu là hướng về phía Ô Nhật Tân. Vu Vĩ Quang một cái tát kia, liền như cùng vỗ vào gan phủ ngũ tạng của ông ta, bang bang rung động.
Đối với Ô Nhật Tân, Chủ tịch tỉnh Vu sao lại chỉ có từng đó không hài lòng, quả thực chính là thống hận.
Ô Nhật Tân không rõ, là Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý, ở tỉnh muốn xây dựng đường cao tốc, vì sao Vu Vĩ Quang lại tức giận như vậy? Cho dù Ô Nhật Tân chiếm được Chủ tịch tỉnh coi trọng, Vu Vĩ Quang cũng không nên thống hận ông như thế. Ngày thường, Ô Nhật Tân đối với Chủ tịch tỉnh cũng là tất cung tất kính, không dám có chút ngỗ nghịch, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo vô cùng.
Chẳng lẽ cái gọi là quot;Chính trị đấu tranhquot;, có thể đem hết thảy đều đảo sao?
Phạm Hồng Vũ cười cũng không có hé răng.
Vu Vĩ Quang này là rung cây dọa khỉ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Ô Nhật Tân trong lòng lại mơ hồ, đầu hướng Phạm Hồng Vũ trước mặt đụng đụng, hạ giọng nói:
- Trưởng phòng Phạm, tôi nghe nói, Giám đốc sở Đàm không có điều đi, còn muốn ở lại sở?
Ngày hôm qua vừa mới cử hành xong hội nghị quot;suối nước nóng”, hôm nay thì lại có đồn đại như vậy, bảo là muốn xây dựng đường cao tốc. Giám đốc sở Đàm kinh nghiệm phong phú, ở sở uy vọng cao, ở tỉnh tính toán khiến ông ta lưu lại, trù tính chung trong việc làm đường.
Tin đồn này tốc độ truyền bá thật sự quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn tin tức thời đại tương lai.
Nếu thật là như vậy, Ô Nhật Tân toàn bộ kế hoạch chẳng phải là hoàn toàn thất bại?
Không vui!.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Anh nghe ai nói hay sao? Tôi như thế nào không nghe thấy tin tức như vậy?
Ô Nhật Tân cười nói:
- Haha, tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe cán bộ phía dưới tán gẫu, đảm đương không nổi sự thật. Nếu cậu cũng chưa nghe nói, vậy khẳng định là tin tức giả rồi.
Phạm Hồng Vũ nghiêm nghị nói:
- Giám đốc sở Ô, anh không cần quan tâm tin đồn là thật hay giả, mấu chốt công tác của anh phải làm cho tốt. Chỉ cần làm xong công tác của mình, làm ra thành tích, lãnh đạo có thể nhìn thấy.
- Vâng, Trưởng phòng Phạm nói rất chính xác, tôi hoàn toàn đồng ý.
Ô Nhật Tân lại gật đầu không ngừng.
- Giám đốc sở Ô, tôi có thể nói cho anh biết, tỉnh quyết tâm là kiên định bất di đấy. Đường cao tốc này nhất định phải làm. Về phần tài chính, anh ngày hôm qua ở trong cuộc họp nói ra biện pháp thu hút đầu tư, là có cùng nhận thức với Chủ tịch tỉnh Vưu. Mấu chốt là phải chứng thực đi xuống.
Phạm Hồng Vũ lời nói trắng ra, Ô Nhật Tân lập tức vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu cúi người, nói:
- Đâu dám đâu dám, đây đều là Trưởng phòng Phạm chỉ điểm, tôi từ cậu học được không ít nhận thức mới.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, chặn Ô Nhật Tân tuôn ra lời nịnh hót, nói:
- Giám đốc sở Ô, phương pháp mặc dù là phương pháp tốt, nhưng thật sự áp dụng, khó khăn vẫn là không nhỏ đấy.
Ô Nhật Tân lập tức phụ họa:
- Đúng vậy, đi đâu mà tìm nhà đầu tư nước ngoài lớn như vậy? Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, hơn một tỷ tài chính... Không biết phải đưa bao nhiêu ưu đãi để trao đổi?
Trên mặt lộ ra thần sắc phát sầu.
Cuối những năm 80, đất cán bộ thành phố đất liền còn thực không biết nên làm công tác thu hút đầu tư như thế nào.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Đây không cần lo lắng, nhà đầu tư có ý, tôi có thể hỗ trợ dắt mối. Tuy nhiên công tác phía sau, phải do sở Giao thông các người đi hoàn thành.
Ô Nhật Tân nhất thời mừng rỡ, luôn miệng nói:
- Đây là đương nhiên, xin Trưởng phòng Phạm yên tâm, chỉ cần ngoại thương đến đây, chúng tôi nhất định làm tốt công tác tiếp đãi.
Trong lòng âm thầm kinh ngạc, đây thật đúng là người có khả năng vạn năng. Chính mình ngay cả bộ dạng nhà đầu tư nước ngoài dài ngắn thế nào cũng còn không rõ ràng lắm, còn trong miệng người này thật giống như ngoại thương chính là thân thích của hắn, gọi cái là tới ngay. Khó trách lúc trước người ta có thể ở thị trấn Phong Lâm làm ra thanh danh lớn như vậy, trở thành thị trấn có nền kinh tế phát triển nhất trong toàn tỉnh, hình thức Phong Lâm được mở rộng.
Đang khi nói chuyện, nhân viên phục vụ đem thức ăn và rượu đưa lên.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc sở Ô, vừa ăn vừa nói chuyện, tôi hơi đói bụng.
- Được, được!
Ô Nhật Tân lại tự mình rót đầy một ly rượu trái cây cho Phạm Hồng Vũ, rồi cũng rót một ly, giơ ly lên, nói:
- Nào, Trưởng phòng Phạm, tôi xin mượn hoa hiến Phật, kính cậu một ly.
Phạm Hồng Vũ và ông ta cụng một cái.
Ăn uống một trận, Ô Nhật Tân lấy từ trong túi ra một phong thư, cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, đây là thẻ mua sắm của công ty bách hóa Hồng Châu. Sở chúng tôi phúc lợi nhiều, bản thân không dùng đến, cậu xem có phải hay không đi mua một ít vật nhỏ?
Đem phong thư nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Hai ba năm nay, công ty bách hóa các nơi quả thật có hoạt động như vậy, phát ra thẻ mua sắm, lập tức liền trở thành hàng “nóng”, rất nhiều người lấy nó làm vật tặng lễ, nhẹ nhàng, thể diện, mà lợi ích thực tế.
Ô Nhật Tân cảm thấy mình và Phạm Hồng Vũ cũng giao tiếp qua không chỉ một lần, chính mình nên có điều tỏ vẻ, bằng không liền rất không hiểu chuyện rồi.
Phạm Hồng Vũ chính mắt cũng không nhìn một chút, tùy tay đem phong thư đẩy trở về, nói:
- Giám đốc sở Ô, thu lại đi, tôi không dùng được.
Giọng điệu tuy rằng cũng không nghiêm khắc, nhưng đều có một cỗ uy nghiêm.
Ô Nhật Tân vốn là muốn thử một chút, lập tức cũng không dám nhiều lời, liền tranh thủ thu phong thư trở về, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.