Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 386: Năm trăm năm tất hữu vương giả hưng!




Ban đêm, đại sảnh nhà khách Thanh Sơn đèn đuốc sáng trưng, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, xanh vàng rực rỡ.
Lệnh Hòa Phồn mặc chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay bỏ vào trong quần, quần tây thẳng, giày da sáng bóng, cùng với một cô gái mặc áo tơ lụa màu xanh nhạt, quần tây thẳng, song song ngồi ở đại sảnh nhà khách, thì thầm to nhỏ. Cô gái thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khẽ, thật là kiều diễm.
Cô gái tuy chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, diện mạo không tính là vô cùng xinh đẹp, nhưng lại có một cỗ khí chất tiểu thư khuê các.
Chỉ trong chốc lát, một cái xe đạp đinh đinh đang đang chạy vào cửa nhà khách Thanh Sơn.
Người giữ cửa bước nhanh lên, cánh tay vừa nhấc, ngăn cản chiếc xe đạp và chàng thanh niên trẻ tuổi, vẻ mặt cảnh giác. Là nhà khách quốc doanh sang trọng nhất tỉnh Thanh Sơn, nhà khách Thanh Sơn tiếp đãi khách không phú thì quý, chưa bao giờ thấy qua khách cưỡi xe đạp tới. Tên tiểu tử này sợ là công nhân nhà khách, đến trực ca đêm mà đi nhầm cửa.
Công nhân viên chức nhà khách đi làm đều ra vào từ cửa hông.
Vị khách cưỡi xe đạp ở nhà khách Thanh Sơn ;đấu đá lung tung;, dĩ nhiên là đồng chí Phạm Hồng Vũ rồi.
Phạm Hồng Vũ từ xe đạp nhảy xuống, cười nói:
- Tôi tới gặp Chủ tịch Lệnh Thiên Thu, tôi là khách nhân của ông ấy.
Không giải thích câu này thì thôi, người giữ cửa nhiều nhất là nhắc nhở hắn đi vào từ cửa hông, nhưng câu này vừa ra khỏi miệng, người giữ cửa tròng mắt lập tức trừng lên, rất không cao hứng nói:
- Cậu nói đùa gì vậy?
Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh Thiên Thu là nhân vật thế nào, người giữ cửa cũng không phải không rõ ràng lắm. Hôm nay nhà khách hoạt động cả ngày, không phải là để tiếp đãi Lệnh đổng và chư vị đại lãnh đạo của UBND tỉnh sao?
Cậu chạy xe đạp đến, không ngờ nghênh ngang nói là khách của Lệnh đổng, làm như mắt của tôi bị mù à?
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng lười giải thích.
Liền vào lúc này, Lệnh Hòa Phồn cùng bạn gái hắn đã đứng lên, bước nhanh ra đón.
- Hồng Vũ, như thế nào lại chạy xe đạp tới? Cậu đừng nói với tôi, Ủy ban nhân dân tỉnh không xe phái?
Thấy Phạm Hồng Vũ cưỡi xe đạp đến, Lệnh Hòa Phồn cũng là chấn động, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, xác nhận không có lầm.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ủy ban nhân dân tỉnh có xe, nhưng tôi bây giờ còn là học viên trường Đảng tỉnh ủy, phải qua mấy ngày nữa mới có thể chính thức đi làm. Gian khổ mộc mạc, là truyền thống tốt đẹp của trường Đảng. Anh cho là tôi với anh giống nhau, sống cuộc sống tư bản chủ nghĩa, ngợp trong vàng son?
Lệnh Hòa Phồn bật cười ha hả, vội giới thiệu:
- Hồng Vũ, giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Từ Giai Dao, bạn gái của tôi. Giai Dao, vị này chính là Phạm Hồng Vũ, anh đã nói với em rất nhiều lần về vị Bí thư Phạm kia. Tuy nhiên hiện tại đã lên chức, là cán bộ cấp Trưởng phòng của Ủy ban nhân dân tỉnh.
- Chào anh, Trưởng phòng Phạm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Từ Giai Dao vội vàng hướng Phạm Hồng Vũ vươn tay, nho nhã lễ độ nói.
- Xin chào. Từ tứ tiểu thư!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười cùng cô bắt tay.
Từ Giai Dao lông mày lá liễu liền dương lên, vui mừng nói:
- Trưởng phòng Phạm, anh đã nghe nói qua tôi?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bạn trai của cô đã nhắc với tôi về cô rất nhiều lần, tuyệt đối so với việc anh ta nhắc tôi với cô còn muốn nhiều hơn. Tôi phỏng chừng, anh ta rất có tiềm chất được vợ quản rất nghiêm, chẳng khác nào truyền nhân của Phòng Lương công.
Phòng Huyền Linh là một thế hệ danh tướng nhưng lại sợ bà xã sợ đến tận xương tủy, trở thành trò cười thiên cổ.
Từ Giai Dao liếc mắt nhìn Lệnh Hòa Phồn một cái, mím môi, bất kể như thế nào cũng nhịn không được, bật cười khanh khách, cực kỳ vui vẻ.
Từ tứ tiểu thư trước mắt vẫn chưa thể xem như người của Lệnh gia, cũng không phải nhân viên của tập đoàn Lệnh thị. Lần này sở dĩ đi theo Lệnh Thiên Thu cùng đến Thanh Sơn, chủ yếu là đi du lịch. Chị em Từ gia đều có ;đặc quyền; này. Đương nhiên ở cùng một chỗ với Lệnh Hòa Phồn lâu một chút, tăng thêm tình cảm cũng là chuyện quan trọng.
Ngoài ra, cô còn muốn nằm vùng.
Đối với việc tập đoàn Lệnh thị gióng trống khua chiêng đến tỉnh Thanh Sơn khảo sát, cao tầng tập đoàn Từ thị đều khá coi trọng. Nguyên nhân mấu chốt cũng là vì Lệnh Hòa Phồn hai năm qua kỳ tích quật khởi, khiến cao tầng tập đoàn Từ thị được mở rộng tầm mắt. Nếu Lệnh Hòa Phồn đối với tỉnh Thanh Sơn ưa thích không rời, không quản ngàn dặm, năm lần bảy lượt chạy đến Thanh Sơn, nhất định là có lý do trong đó.
Tập đoàn Từ thị muốn ;giải mã bí mật” này.
Suy xét đến quy mô, thì tập đoàn Từ thị và Lệnh thị hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Cao tầng Từ thị tất nhiên không thể lộ nửa điểm ý tứ muốn tìm hiểu tin tức.
Khiến Từ Giai Dao lấy danh nghĩa bạn gái đi theo Lệnh Hòa Phồn đến Thanh Sơn, là cách tốt nhất để tìm hiểu.
Ngay từ đầu, Từ Giai Dao cùng Lệnh Hòa Phồn ở đại sảnh chờ đón Phạm Hồng Vũ, chính là xuất phát từ lễ tiết cần thiết. Mặc dù Lệnh Hòa Phồn đối với Phạm Hồng Vũ khen không dứt miệng, nhưng Từ Giai Dao cũng chỉ mỉm cười.
Một tiểu cán bộ trẻ tuổi đến từ nội địa, lại có thể làm được như vậy, chẳng lẽ thực như Lệnh Hòa Phồn đã khoác lác, là thiên tài kinh tế toàn thế giới khó gặp?
Đàn ông mà, rất thích thổi phồng.
Lệnh Hòa Phồn so với so những người đàn ông bình thường thì thông minh hơn. Y không bao giờ khen mình hoặc bạn bè của mình. Ngẫm lại bạn của y cả đám đều xuất sắc như thế, y có thể kém đi nơi nào?
Không ngờ vừa thấy mặt, vị Phạm Hồng Vũ tiên sinh này nhìn như tự nhiên, phóng khoáng, từ câu nói đầu tiên đã nói được tâm tư của Từ tứ tiểu. Ấn tượng đối với Phạm Hồng Vũ lập tức thay đổi rất nhiều.
Lệnh Hòa Phồn liền hướng Phạm Hồng Vũ liên tục nháy mắt, vẻ mặt mỉm cười.
Cô gái này chính là muốn dụ dỗ đấy, do Phạm Hồng Vũ ;lừa gạt;, so với chính y dụ dỗ hiệu quả tốt hơn nhiều lắm.
- A, Hồng Vũ, nếu không, tôi đưa xe của tôi cho cậu. Cậu nói đi, muốn dạng xe gì? Mercedes-Benz hay là Audi? Hai loại xe này uy nghiêm đại khí, khá hợp với thân phận của cậu.
Lệnh Hòa Phồn giúp Phạm Hồng Vũ đỡ xe đạp, cười nói.
Từ tứ tiểu thư ánh mắt liền chớp hai cái, phỏng chừng vị Trưởng phòng Phạm đều chưa thấy qua Mercedes-Benz Audi? Ở nội địa, hai loại xe này rất hiếm thấy, cũng không biết toàn bộ tỉnh Thanh Sơn có nổi một cái hay không.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh đưa tôi một chiếc Rolls-Royce, tôi cũng không thể lái. Hơn nữa, đường cao tốc Hồng Nam còn chưa làm, tôi lái xe đi Giang Khẩu, còn phải lách một vòng luẩn quẩn, mệt mỏi vô cùng.
Lệnh Hòa Phồn cười ha ha, nói:
- Được, Trưởng phòng Phạm, ba câu không rời nghề chính. Yên tâm đi, chỉ cần cậu có thể thuyết phục ông cụ, việc này sẽ có hy vọng.
- Tôi sẽ thử xem một chút, tối nay vốn chính là mang theo mục đích này mà tới.
- Đi, chúng ta đi lên, chờ mỗi cậu!
Lệnh Hòa Phồn nói xong, đem chiếc xe đạp của Trưởng phòng Phạm giao cho người giữ cửa:
- Phiền anh giúp bằng hữu của tôi cất xe giùm.
Người giữ cửa sớm choáng váng, mơ mơ màng màng tiếp nhận chiếc xe đạp của Trưởng phòng Phạm, gật đầu đồng ý.
Không nghĩ tới hắn thật đúng là khách của Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh, không phải công nhân viên chức của nhà khách.
Lệnh Hòa Phồn hôm nay cùng một chỗ với lãnh đạo tỉnh nói chuyện, ăn cơm, người giữ cửa làm sao mà không biết. Nhìn tư thế này, quan hệ giữa y và Phạm Hồng Vũ thật sự không giống bình thường.
Ba người sóng vai đi vào đại sảnh, vào thang máy, thẳng lên lầu sáu.
Lệnh Thiên Thu ở chính là căn phòng xa hoa nhất của nhà khách. Phòng khách rất lớn, dụng cụ gia đình phối trí đầy đủ hết.
- Ba, người này chính là Trưởng phòng Phạm Hồng Vũ.
Lệnh Hòa Phồn dẫn Phạm Hồng Vũ đi vào phòng khách, mỉm cười nói, sử dụng tiếng phổ thông.
Lệnh Thiên Thu cũng giống như con của mình, áo sơmi cà-vạt, quần tây giày da, tóc xử lý cẩn thận tỉ mỉ, ngồi ngay ngắn trên sofa màu trắng ngà trong phòng khách. Phạm Hồng Vũ vừa vào cửa, liền đứng dậy đón chào, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, tuyệt không vì Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ mà có điều chậm trễ.
Một người thanh niên có thể sáng tạo kỳ tích, sao có thể lấy nghi thức bình thường để đối đãi?
- Chào ngài, Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh! Được gặp ngài, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Phạm Hồng Vũ tiến lên, hơi cúi người, kính cẩn chào hỏi Lệnh Thiên Thu.
Bỏ qua một bên thân phận của Lệnh Thiên Thu, Phạm Hồng Vũ và Lệnh Hòa Phồn là bạn tốt, Lệnh Thiên Thu chính là bề trên, tất nhiên phải lễ kính.
Lệnh Thiên Thu mỉm cười giơ tay bắt tay Phạm Hồng Vũ, hứng thú trên dưới đánh giá hắn, miệng cũng vô cùng khách khí:
- Trưởng phòng Phạm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tổng nghe khuyển tử nhắc tới cậu nhiều lần, tôi thật rất khâm phục. Cho tới nay đều muốn giáp mặt nói chuyện với cậu, hôm nay cuối cùng đã được như ý nguyện!
-Lệnh đổng khen trật rồi, tôi cùng với Hòa Phồn là bạn tốt, anh ấy nói ngoa, cũng là có đấy.
Phạm Hồng Vũ rất khiêm tốn nói.
- A, tuyệt không khuyếch đại, nhà máy chơi game cầm tay Thiên Ca của các người, đó cũng không phải là giả dối; giữ lấy gần như trăm phần trăm định mức thị trường trên toàn cầu cũng không phải giả dối. Công ty thương mại Phồn Thịnh xưa đâu bằng nay, tôi tận mắt nhìn thấy, càng thêm không phải giả dối. Tất cả hết thảy, đều là sáng ý của Trưởng phòng Phạm. Tôi thật ra cảm thấy, chỉ cần hai chữ thần kỳ, cũng không đủ để hình dung. Mạnh Tử viết, ngũ bách niên tất hữu vương giả hưng (Năm trăm năm ắt có bậc vương giả dấy lên). Nói phải là Trưởng phòng Phạm kỳ tài ngút trời rồi.
Không ngờ Lệnh Thiên Thu đối với Phạm Hồng Vũ đánh giá cao như thế.
Liên Lệnh Hòa Phồn giật nảy mình, Từ tứ tiểu thư lại hé miệng cười. Không thể tưởng tượng được xưa nay ông bố nghiêm khắc như vậy mà cũng có mặt ;đáng yêu;, đối với một cán bộ nội địa lần đầu tiên gặp mặt lại tôn sùng như thế.
Nói thực ra, đối với công ty thương mại Phồn Thịnh ;xưa đâu bằng nay;, Từ tứ tiểu thư cũng không có xâm nhập quá sâu để hiểu rõ đối lập. Lúc kia, Lệnh Hòa Phồn phi thường khí thịnh, đánh chết cũng không cùng cô kết giao, Từ tứ tiểu thư cũng không có khả năng đi xâm nhập hiểu biết Lệnh Hòa Phồn hết thảy. Nhưng Lệnh Thiên Thu khẳng định phi thường rõ ràng. Như vậy tôn sùng Phạm Hồng Vũ, nhất định là có lý do đấy.
Từ Giai Dao dần dần đem lòng khinh thường thu vào, lén lút đánh giá Phạm Hồng Vũ.
Ngoại trừ coi như đẹp trai một chút, tạm thời cũng không nhìn ra thần kỳ cỡ nào.
Phạm Hồng Vũ liên tục khiêm tốn, trán đầy mồ hôi, lại có ba phần hổ thẹn. Tuy rằng Lệnh Thiên Thu nói rất đúng sự thật, nhưng đây hết thảy đều quy công cho hai mươi năm biết trước tất cả, Phạm Nhị ca da mặt dù dày, cũng không thể không nghi ngờ. Thực nếu là bàn về thương hải rong ruổi, hắn làm sao vượt được Lệnh Thiên Thu, ở thương trường lăn lộn nửa đời người?
- Mau, Trưởng phòng Phạm, mời ngồi. Tiểu Phồn, mang trà đãi khách.
Lệnh Thiên Thu mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sa lon, liên tiếp phân phó.
Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Giám đốc điều hành (CEO - Chief Executive Officer) Lệnh Hòa Phồn tiên sinh, liền tạm thời làm nhân viên phục vụ bưng trà rót nước, một phen luống cuống tay chân.<br

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.