Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 418: Chủ tịch tỉnh Vưu, tôi cũng cảm thấy khó xử




Vương Thông đắc chí trong lòng.
Ngày hôm qua, khi ông ta mới thông báo tỉnh Thanh Sơn, muốn đến đó kiểm tra một chút. Không bao lâu sau, Cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá tỉnh liền gọi điện thoại cho ông ta, nói rằng Chủ tịch tỉnh Vưu và Phó chủ tịch tỉnh Thạch Kính Hiên sẽ đến sân bay chờ đón Phó Cục trưởng đại nhân đại giá quang lâm.
Vương Thông lúc ấy cũng có chút ngơ ngẩn, và bất ngờ.
Thể diện như vậy, cho dù nhân vật số một của cục cũng chưa chắc có được.
Đương nhiên, Vương Thông cũng biết, tỉnh Thanh Sơn vì sao lại cho ông ta thể diện lớn như vậy, còn không phải vì muốn hướng ông ta cầu tình, giơ cao đánh khẽ, cho Thanh Sơn Vương và nhà máy thuốc lá Hồng Châu một con đường sống sao. Do đó Vương Thông cảm thấy rất đắc ý.
Một chiếc máy bay thật lớn đáp xuống sân bay Hồng Châu.
Cửa khoang máy bay mở ra, Vương Thông ưỡn ngực lồi bụng xuất hiện. Đi theo đằng sau là một số nhân viên của cục Độc quyền thuốc lá quốc gia. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Vưu Lợi Dân cùng với Thạch Kính Hiên và một số lãnh đạo của cục Độc quyền thuốc lá tỉnh Thanh Sơn và nhà máy thuốc lá Hồng Châu đang lẳng lặng đứng chờ.
Nhìn trận thế như vậy, Vương Thông cho dù đắc ý cũng phải có chút khiếp đảm.
Lễ tiết này thật sự rất long trọng, vốn tưởng rằng Vưu Lợi Dân sẽ ở trong phòng đợi chờ đón, không ngờ lại trực tiếp ra tận sân bay. Cho dù không có trải thảm đỏ nhưng cũng được coi là quy cách cao nhất rồi. Vương Thông bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác bất an.
Nói thật, ông ta lần này đến Hồng Châu chính là tìm phiền toái rồi.
Phó Đức Trăn không ngờ lại bằng mặt mà không bằng lòng với ông. Vương Thông rất bất mãn nên quyết định dạy cho Phó Đức Trăn một bài học, cho ông ta biết Mã vương gia có bao nhiêu mắt.
Tuy rằng ngày hôm qua, lão Lê của cục Độc quyền thuốc lá tỉnh Thanh Sơn đã hướng ông ta báo cáo Vưu Lợi Dân và Thạch Kính Hiên sẽ đến sân bay nghênh đón, lúc đó Vương Thông cũng không có ý định thay đổi chủ ý. Nhưng hiện tại, nhìn thấy Vưu Lợi Dân đứng yên dưới cái nắng mặt trời chói chang, lập trường của Vương Thông trong nháy mắt không còn kiên định nữa.
Đường đường là một Chủ tịch tỉnh, ủy viên trung ương nước cộng hòa, thành viên trung tâm của quyền lực trung tâm.
Lại tự mình đứng dưới cái nắng chói chang đón tiếp một cán bộ cấp Thứ trưởng. Nếu ông ta một chút mặt mũi cũng không cấp, thật đúng là đắc tội với người rồi.
Bất kể là ai, chỉ sợ đều phải suy nghĩ một chút về hậu quả của nó.
Bước xuống một bậc thang, Vương Thông trong lòng càng thêm hối hận. Sớm biết rằng như vậy, thực không nên đến tỉnh Thanh Sơn. Một cú điện thoại, trực tiếp bảo Phó Đức Trăn đến thủ đô nghe giáo huấn, chẳng phải là tốt hơn sao? Đỡ phải chịu dày vò như thế này.
Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng vô ích, cứ đi một bước rồi xem tình hình sau.
- Cục trưởng Vương, hoan nghênh, hoan nghênh.
Vương Thông chân hơi chậm lại, Vưu Lợi Dân liền tiến ra đón, vươn hai tay bắt lấy tay Vương Thông, nhiệt tình nói. Mồ hôi trên trán to như hạt đậu trào ra.
Không ngờ không ai che dù cho Chủ tịch tỉnh.
Không ai trong đội ngũ chờ đón bung dù cả.
Vưu Lợi Dân và Thạch Kính Hiên đều phơi nắng.
Vương Thông vẻ mặt tươi cười, luôn miệng nói:
- Không dám nhận, không dám nhận. Chủ tịch tỉnh Vưu, đây thật sự là không dám nhận.
Cũng không ai bung dù cho Cục trưởng Vương.
Vốn đám thư ký của Thạch Kính Hiên và Cục trưởng Lê cũng có chuẩn bị dù che nắng, cũng tính toán che cho lãnh đạo của mình. Nhưng khi ánh mắt thoáng qua, thấy Trưởng phòng vẫn cứ thờ ơ, không có chút ý tứ bung dù che nắng cho Chủ tịch tỉnh Vưu thì một đám cũng do dự, không dám mở dù ra.
Chủ tịch tỉnh đều không bung dù che nắng, các người chẳng lẽ còn quý hơn Chủ tịch tỉnh sao?
Ánh nắng chói chang, lập tức Vưu Lợi Dân, Thạch Kính Hiên và Vương Thông chỉ nói vài câu rồi lên xe.
Vưu Lợi Dân mời Vương Thông lên xe Hồng Kỳ của mình.
Chiếc xe thật ra vẫn ở chỗ mát, điều hòa trên xe vẫn mở, nên khi bước lên xe, một cỗ không khí mát lạnh đập vào mặt, lỗ chân lông toàn thân co rụt lại, thoải mái vô cùng.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, ta lần này đến đây, chủ yếu là muốn biết một chút về tình huống sản xuất tiêu thụ của nhà máy thuốc lá Hồng Châu, không nghĩ tới lại làm phiền Chủ tịch tỉnh như vậy. Thật sự là có lỗi!
Sau khi lên ngồi cùng với Vưu Lợi Dân, Vương Thông châm chước nói một câu.
Bất kể thế nào, Vưu Lợi Dân đem lễ tiết long trọng như vậy ra nghênh đón, về tình về lý, Vương Thông đều phải khách khí vài câu. Bằng không thì rất không hiểu chuyện rồi.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Cục trưởng Vương tự mình đến tỉnh của tôi chỉ đạo, đó là sự ủng hộ lớn lao đối với công tác của chúng tôi, làm sao mà dám nói tới phiền toái chứ? Mấy năm trước, bởi vì một số lượng lớn thuốc lá ngoại dũng mãnh tiến vào nước ta, đối với ngành thuốc lá của chúng ta đã tạo thành một sự tấn công rất lớn. Một đại lượng thuốc lá của nhà máy thuốc lá Hồng Châu bị tồn kho, không thể tiêu thụ. Nói thật, trong khoảng thời gian đó, tỉnh chúng tôi rất lo lắng. Một năm gần đây, nhà máy thuốc lá gia tăng cải cách, phát triển thương hiệu mới, tình huống lập tức thay đổi rất nhiều. Thanh Sơn Vương xuất hiện, sáng tạo ra hiệu quả và lợi ích kinh tế. Chúng tôi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Đây đều là nhờ lãnh đạo cục Thuốc lá quốc gia có cách cả.
Vưu Lợi Dân bật cười ha hả, giọng điệu thật là thành khẩn.
Vương Thông không khỏi âm thầm xấu hổ.
Vưu Lợi Dân đây là trực tiếp muốn ngăn chặn cái miệng của Vương Thông, còn chưa bắt đầu đã muốn khuyên nhủ rồi.
Tuy nhiên, việc này Vương Thông cũng có sự bất đắc dĩ của mình. Đối với bản thân ông ta mà nói, kỳ thật cũng không phản cảm với Thanh Sơn Vương. Lúc trước, khi báo cáo của tỉnh Thanh Sơn và nhà máy thuốc lá Hồng Châu báo lên, Vương Thông còn phê chỉ thị, rất cổ vũ. Bất kể thế nào, đối với một xí nghiệp, lợi nhuận vĩnh viễn vẫn ở vị trí thứ nhất. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu tiến hành nếm thử, lãnh đạo cục quốc gia vẫn khá ủng hộ.
Nhưng thế sự vô thường, ai mà ngờ được, trong lúc đang êm đẹp như vậy, đại cục chính trị ở thủ đô lại xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy.
Đương nhiên, khi có cũng chưa có người đem Thanh Sơn Vương và đường lối phương châm liên hệ lại với nhau. Thậm chí trên cơ bản cũng chưa từng nghĩ qua.
Trước đó không lâu, lão lãnh đạo bỗng nhiên tìm ông ta nói chuyện, cũng rất nghiêm nghị phê bình ông, nói ông không có chút mẫn cảm chính trị nào. Đối với tư bản chủ nghĩa ăn mòn như vậy lại không hề cảnh giác, tùy ý để cho những mặt hàng xa xỉ phẩm tiến dần từng bước, ăn mòn tư tưởng ý chí của quảng đại cán bộ quần chúng.
Nói thật, Vương Thông lúc ấy thật sự tỉnh mộng.
Có vẻ như chính mình cũng không có phạm sai lầm? Lão lãnh đạo đối với ông hết sức thưởng thức, tận hết sức lực bồi dưỡng, bỗng nhiên nghiêm khắc phê bình như vậy, Vương Thông mồ hôi lạnh ứa ra. Thật vất vả mới hiểu rõ được, hóa ra vấn đề nằm ở chỗ Thanh Sơn Vương. Lão lãnh đạo không quen nhìn cái thứ thuốc xa xỉ như vậy.
Không đúng, không phải là không quen nhìn, mà là căm thù đến tận xương tủy, là giai cấp tư sản mục rỗng.
Lão lãnh đạo nổi trận lôi đình, đối với Vương Thông mà nói, chính là đại sự.
Không có lão lãnh đạo bồi dưỡng, vốn không có Vương Thông địa vị cao ngày hôm nay. Đồng dạng, nếu sau này không có lão lãnh đạo chiếu cố, phong ba quỷ dị trong chốn quan trường, Vương Thông cũng giống như một con thuyền không có chỗ nương tựa, chẳng thể nào an toàn đi đến đích.
Mà hiện tại, Vương Thông đang bị kẹp ở giữa.
Lão lãnh đạo chỉ thị, ông ta tuyệt nhiên không dám vi phạm. Nhưng mặt mũi của Vưu Lợi Dân lại không thể dễ dàng bác bỏ.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, Thanh Sơn Vương mặc dù ở trong thị trường khá được hoan nghênh, nhưng về phương diện định giá, vẫn luôn tồn tại sự tranh luận. Rất nhiều người đều nói, một tháng tiền lương còn chưa đủ mua một gói thuốc lá. Chúng ta là quốc gia theo đường lối chủ nghĩa xã hội, mỗi người đều bình đẳng. Không có giá cả cao thấp nào có thể chi phân. Chỉ có quốc gia tư bản chủ nghĩa mới có cấp bậc khác nhau như vậy, phân biệt giàu nghèo. Trước mắt, quần chúng của chúng ta vẫn chưa phải giàu có lắm. Giá bán cao như vậy, quả thật có điểm không phù hợp với tình hình trong nước.
Sau khi trầm mặc một chút, Vương Thông kiên trì nói.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Cục trưởng Vương, định giá Thanh Sơn Vương, kỳ thật cũng là tương đối. Đối với các loại thuốc lá trong nước thì giá của Thanh Sơn Vương tương đối cao, nhưng so với các loại thuốc lá ngoại khác, Thanh Sơn Vương cũng không thể nói là quá đắt. Ví dụ như thuốc lá 555, giá bán lẻ ngoài thị trường là mười hai đến mười lăm đồng. Thuốc lá Marlboro cũng như vậy. Thuốc lá Hilton thì thấp hơn một chút, khoảng mười đồng. Thanh Sơn Vương giá bán có thể cao hơn so với những loại thuốc lá ngoại này. Haha, khi thương hiệu thuốc lá ngoại xuất hiện trong nước chúng ta, mọi người hay nói đùa, nói rằng ánh trăng của ngoại quốc còn muốn tròn hơn so với ánh trăng của chúng ta.
Vương Thông liền cười xấu hổ.
Đây chính là sự châm chọc. Một số lượng lớn thuốc lá ngoại tràn vào quốc nội, giá bán rất cao thì không ai dị nghị, tương phản lại có rất nhiều người trong nước lại cảm thấy hút thuốc lá ngoại là vẻ vang, khoe ra thân phận. Khi nhà máy thuốc lá trong nước làm ra một thương hiệu thuốc lá xa hoa, thì lại cho rằng nó đi theo lối sống mục rỗng của tư bản chủ nghĩa.
Không thể không nói, đây chính là một sự lý luận rất logic.
Không khí bên trong chiếc Hồng Kỳ lại rơi vào trầm mặc.
Vương Thông không tiện phản bác lời nói của Vưu Lợi Dân, nhưng cho dù ông ta có đồng ý thì cũng khó lòng mà phụng mệnh. Vưu Lợi Dân không phải là cán bộ bình thường, Vương Thông cũng không thể tùy tiện phụ họa lời nói của ông ta, rồi sau đó lại làm theo ý mình. Ông ta chỉ cần ở trước mặt Vưu Lợi Dân làm ra hứa hẹn, nếu đảo mắt liền đổi ý, thì chỉ sợ Vưu Lợi Dân sẽ không từ bỏ ý đồ với ông ta.
Chủ tịch của một tỉnh, sao có thể tùy ý bị trở mặt?
Chiếc xe Hồng Kỳ chạy như bay trên con đường vào nội thành.
Một lát sau, Vương Thông nhẹ giọng nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, đối với vấn đề Thanh Sơn Vương, ý kiến khác nhau quả thật khá lớn. Cục chúng tôi cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Chủ tịch tỉnh đại nhân, không phải là tôi không nể mặt ngài. Thật sự là tôi cũng có chỗ khó xử.
Vưu Lợi Dân khẽ mỉm cười.
Chỉ cần Vương Thông có thái độ này là được. Ông ta cũng không trông cậy vào việc mình tự đến sân bay nghênh đón Vương Thông mà giải quyết được chuyện gì. Hiện tại xem ra, Vương Thông cũng chỉ là nhận ủy thác của người.
- Cục trưởng Vương, có liên quan đến giá cả của Thanh Sơn Vương, vấn đề sản xuất và tiêu thụ, tỉnh chúng tôi thật ý kiến khá nhất trí. Chúng tôi biết được lãnh đạo trong cục có ý kiến khác nhau, điều này cũng rất bình thường. Ngài lần này nếu không đến Hồng Châu khảo sát, tôi vốn cũng định tự mình đến thủ đô một chuyến, giáp mặt với Cục trưởng Long và những lãnh đạo khác trong cục, cùng nhau nghiên cứu thảo luận một chút.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch tỉnh Vưu đến cục chúng tôi chỉ đạo công tác.
Vương Thông ánh mắt sáng ngời, không ngừng nói.
- Haha, Cục trưởng Vương khá khách khí rồi, chỉ đạo thì không dám nhận. Đã có ý kiến bất đồng, như vậy mọi người nên ngồi xuống, trao đổi một chút để đưa ra phương pháp xử lý thích đáng.
- Đúng, đúng, Chủ tịch tỉnh Vưu nói rất có đạo lý.
Vương Thông liên thanh phụ họa, nhẹ nhàng thở ra. <br

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.