- Tiểu Phạm, cải chính với cậu một chút, là Chủ nhiệm Trương, Trưởng phòng Lục.
Không ngờ Trưởng phòng vừa dứt lời, Chủ nhiệm Trương liền thản nhiên nói, thần sắc không hề đùa giỡn chút nào. Hơn nữa lại gọn gàng dứt khoát gọi “Tiểu Phạm”. Chủ nhiệm Trương tâm tính cũng không phải tốt bụng bình thường.
Phạm Hồng Vũ nhìn Lục Nguyệt, mỉm cười hỏi:
- Trưởng phòng Lục, là như vậy sao?
Lục Nguyệt khóe mắt co quắp một chút, nụ cười trên mặt không giảm, lời nói nhỏ nhẹ:
- Là như vầy, tôi rất yêu Trương Băng, bất kể ở nhà hay là đơn vị, cô ấy đều là lãnh đạo của tôi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười ý càng sâu, mang theo điểm tò mò:
- Nói như vậy, Chủ nhiệm Trương và Trưởng phòng Lục đều làm việc tại Ban Tổ chức Trung ương?
Bắt đầu từ trận chiến năm ngoái, Lục Nguyệt bị miễn đi chức Phó chủ tịch thường trực Thị ủy Ngạn Hoa, bị điều về lại thủ đô, ở xí nghiệp quốc doanh nào đó treo cái chức quan nhàn tản, không có việc gì.
Đây đã là kết quả rất tốt rồi.
Tầng cao nhất đã phát sinh ra rất nhiều việc luân chuyển người. Cha của Lục Nguyệt là Lục Thành Đống trực tiếp rơi đài, miễn đi chức Phó chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, thậm chí còn phải tiếp nhận thẩm tra trong một thời gian ngắn. Hai tháng sau thì bị đảng xử phạt, cũng giống như Lục Nguyệt, an bài một chức quan nhàn tản.
Lục Nguyệt sở dĩ không bị xử phạt gì khác, mấu chốt là bởi vì chức vụ của y khá thấp, chưa từng bị liên lụy quá lớn. Dù là như thế, muốn Đông Sơn tái khởi, khó khăn rất lớn.
Cuốn vào cơn lốc xoáy chính trị của cao tầng, sinh mạng chính trị bình thường cũng sẽ có hồi chung kết như vậy.
Cho nên, cũng không ai chú ý đến y.
Không ngờ trước đó không lâu, Lục Nguyệt lại từ xí nghiệp quốc doanh triệu hồi về Ban Tổ chức trung ương, còn đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, khiến mọi người giật mình kinh hãi. Cẩn thận thăm dò, hóa ra Lục Nguyệt và Trương Băng yêu nhau. Lục Nguyệt trên người phát sinh biến hóa quan trọng, không thể nghi ngờ là nhờ mặt mũi của Trương gia.
Trong ván cờ chính trị năm ngoái, Trương gia đứng thành hàng chính xác, đã nhận được hồi báo cực kỳ dày. Cha của Trương Băng nâng cao một bước, toàn bộ Trương gia và con cháu đời thứ hai quan trọng của những gia đình có quan hệ thông gia với Trương gia đều được đề bạt thăng chức.
Lục Nguyệt nếu trở thành con rể của Trương gia, như vậy lôi y ra khỏi vực sâu của tuyệt vọng là điều nên làm. Bằng không, ở nhà Trương Băng nhất định sẽ có cãi lộn. Khinh thường chồng của cô chính là khinh thường cô, chứng tỏ địa vị của cô ở Trương gia chẳng có gì.
Hơi thở của ván cờ chính trị còn chưa dứt, bất kể là nhà quyền quý nào, muốn kéo Lục Thành Đống một phen, trong khoảng thời gian ngắn khó khăn là quá lớn. Cuối cùng khi dư ba hoàn toàn bình ổn, một lần nữa đạt thành thỏa hiệp và cân bằng thì mới chậm rãi tìm kiếm cơ hội thích hợp. Lục Nguyệt bất quá chỉ là thế hệ con cháu, chỉ là cán bộ cấp cục phó, Trương gia muốn kéo y ai cũng không thèm để ý, càng không nghĩ rằng thái độ chính trị của Trương gia có biến hóa.
Trương gia chiếu cố cháu rể một chút, có cái gì không nên?
Chỉ có điều, sau khi nghe xong Trương Băng nghiêm trang xếp hạng “Chủ nhiệm Trương, Trưởng phòng Lục”, chỉ sợ muốn Đông Sơn tái khởi, Lục Nguyệt sẽ phải trả một cái giá không thể tưởng tượng được.
Cái giá phải trả đấy, Trưởng phòng Phạm tuyệt đối là trả không nổi, và cũng không muốn trả.
Cùng lắm thì không làm quan nữa thôi.
Đây là tính cách của Phạm nhị ca, mặc cho ai cũng đều không có biện pháp khiến hắn phải cúi đầu chịu thua.
Trương Băng ngạo nghễ nói:
- Không phải, tôi không làm ở Ban tổ chức trung ương, nhưng điều này có quan hệ gì chứ? Chuyện của Ban tổ chức trung ương cũng không phải là không quản được.
Lời này thật hoành tráng.
Ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng có điểm khâm phục.
Tất nhiên, không phải khâm phục Trương Băng mà là khâm phục Lục Nguyệt.
Công phu nhẫn nại này không phải là hạng nhất mà là siêu phàm nhập thánh rồi.
Tuy nhiên, có vẻ như Trương Băng không có nói láo. Lục Nguyệt có thể Đông Sơn tái khởi, quan phục nguyên chức thì sao? Chuyện của Ban tổ chức trung ương, Trương gia không quản được hết nhưng ít nhất có thể quản được một bộ phận.
- Tiểu Phạm, cậu đến thủ đô công tác sao?
- Đúng vậy, chị Trương. Chủ tịch tỉnh Vưu đến thủ đô họp, tôi đi cùng ông ấy.
Trong lúc vô ý, Phạm Hồng Vũ đã thay đổi cách xưng hô với Trương Băng. Cô luôn miệng gọi Tiểu Phạm, ra vẻ mọi người quan hệ thân mật, vậy thì Trưởng phòng Phạm lại gọi là Chủ nhiệm Trương thì có vẻ không được hợp lý rồi.
Nhìn qua, tuổi tác của Trương Băng và Lục Nguyệt là tương đương, thậm chí còn lớn hơn một hai tuổi. Phạm Hồng Vũ gọi cô là chị cũng không tính là thái quá.
Trương Băng khuôn mặt lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
- Trưởng phòng Phạm, đây là cậu không nên rồi. Nếu là đi công tác, vậy thì phải ở bên cạnh Chủ tịch tỉnh Vưu rồi, không cần chạy loạn khắp nơi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu.
Trên thế giới này, thật có cô gái có tâm tính như vậy sao?
- Như vậy xin hỏi Chủ nhiệm Trương, Trưởng phòng Lục vì sao lại tới nơi này? Tan làm tụ họp bạn bè tổ chức sinh nhật, có gì nên hay không nên? Lãnh đạo bình thường không có can thiệp vào không gian cá nhân của chúng tôi.
Tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng giọng điệu rất không khách khí.
Tôi chạy loạn khắp nơi, Chủ tịch tỉnh Vưu chưa có ý kiến, khi nào thì đến lượt cô giáo huấn?
Một cô gái không hiểu ra sao chạy tới đứng trước mặt Trưởng phòng Phạm lải nhải, thật đúng là tìm lầm đối tượng. Ngay cả ông xã của cô mà tôi còn làm cho y răng rơi đầy đất, cô còn nghĩ mình là ai?
- Rồi sao, Dương Thanh Sơn là bạn của cậu à? Tôi còn không biết đấy. Trưởng phòng Phạm, cậu thật là có bản lĩnh. Ở cái góc núi Ngạn Hoa mà có cả bạn bè ở thủ đô. Ai cha, Tiểu Dương cũng thật là chẳng biết quy củ, người nào cũng đều tiếp cận cả. Người mới vừa có được mấy cái thành tích nho nhỏ trong kinh doanh, không ngờ cũng cùng anh ta xưng huynh gọi đệ, thật là buồn cười. Trưởng phòng Phạm, cậu đừng nghe mấy cái danh xưng Chủ tịch, hiện tại đều là dạng chó hình người. Trước kia đều là trên đường bán khoai lang hết đấy. Haha, bây giờ giả vờ giả vịt đưa danh thiếp cho tôi. Cái gì là Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng giám đốc…Tôi thiếu chút nữa là muốn cười vỡ bụng rồi.
Trương Băng nói xong, cười ha hả, rất là làm càn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ nhiệm Trương cũng quen biết với người bán khoai lang nướng hay sao? Cũng thật là bản lĩnh đấy.
- Ai quen biết người bán khoai lang?
Trương Băng tiếng cười đột nhiên dừng lại, mắt mở to, nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, nổi giận đùng đùng.
Vô số ánh mắt trông qua bên này, Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn một đám đều vẻ mặt cổ quái.
Trương Băng cũng không thèm để ý. Cô ta đã quen ương ngạnh, nên không thèm để ý ánh mắt của người khác. Lục Nguyệt có chút không chịu nổi. Vốn bữa tiệc sinh nhật tối nay, y thật không muốn tham gia. Cũng cùng là con cháu quý tộc thủ đô, Lục gia trước kia chưa gặp xui xẻo thì Lục Nguyệt cũng không muốn lui tới với đám con ông cháu cha này. Lại không cần phải nói đến hiện tại. Chỉ có điều không lay chuyển được Trương Băng.
Trương Băng rất không khách khí dạy dỗ hắn một chút, nói y chính là giả thanh cao, dựa vào cái gì mà khinh thường người ta? Chỉ cần ông cụ còn thì chính là trụ cột vững vàng rồi.
Lục Nguyệt anh không vừa mắt người ta, nhưng người ta như thế nào lại không xui xẻo. Người xui xẻo hoàn toàn chính là vị sinh viên đại học thủ đô mắt cao hơn trán này.
Bằng bản lĩnh này của anh, không sợ anh bản lĩnh thông thiên, người ta nói đảo anh thì có thể đảo anh đấy.
- Trưởng phòng Phạm, doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, nên làm như thế nào đây?
Lục Nguyệt không mở miệng không được, nói sang chuyện khác.
Nếu cứ như vậy thì sẽ dẫn đến đánh nhau mất. Trương Băng không rõ tính tình của Phạm Hồng Vũ, nhưng Lục Nguyệt thì rất rành. Không cần nói đến Trương Băng, cho dù là Bộ trưởng Trương ở chỗ này, chọc giận Phạm Hồng Vũ, lúc đó không cho ông xuống đài cũng không được.
Lục Nguyệt mặc dù đối với Phạm Hồng Vũ hận thấu xương, nhưng cũng không muốn ở chỗ này làm ồn. Nếu thật náo lên, Phạm Hồng Vũ cũng chẳng bị thiệt hại gì. Dù sao người ta cũng là cán bộ bên ngoài, ở thủ đô chỉ có vài ngày. Nhưng mặt mũi của Lục Nguyệt y thì bị lột sạch không còn miếng gì. Từ nay về sau, chỉ sợ sẽ bị Lý Xuân Vũ và đám người Dương Thanh Sơn chê cười.
Đây là kết quả mà Lục Nguyệt không muốn nhận.
Y cũng biết, quyết định cưới Trương Băng làm vợ, đã chịu không biết bao nhiêu sự chê cười của đám con cháu quý tộc thủ đô. Nhưng điều này cũng chẳng quan hệ, chung quy có thể lấy được chỗ là được rồi. Nhưng bởi vì Phạm Hồng Vũ mà cãi nhau, bị người nhạo báng thì còn chỗ tốt nào có thể lấy được?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Lục, chuyện này khi anh còn công tác ở Ngạn Hoa đã tự mình quản lý rồi còn gì? Anh trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy, cũng không thay đổi. .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
- A, cũng không phải nói như vậy, Trưởng phòng Phạm. Lục Nguyệt đã không còn công tác ở Ngạn Hoa, những phân công công tác của anh ấy đều có những đồng chí khác tiếp nhận. Công tác của doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa tốt hay không tốt thì cũng chẳng quan hệ gì với anh ấy.
Không đợi Lục Nguyệt mở miệng, Trương Băng lập tức đoạt trước, lạnh lùng nói.
Trương Băng cao cao tại thượng, bất kỳ công việc gì ở Ngạn Hoa cô cũng đều không quan tâm. Duy chỉ có mỗi việc doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ là ngoại lệ.
Mọi người đang nhìn chằm chằm vào.
Bị ai nhìn chằm chằm, Trương Băng đều rất rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ muốn đem cứt đổ lên đầu Lục Nguyệt à? Không có cửa đâu cưng!
- Trưởng phòng Phạm, nghe nói hiện tại Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa là nữ, tên là Cao Khiết, trước kia đều là đồng nghiệp của các người?
Miệng thì hỏi Trưởng phòng Phạm, nhưng ánh mắt lại nhắm thẳng Lục Nguyệt, thần sắc khó chịu. Có thể trăm phần trăm khẳng định, Chủ nhiệm Trương đây là biết rõ còn cố hỏi.
- Trước kia là đồng nghiệp, còn hiện tại Cao Khiết là vị hôn thê của tôi.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp.
- Vị hôn thê?
Điểm này, Triệu Ca có chút không ngờ.
- Đúng, như thế nào? Trưởng phòng Lục không có nói cho Chủ nhiệm Trương nghe sao?
Trương Băng cười lạnh lùng nói:
- Cậu và vị hôn thê của cậu, anh ấy dựa vào cái gì mà nói với tôi? Tôi thật ra nghe nói…
Một lời chưa nói xong, Lục Nguyệt liền đứng dậy, nói:
- Băng Băng, em đói bụng chưa? Chúng ta qua bên kia ăn một chút gì đó.
- Không cần, lấy rồi mang đến đây ăn. Có mấy lời em muốn nói chuyện với Trưởng phòng Phạm. Em bây giờ đối với Ngạn Hoa càng ngày càng cảm thấy có hứng thú, muốn hiểu rõ thêm một chút.
Trương Băng vung tay lên, đĩnh đạc nói.
- Rất vui được hầu tiếp!
Phạm Hồng Vũ khóe miệng nhếch lên, hiện lên một nụ cười châm chọc.
- Vậy được rồi, em ngồi đi, anh đi lấy đồ ăn.
Lục Nguyệt nói xong, hướng bàn bên kia đi tới. Khi xoay người, một ánh mắt oán độc đến cực điểm hiện nhanh lên trong mắt y, cũng không biết rốt cuộc y đang oán hận ai?