Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 479: Chuyện nghiêm túc




Hai người hi hi ha ha đùa giỡn, đương nhiên, không dám quá lớn tiếng.
Giờ này rồi, không nên để ảnh hưởng đến người khác.
- Ba, mẹ, con về rồi đây.
Cao Khiết về nhà mình, lập tức biến từ một Phó Chủ tịch thị xã uy nghiêm thành một cô gái bình thường được chiều chuộng. Con gái chưa chồng, bất kể là Chủ tịch thị xã hay chỉ là một cô gái bình thường đều có đặc quyền làm nũng, nhưng sau khi kết hôn rồi, nhiều nhất cũng chỉ được nũng nịu trước mặt ông xã của mình mà thôi.
Thật ra cửa phòng lúc này khép hờ. Cô Cao nhận được điện thoại của Cao Khiết, đương nhiên phải để cửa cho con gái rồi.
- Tiểu Khiết, về rồi à? Ồ, Hồng Vũ cũng đến à, mau mau vào nhà đi…
Cô Cao chào đón, miệng mỉm cười, liên thanh nói.
Cao Hưng Hán không ở phòng khách, chỉ có một mình cô Cao xem ti vi, phỏng chừng Bí thư Cao đang ở trong thư phòng xử lý công vụ. Một số phim truyền hình bây giờ, Cao Hưng Hán thật sự không xem được.
- Mẹ, ba đâu rồi ạ? Giờ này vẫn chưa tan ca cơ à?
Cô Cao giả vờ tức giận nói:
- Con bé này, vừa vào nhà đã hỏi ba rồi, dù gì thì cũng phải hỏi mẹ một chút chứ.
- Hi hi, mẹ đang đứng trước mặt con mà, vẫn rất tốt, sống lâu trăm tuổi…
Cao Khiết cười hì hì ôm lấy cổ mẹ, dáng người cô cao hơn mẹ, cho nên không phải kiễng chân lên như với Phạm Hồng Vũ.
Cô Cao đẩy tay con gái ra, nói:
- Con bé này, lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy, không sợ Hồng Vũ cười cho à?
- Hừ, anh ấy mà dám cười con, xem con xử lý như thế nào..
Cao Khiết quay sang Phạm Hồng Vũ quơ quơ nắm tay, trồng rất “dữ dằn”
“Két” một tiếng, cửa thư phòng đẩy ra, nghe thấy động tĩnh, Bí thư Cao trong phòng ngồi không yên.
- Xin chào Bí thư Cao, Bí thư Cao chịu khó hết mình vì công sự, đêm khuya cũng làm việc, là cán bộ gương mẫu của quốc gia.
Cao Khiết lập tức chạy tới trước mặt cha, nghiêm trang nói, trên trán lộ vẻ nghịch ngợm.
Cao Hưng Hán cười cười, chậm rãi đi đến ghế sô pha, thuận miệng hỏi:
- Vấn đề giải quyết xong rồi à?
- Vâng, giải quyết xong rồi, tổ điều tra đã trở lại tỉnh, chúng con đi cùng xe bọn họ về.
Cao Khiết trả lời.
Cô Cao đang rót trà cũng cảm thấy giật mình kinh hãi, hỏi:
- Ơ, tổ điều tra trở lại tỉnh rồi à, không phải chỉ mới đi được bốn năm ngày thôi sao?
- Mẹ, bốn năm ngày còn chưa đủ dài sao? Bọn họ mà ở lại tiếp chắc thần kinh của con không chịu nổi quá.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cái đó không chắc, dựa theo kế hoạch của anh thì em cũng được nghỉ ngơi sớm hai ngày rồi.
Cô Cao không hiểu ra sao, hỏi:
- Cái gì mà nghỉ ngơi hai ngày? Hiện tại đã đến kỳ nghỉ quốc khánh đâu?
Hôm nay mới là ngày 20 tháng 9, còn kém vài ngày nữa mới đến lễ quốc khánh.
Cao Khiết cười nói:
- Mẹ, là như thế này, vốn tổ điều tra đã quyết định, để cho con và chú Phạm tạm thời tránh ra một chút, nghỉ ngơi vài ngày. Bí thư Vinh cũng đã đồng ý rồi.
- Vậy sao đã thay đổi rồi?
Cô Cao trong khoảng thời gian ngắn, không hiểu được những cong lách ở đây. Cảm thấy nghỉ ngơi một chút cũng tốt, con gái suốt ngày ở cơ sở, thật cực khổ.
- Hi hi, anh ấy không cho.
Cao Khiết cười hì hì chỉ vào Phạm Hồng Vũ, mũi vểnh lên, vẻ khá kiêu ngạo.
- Hồng Vũ không cho?
Cô Cao hoàn toàn không hiểu, sao cái này Phạm Hồng Vũ có thể quyết định được chứ? Chỉ là một Phó trưởng phòng, có thể thay đổi được quyết định của tổ điều tra và của Bí thư Tỉnh ủy hay sao?
Cao Hưng Hán cười nói:
- Bà đừng có nghe nó nói dối nữa, trong đầu nó lúc này đang cao hứng, nói năng hơi lộn xộn.
Cao Khiết cười hì hì, ngồi xuống cạnh cha, ngẩng đầu hỏi:
- Ba, chẳng lẽ không nên cao hứng hay sao?
Giải quyết xong phiền toái như vậy, cứng rắn “đuổi” Ủy viên Quan công ủy về, trong suy nghĩ của Cao Khiết, thật sự nên chúc mừng hắn một chút.
Cao Hưng Hán đưa tay day day trán con gái, yêu thương nói:
- Cao hứng thì cao hứng, tuy nhiên, việc này e là không đơn giản như vậy đâu.
Lời này của Bí thư Cao chưa khiến con gái sợ thì vợ ông đã sợ hãi rồi, cô Cao có chút khẩn trương nói:
- Lão Cao, tổ điều tra này đã về tỉnh rồi, chắc không sao chứ?
- Tổ điều tra thì không sao rồi, nhưng đấu tranh bên trên, không dễ dàng nhìn thấy như vậy đâu.
Cao Hưng Hán vừa nói, vừa chỉ tay lên trên trần nhà.
Cô Cao thở phào một cáo, nói:
- Chỉ cần ở Ngạn Hoa không sao là được rồi, chuyện bên trên, chúng ta cũng không thể quản được.
Cao Hưng Hán cười cười, cũng không giải thích gì thêm, liền quay sang Phạm Hồng Vũ nói:
- Tình huống cụ thể thế nào, con nói xem.
Mặc dù tổ điều tra đã trở lại Hồng Châu, mai sẽ mở cuộc họp thông báo, tuy nhiên “quá trình đánh cờ” trong cuộc họp sẽ không thể nghe được. Sắp xếp co mấy người Ngũ A Công đi thủ đô “ngắm cảnh”, trước đây được giữ bí mật, đến Cao Hưng Hán cũng không biết. Nhưng Cao Hưng Hán tin rằng, việc này có thể vượt qua thuận lợi, chắc chắn có liên quan đến Phạm Hồng Vũ.
Truy cứu căn bản, nên bắt đầu từ Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Cũng không có gì, lúc đầu con đoán việc này, có người chắc chắn không từ bỏ ý đồ. Lần trước nghe nói Lục Nguyệt trở về Ban Tổ chức Trung ương, được khôi phục lại chức cũ, cơ bản có thể xác định, bọn họ sớm hay muộn sẽ xuất thủ.
- Hả? Lục Nguyệt trở lại Lục Nguyệt lại hồi Ban Tổ chức Trung ương rồi à?
Cô Cao cả kinh, vội vàng hỏi.
Đối với chàng “con rể hụt” này, cô Cao ngay từ đầu có ấn tượng không xấu, thậm chí trong lòng còn muốn gả con gái cho Lục Nguyệt, còn Phạm Hồng Vũ chỉ là “lốp dự phòng” mà thôi. Về sau Lục gia thất thế, Lục Nguyệt bị điều về thủ đô, hơn nữa thái độ của Cao Khiết lại dứt khoát nên cô Cao cũng không nhắc đến Lục Nguyệt nữa, mà đã nhận Phạm Hồng Vũ là con rể tương lai của mình.
Không ngờ Lục Nguyệt lại có thể Đông sơn tái khởi như vậy, lại còn dồn Cao Khiết vào thế khó xử nữa chứ.
- Đúng vậy ạ, anh ta đã trở lại cành cao rồi, trở thành cháu rể của Trương lão.
Cao Khiết bĩu môi khinh thường nói:
- Vợ của anh ta là Trương Băng còn nói thẳng với Hồng Vũ là sẽ tìm con tính sổ đấy.
Cô Cao lập tức phẫn nộ:
- Tính sổ? Tính sổ cái quái gì chứ? Chúng ta đâu có nợ nần gì nhà nó, thật là, cô ta dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Cao Hưng Hán khoát tay, nó:
- Loại ngôn ngữ ngây thơ này, không phải bận tâm làm gì. Có đúng không?
Câu sau cùng này, đương nhiên là nói với Phạm Hồng Vũ.-
- Vâng ạ.
Phạm Hồng Vũ nói qua lại tình hình, việc sắp xếp cho mấy người Ngũ A Công đi “ngắm cảnh” thì có giải thích cặn kẽ một chút.
Trước đó không đề cập với Cao Hưng Hán là để giữ bí mật, hiện giờ việc đã qua rồi, đương nhiên phải báo cáo với “nhạc phụ đại nhân” một chút.
- Hả? Trực tiếp đi gặp thủ trưởng tối cao? Hồng Vũ, lá gan của con cũng không nhỏ nhỉ?
Cô Cao mở to hai mắt nhìn, vừa giật mình vừa lo lắng. Không ngờ Phạm Hồng Vũ dám chơi lớn như vậy, đến thủ trưởng tối cao cũng dám kinh động đến.
Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng, nói:
- Cô, đây cũng là bất đắc dĩ thôi ạ, nếu không căn bản không thể ngăn nổi. Cha con và tiểu Khiết thiếu chút nữa thì bị mấy chức, bọn họ lần này muốn nhổ tận gốc đấy.
Cao Hưng Hán thản nhiên nói:
- Mượn lực đánh lực, cũng là bình thường. Tào Tuấn Thần đến thời điểm mấu chốt cũng không hồ đồ, nế không việc này không dễ dàng xong nhanh như vậy.
Trí tuệ chính trị nhiều năm của Cao Hưng Hán, không phải là thứ Cao Khiết có thể so sánh được, chỉ cần nhìn qua là biết mấu chốt trong đó.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Vâng, sau khi đồng chí An Đông đến thủ đô, cục diện vẫn không hề rõ ràng. Trong vòng ba năm đã thay đổi lãnh đạo chủ chốt, muốn lập tức thấy rõ ràng, khả năng là không lớn, cần phải có chút thời gian để thống nhất quan niệm.
Đồng chí An Đông ở đây, chính là đồng chí Tùy An Đông – lãnh đạo chủ chốt đương nhiệm.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng nói, cũng không hề kiêng dè.
Cao Hưng Hán gật đầu.
Cô Cao vẫn có chút căng thẳng như trước, nhìn Cao Khiết nói:
- Tiểu Khiết, việc này mẹ lo quá, chuyện chính trị luôn phức tạp như vậy. Theo mẹ, con về tỉnh đi, ở cở sở lâu như vậy, rèn luyện cũng đủ rồi. Hơn nữa, con và Hồng Vũ cứ mỗi người một nơi như vậy, cũng không phải là cách hay cho lắm.
Ý kiến của cô Cao, thật ra giống với Phạm Hồng Vũ.
- Mẹ, mẹ cũng nghĩ như vậy à?
- Ồ, còn ai nghĩ như thế nữa?
- Còn là ai nữa chứ?
Cao Khiết liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, miệng cười khẽ.
Cô Cao lập tức nghiêm túc nói:
- Hồng Vũ cũng có ý như vậy à? Thế thì tốt quá, con cứ về đây đi. Mẹ thấy, sang năm các con kết hôn được rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa. Hồng Vũ, con hỏi ý kiến cha mẹ xem thế nào nhé. Tiểu Khiết về tỉnh sớm hơn một chút, sang năm các con cưới, sinh con mẹ cũng về hẳn để giúp các con trông cháu.
- Ồ, được được, mai con sẽ gọi điện cho ba con để nói chuyện này.
Phạm Hồng Vũ liên thanh nói, quay sang nháy mắt với cao khiết.
Cao Khiết đỏ mặt, uốn éo thân mình, sẵng giọng:
- Mẹ, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy.
Cô Cao nghiêm mặt nói:
- Thì đang nói chuyện nghiêm túc đấy, có việc gì quan trọng hơn chuyện chung thân đại sự của con nữa? Ở cơ sở phức tạp như vậy, con không phải đợi nữa. Muốn làm việc chính trị, đã có ba con và Hồng Vũ làm là đủ rồi, con gái, làm quan lớn để làm cái gì? Không gì quan trọng bằng lấy chồng sinh con cả.
Cao Khiết mặt đỏ như gấc chín, bất mãn lầm bầm nói:
- Mẹ đây là trọng nam khinh nữ.
Cao Hưng Hán cười nói:
- Tiểu Khiết, ý kiến của mẹ con cũng không phải không có lý. Ở cơ sở rèn luyện vài năm, rồi về tỉnh công tác cũng có lợi.
- Đúng vậy, con xem, ba con cũng nói vậy đấy.
Cô Cao lập tức tinh thần tỉnh táo, nhìn chằm chằm Cao Khiết nói.
- Mẹ, việc này để con suy nghĩ chút đã.
Cao Khiết dường như cũng có chút động lòng.
Cô Cao liền mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu, chỉ cần con gái không từ chối ngay là bà sẽ có cách để tiếp tục thuyết phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.