Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 482: Chủ nợ tới cửa




- Cô hiện nay đang ở đâu?
Trưởng phòng Phạm lập tức chuyển đề tài, không dám bới móc nữa.
- Hừ, anh còn giả vờ nữa. Còn có thể làm sao, đang ở sân bay Hồng Châu nè. Tôi cũng không tin, Lý Xuân Vũ và Đông Nhan không gọi điện thoại báo tin cho anh.
Cô bé thật ra rất thông minh, hừ lạnh nói.
Hóa ra là cô cũng biết.
Đương nhiên, những lời nói này chỉ nghĩ trong lòng, tuyệt không nói ra miệng.
- Được, cô cứ ở đó, tôi lập tức tới đón cô ngay.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói, đồng thời nhìn đồng hồ đeo tay một chút.
- Ừ, anh nhanh lên, có nhiều người đang nhìn chằm chằm tôi đấy, làm tôi rất sợ.
Phạm Hồng Vũ lập tức dở khóc dở cười. Bà cô, cô còn sợ gì chứ? Cô không sợ hù chết người sao? Nhưng “rất nhiều người đang nhìn chằm chằm tôi” thì Phạm Hồng Vũ tin tưởng là sự thật. Một cô gái xinh đẹp như vậy, chợt xuất hiện tại sân bay Hồng Châu, đương nhiên là hấp dẫn ánh mắt người rồi.
Để điện thoại xuống, Phạm Hồng Vũ liền ổn định tinh thần, rồi lúc này mới đứng dậy tiến vào trong phòng.
Vưu Lợi Dân đang chăm chú xử lý văn kiện, cũng không nhìn hắn. Trong pòng không có khách thì Phạm Hồng Vũ cứ bình thường đi vào. Đây là Vưu Lợi Dân chính miệng chỉ bảo. Vưu Lợi Dân không có bí mật gì sợ Phạm Hồng Vũ phát hiện. Lãnh đạo và thư ký, mỗi ngày đều sống chung một chỗ, cũng rất ít khi tuân theo quy củ.
Phạm Hồng Vũ lập tức đến trước bàn làm việc của Vưu Lợi Dân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Vưu Lợi Dân ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
Phạm Hồng Vũ rất ít khi trước mặt ông lộ ra thần thái ẻo lả.
Phạm nhị ca không phải là người ẻo lả.
- Chủ tịch tỉnh, tôi có chút việc tư, muốn xin phép nghỉ…
Rốt cuộc, Trưởng phòng Phạm quyết định mở miệng, nhưng trên mặt lại có ý tứ khó xử.
- Việc tư?
- Là như vầy, con gái của Chủ tịch tỉnh Lý là Lý Thu Vũ bỗng nhiên từ thủ đô đến Hồng Châu, nói là tìm tôi. Tình huống của Lý Thu Vũ thì tôi lần trước cũng đã báo cáo qua với ngài.
Phạm nhị ca khi nói có chút nhăn nhó.
- A, đến đòi nợ à?
Vưu Lợi Dân bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi bật cười.
Phạm Hồng Vũ đêm khuya đến thăm hỏi Chủ tịch Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam Lý Thạch Viễn. Lý Thạch Viễn cuối cùng cũng đồng ý xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Nam. Lúc này, tiền căn hậu quả Phạm Hồng Vũ tự nhiên phải báo cáo với Vưu Lợi Dân rõ ràng. Bằng không, đây chính là kiêng kỵ thật lớn. Phạm Hồng Vũ không báo cáo, sau này Vưu Lợi Dân biết được, mặc dù Phạm Hồng Vũ là một lòng vì công, nhưng cũng khó mà không khiến Vưu Lợi Dân sinh ra ý tưởng khác.
Bị Lý Thu Vũ “xảo trá” đòi hai trăm ngàn tiền tài trợ, chính là trọng điểm, càng phải nói cho rõ ràng. Lúc ấy, Vưu Lợi Dân còn mỉm cười, trêu chọc Phạm Hồng Vũ vài câu, nói hắn thi triển “mỹ nam kế”, cùng với tiền bạc lừa dối một cô nàng không biết thế sự.
Xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Châu là một chuyện đại sự. Phạm Hồng Vũ lúc ấy dùng thủ đoạn này thu phục nghe qua có chút như trò đùa, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, loại thủ pháp này rất cao minh. Nếu chẳng may bị Lý Thạch Viễn từ chối thì cũng không mất mặt.
Phạm Hồng Vũ chính là một tiểu thư ký, trước mặt Lý Thạch Viễn thì có mặt mũi gì?
Quả nhiên là tiến có thể mà công cũng có thể.
Không nghĩ tới hiện tại Lý Thu Vũ lại đến Hồng Châu để “đòi nợ”.
Tuy nhiên, Vưu Lợi Dân cũng kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi:
- Cô bé ấy tới một mình?
Có vẻ như nếu Lý Thu Vũ cùng với bề trên trong nhà tới Hồng Châu, thì Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không phải là thần thái này. Lý gia bất luận gì cũng được xem là đại nhân vật. Tới Hồng Châu rồi thì đó là một chuyện đại sự.
- Đúng vậy, cô bé đó rất ranh ma.
Phạm Hồng Vũ cười khổ.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói đáng giá ngàn vàng. Người ta đến đòi nợ, xem như là hoàn toàn chính đáng. Bất kể thế nào, giúp đỡ học sinh tiểu học nghèo khó thì đó là chuyện tốt. Nếu làm xong thì đó cũng là đại công đức. Cô bé này chỉ là nghịch ngợm, nhưng rất có lòng hướng thiện.
- Nói thì nói như thế, nhưng cô ấy lúc này rời nhà trốn đi, trước đó vẫn chưa được sự đồng ý của bề trên. Phỏng chừng lần này, Chủ tịch Lý và cô Hùng sẽ trong lòng chửi bới thậm tệ tôi đấy.
Phạm Hồng Vũ gãi đầu, thần sắc lại sầu khổ.
Vưu Lợi Dân ngẩn ra, lập tức bật cười ha hả:
- Vậy thì cậu mau đến sân bay đón cô bé đi, đem việc này xử lý cho xong. Sau đó cậu hãy an bài một đồng chí khác ở trong này làm việc.
Hết sức thông tình đạt lý!
Bất kể thế nào, đây là con gái của Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh, cũng không thể ở Thanh Sơn xảy ra đường rẽ gì.
- Vâng, tôi sẽ đến sân bay đón cô ấy.
- Ừ!
Vưu Lợi Dân gật đầu, khi Phạm Hồng Vũ đi tới cửa, lại dặn dò một câu.
- Trước tiên nên liên lạc với bề trên trong nhà của cô bé, không cần tự chủ trương.
Mặc dù Vưu Lợi Dân rất tin tưởng trí tuệ chính trị của Phạm Hồng Vũ, nhưng chung quy thì tuổi vẫn còn trẻ, hơn nữa Phạm Hồng Vũ lại nói cô bé Lý gia kia rất tinh ranh, Vưu Lợi Dân liền lo lắng Phạm Hồng Vũ sẽ đem tình huống xử lý như bình thường.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Phạm Hồng Vũ kính cẩn đáp ứng, rồi bước ra cửa, sau đó an bài một vị cán sự có kinh nghiệm tạm thời tiếp nhận công việc của mình, đem hành trình của Vưu Lợi Dân công đạo lại rõ ràng, rồi lúc này mới cầm chìa khóa xe Santana đi ra ngoài.
Xe vừa ra khỏi UBND tỉnh thì gần như tăng tốc.
Phạm Hồng Vũ thật sự hơi lo lắng, cũng không phải nói tình trạng an ninh của sân bay Hồng Châu kém. Cuối những năm 80, tình hình trị an sân bay như thế cũng được coi là rất tốt rồi. Năng lực giữ gìn trị an của sân bay không hề yếu. Phạm Hồng Vũ lo lắng là tính cách của Lý Thu Vũ. Nếu chẳng may cô bé không đợi được, tự mình đi nhờ xe, thì khi đó chẳng biết làm thế nào.
Chiếc xe dừng lại trước cổng sân bay.
Phạm Hồng Vũ vừa mới từ trên xuống bước xuống dưới, bất chợt nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều đang đứng ngoài cửa bỗng nhiên biến mất. Phạm Hồng Vũ rõ ràng thấy là Lý Thu Vũ, nhưng không biết cô bé này khi nhìn thấy mình tới lại biến đi đâu mất, tính làm cái chuyện gì vậy?
- Lý Thu Vũ!
Phạm Hồng Vũ kêu lên một tiếng, bước chân nhanh hơn.
Qua cánh cửa kính, rõ ràng nhìn thấy Lý Thu Vũ mặc một chiếc váy màu hồng đang bước nhanh về khu nghỉ ngơi, đối với sự đuổi theo của Phạm Hồng Vũ làm ra hờ hững, sau đó ngồi xuống một cái ghế, bắt chéo chân, thân mình dựa ra đằng sau, hai tay khoanh trước ngực, lạnh nhạt nhìn Phạm Hồng Vũ, khóe miệng như cười như không, bày ra phong phạm của một đại tiểu thư.
Bà cô nhỏ, đang tính chơi cái gì vậy?
Nhìn gương mặt trẻ con của Lý Thu Vũ đang miễn cưỡng giả vờ phong phạm của một thục nữ, Phạm Hồng Vũ vừa tức lại vừa buồn cười. Cũng may Trưởng phòng Phạm chung quy cũng không phải là con nít ranh, nhiều năm làm cảnh sát hình sự và thư ký, đối với việc phân tích lòng người thật là rõ như lòng bàn tay.
Lúc này, nếu hướng về Lý Thu Vũ mà kêu la chỉ sợ sẽ chọc tức bà cô nhỏ này. Một thời ba khắc sẽ trở mặt với hắn.
Bà cô của tôi không phải là thích chơi sao?
Vậy thì chơi!
Hiện tại, với tính cách của Lý Thu Vũ, cứ chiều chuộng cô đã, rồi sẽ nghĩ biện pháp đưa cô trở về thủ đô, miễn cưỡng cũng có thể xoa dịu cô Hùng.
Nghĩ đến đây, Phạm Hồng Vũ liền chậm bước chân, đến trước mặt Lý Thu Vũ, nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng mỉm cười, không nói không rằng, nét mặt cổ quái. Ở hậu thế, nét mặt cổ quái này của thanh niên thì được gọi là “ánh nhìn sàm sỡ”.
Trưởng phòng Phạm đặc biệt không thích vẻ mặt này.
Tuy nhiên trong lúc này, tình hình nguy cấp, không thể không bắt chước. Cứ bày ra đại, biết chừng đâu lại có hiệu quả.
- Nhìn cái gì vậy? Bộ chưa từng thấy qua à?
Quả nhiên, Lý Thu Vũ không chịu nổi, trừng mắt, cáu giận nói.
- Đã thấy qua, nhưng mỗi lần thấy đều không giống nhau. So sánh với lần trước thì dường như cô lại lớn hơn một chút, thành thục một chút…
- Im, tôi vốn đã trưởng thành, vốn rất thành thục rồi. Tính dùng nó để lấy lòng con gái à, xưa quá rồi.
Trưởng phòng Phạm đang quan sát Lý đại tiểu thư thì Lý đại tiểu thư cũng đang đánh giá Trưởng phòng Phạm.
Hắn hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen, lại là hàng thường. Tóm lại chẳng khác nào gã nhà quê, vậy mà cũng đi nịnh hót con gái. Nếu không phải vì hai trăm ngàn cho mấy đứa nhỏ ở khu Đông Sơn thì Lý đại tiểu thư cũng lười từ thủ đô xa xôi đến đây tìm hắn. Lại còn vác cái tội danh bỏ nhà trốn đi. Hình tượng con gái ngoan mười năm bị hủy hoại trong chốc lát.
Bị bại!
Trưởng phòng Phạm trực tiếp bị đánh bại.
Hắn phát hiện, bỉ ổi trước mặt con gái, đặc biệt là một cô gái nhỏ tuổi hơn mình thì tuyệt đối chẳng phải là ý kiến hay. Khí chất của cô gái đó cũng không phải ai cũng bắt chước được.
- Vậy cô ngồi đây nghỉ ngơi đi, để tôi gọi điện thoại cho anh cô.
- Xin cứ tự nhiên.
Lý Thu Vũ rất ưu nhã, khoát bàn tay trắng nõn, càng thêm bày ra bộ dạng tiểu thư khuê các. Đáng tiếc, câu nói vừa rồi đã tố giác gốc gác của cô. Không mở miệng thì thôi, mở miệng thì chính là Tiểu ma nữ.
Trăm quanh vẫn quanh một đốm.
Phạm Hồng Vũ bước đến trạm điện thoại công cộng, bước chân rất nhanh. Hắn sợ Lý Thu Vũ bỗng nhiên gây sự, biến mất nên không kìm nổi quay đầu lại thì thấy cô gái không nhanh không chậm đi theo hắn, trên lưng khoát cái ba lô nhỏ. Trừ cái đó ra thì hai tay trống trơn. Không ngờ một cô gái đến một nơi xa xôi như vậy mà chẳng mang theo cái gì ngoài cái ba lô. Bộ dạng này chẳng giống như bỏ nhà ra đi, mà giống như ra ngoài dạo chơi vậy.
Thấy Phạm Hồng Vũ quay đầu lại, vốn khóe miệng hơi vểnh lên, hứng thú quan sát phía sau lưng hắn, Lý Thu Vũ lập tức nghiêm nét mặt lại, cái đầu ngẩng cao, bày ra thái độ cao ngạo thục nữ.
Phạm Hồng Vũ vội vàng quay đầu về phía trước, không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ một cái.
- A, anh lắc đầu là có ý gì? Xem thường tôi à?
Không ngờ động tác này đã bị Lý Thu Vũ nhìn thấy, liền bật người kháng nghị.
- Không, nào dám.
Phạm Hồng Vũ liên tục phủ nhận, bước chân nhanh hơn vài phần.
Lý Thu Vũ hé miệng cười, trong phút chốc trăm hoa đua nở, tinh lệ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.