Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 486: Ước pháp tam chương




Một chiêu này, rõ ràng cho thấy đòn sát thủ của Lý Thu Vũ. Mặc kệ khi nào áp dụng thì thử trăm lần, hiệu nghiệm cả trăm.
Hiện tại cũng giống như vậy.
Lý Thạch Viễn giọng điệu trở nên mềm nhũn, khẽ thở dài nói:
- Con gái à, con có biết làm như vậy mẹ con lo lắng nhiều lắm không? Mẹ con đến bây giờ cũng không đi làm. Mẹ của con là một người tuân theo kỷ luật. Chỉ có con là mới phá lệ. Con gái à, ba mẹ con thương con, nhưng con cũng phải nghĩ cho chúng ta chứ.
Lý Thu Vũ hốc mắt đỏ lên, không lên tiếng, tay phải cầm ống nghe, tay trái thì xoắn sợi dậy điện thoại, dường như trong đầu cũng không chịu nổi.
- Ba, con không phải là đi làm chuyện xấu. Con chỉ là muốn xây dựng trường học cho tụi nhỏ.
Một lát sau, Lý Thu Vũ hạ giọng nói.
Lý Thạch Viễn nói:
- Con muốn xây dựng trường học cho tụi nhỏ, ba không phản đối mà rất ủng hộ. Nhưng ngôi trường này cũng không nhất định một mình con xây dựng. Con bây giờ đang ở cùng Phạm Hồng Vũ phải không? Nếu như vậy thì con bảo cậu ấy đi cùng con tới Ích Đông, đem chuyện xây dựng trường học làm cho xong. Làm chuyện tốt thì bất lưu tính danh, con không phải là muốn khoe ra chính mình chứ?
- Ba, ba biết là không phải như vậy mà. Con có thích khoe khoang chính mình đâu. Ở trước mặt tụi nhỏ, có cái gì đáng khoe ra chứ? Ba bình thường cũng hay nói đạo lý với con, phải cho đi mà không cần nhận lại. Con chính là muốn tự thể nghiệm nó. Ông nội trước kia cũng nói, phải xuống dưới cơ sở để thể nghiệm cuộc sống. Tình huống khu Ích Đông như thế nào con trước kia cũng nghe bạn học nói qua. Lúc này con muốn tự đi xem tận mắt. Nếu có thể nói, sau này con sẽ phát động thêm nhiều người nữa. Ba, không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Ba cho con đi đi.
Lý Thu Vũ khó có lúc nói đạo lý với Lý Thạch Viễn.
Lý Thạch Viễn chút cũng không do dự nói:
- Một mình con đi thì tuyệt đối không được.
- Đương nhiên là không được rồi. Phạm…, ừ, chỉ cần ba đồng ý, con sẽ bảo Phạm Hồng Vũ đến giúp con. Người này rất lợi hại. Ba cũng biết đấy, phòng Công an mà cũng dám xông vào. Khẳng định là không thành vấn đề.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ đang ngồi bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng, ánh mắt trừng Lý Thu Vũ.
Tiểu tổ tông, cô đã nói là không bán đứng bạn bè mà?
Sớm biết rằng lời nói con gái là không đáng tin cậy.
Lý Thạch Viễn không khỏi có chút buồn cười, nói:
- Con gái, đừng nói giỡn. Tiểu Phạm còn phải đi làm, công tác của đồng chí Vưu Lợi Dân rất quan trọng, cậu ấy làm sao mà đi với con được? Nếu không thì như vậy, nếu con nhất định phải đi thì ba sẽ bảo Tiểu Đỗ đi cùng con.
Tiểu Đỗ là quân nhân của Cục cảnh vệ trung ương, trước kia là vệ sĩ của ông cụ. Đỗ gia và Lý gia quan hệ sâu đậm. Tiểu Đỗ là người trầm ổn, kiên định, nói năng thận trọng, thân thủ thật tốt. Lý Thạch Viễn rất tín nhiệm y.
Nếu con gái đã quyết tâm, khó có thể xoay chuyển thì Lý Thạch Viễn đành phải nhượng bộ. Hơn nữa, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn cho Lý Thu Vũ là được. Cũng nên cho cô bé ra ngoài thể nghiệm cuộc sống một chút, cũng không phải là chuyện xấu. Đối với bồi dưỡng nhân sinh quan mới có lợi.
- Thôi thôi, con chỉ cần Phạm Hồng Vũ đi theo giúp con mà thôi. Tiểu Đỗ là đầu gỗ, nếu anh ta mà đi theo con, thì trên suốt con đường sẽ rất buồn chán rồi.
Lý Thu Vũ lập tức lắc đầu lia lịa.
Tiểu Đỗ chẳng những là đầu gỗ, hơn nữa tính kỷ luật rất mạnh, bảo vệ cho Lý Thu Vũ hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng nếu bảo anh ta cùng Lý Thu Vũ càn quấy thì việc đó đừng nghĩ đến.
- Con gái, không được càn quấy.
Lý Thạch Viễn hơi có điểm tức giận, quát lớn một tiếng.
- Ba, đây không phải là càn quấy. Phạm Hồng Vũ đang ở đây, nếu không thì ba nói chuyện với anh ta đi. Ba hỏi anh ta xem có xin nghỉ được không?
Rốt cuộc đã bị bán đứng hoàn toàn.
Đáng thương cho đồng chí Phạm Hồng Vũ vừa mới bình ổn mồ hôi lạnh, nay lại phần phật xông ra.
Tuy nhiên lần này, Lý Thu Vũ không có đưa ống nghe cho hắn, hiển nhiên là đang đợi Lý Thạch Viễn quyết định.
Đầu dây bên kia trầm mặc một hai giây.
- Được, con bảo cậu ấy nghe đi.
Lý Thu Vũ lập tức cười rạng rỡ, đưa ống nghe tới.
Bất đắc dĩ, Phạm Hồng Vũ chỉ phải đứng dậy, hai chân giống như đeo chì, cầm lấy ống nghe.
- Lý tổng, chào ngài.
Khi nói chuyện với Lý Thu Vũ, có thể gọi là chú Lý, nhưng khi nói chuyện trực tiếp thì phải gọi chức vụ. Hắn và Lý Thạch Viễn đã từng gặp mặt ở nhà khách Yến Kinh, nhưng chưa thể nói tới là người quen.
- Tiểu Phạm, cậu có thể đi cùng Thu Vũ đến Ích Đông không?
Lý Thạch Viễn cũng không nói câu vô bổ, đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu rất nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ liền cười khổ một tiếng:
- Lý tổng, ngài cũng biết, chuyện này là do tôi khởi xướng mà.
Con gái của ngài tính tình như thế nào, ngài phải hiểu rõ hơn tôi. Các người là cha mẹ mà còn không ngăn được cô ấy thì tôi còn có biện pháp nào. Nếu không giúp cô ta chuyện này thì chỉ sợ chẳng bình yên nổi.
- Thế cậu có tranh thủ được thời gian hay không?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Lý tổng, nếu như có thể làm thông Thu Vũ, phái người khác đi là tốt nhất.
- Không cần, là anh đi.
Một câu còn chưa nói xong, Lý Thu Vũ liền kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khó chịu.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, nãy anh vừa nói gì, giờ nuốt lời à?
- Như vậy đi, nếu cậu có thể tranh thủ thời gian, vậy thì vất vả cho cậu chuyến này. Tuy nhiên, Tiểu Phạm, Thu Vũ tính tình như thế nào thì cậu chú ý nhé, không thể cái gì cũng tùy tiện theo nó. Sau khi giải quyết xong chuyện trường học thì lập tức đưa nó về nhà. Nó còn phải đi học nữa.
Thanh âm quát to của Lý Thu Vũ, Lý Thạch Viễn cũng nghe thấy. Lý Thu Vũ lúc còn ở nhà, cha mẹ còn khó có thể thay đổi chủ ý của cô, càng không cần nói lúc này đang ở bên ngoài.
Ngay cả mẹ cô cũng không có cách.
Lý Thạch Viễn vốn cũng không có tính cách như đàn bà nên lúc này làm ra quyết định.
- Lý tổng, tôi không có báo cáo với Chủ tịch tỉnh Vưu tình huống này, nên bây giờ chưa thể cho câu trả lời trăm phần trăm. Nhưng xin Lý tổng và cô Hùng yên tâm, mặc kệ là tôi có đi Ích Đông hay không thì cũng sẽ không để cho Lý Thu Vũ đi một mình.
Phạm Hồng Vũ cẩn thận nói.
Ở trong này nhận lời Lý Thu Vũ, nếu chẳng may Vưu Lợi Dân không đồng ý thì phiền toái rồi.
Làm việc phải cẩn thận một chút.
- Ừ, như vậy cũng tốt. Vậy thì phiền cậu rồi, bây giờ bảo Lý Thu Vũ nghe điện thoại.
Phạm Hồng Vũ đưa điện thoại qua cho Lý Thu Vũ, còn mình thì trốn qua một bên, lấy thuốc lá ra đốt một điếu.
Lý Thu Vũ liền trừng mắt nhìn hắn. Tuy nhiên, suy xét đến việc Phạm Hồng Vũ vừa rồi rất nghĩa khí, nên sự “thất lễ” nho nhỏ này, Lý tiểu thư có thể tha thứ được.
- Ba, ba đồng ý rồi? Vậy thì quá tốt.
- Ba đồng ý nhưng Thu Vũ, con nhất định phải nhớ kỹ, con làm như vậy là không đúng. Lúc này ba có thể tha thứ cho con, nhưng lần sau không được viện dẫn lý do này nữa, quyết không thể có lần tiếp theo.
Lý Thạch Viễn nghiêm túc nói.
- Vâng, con xin cam đoan, lần sau không như vậy nữa.
Lý Thu Vũ liên tiếp nói, hướng Phạm Hồng Vũ nháy mắt, cười hì hì, giống như là vừa mới trộn được gà, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
- Hừ!
Lý Thạch Viễn hiển nhiên không tin được.
- Còn nữa, con điện thoại cho mẹ con đi, trưng cầu sự đồng ý của mẹ.
- Sao?
Lý Thu Vũ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Ba, không phải chứ? Ba lừa con!
Thật không biết ai lừa ai!
- Không, con không gọi điện thoại đâu. Muốn gọi thì gọi cho ba. Dù sao thì ba cũng đồng ý rồi. Ba là bề trên, nên coi trọng chữ tín chứ.
Nghe lời này, Phạm Hồng Vũ cảm thấy nhức đầu thay cho Lý Thạch Viễn.
Lý Thạch Viễn thở dài một cái, đành phải nhượng bộ:
- Được rồi, làm người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật thì phải đưa đến Tây Thiên. Nhưng, nhất định phải ước pháp tam chương với con.
- Được, ba cứ nói, không cần nói là ước pháp tam chương, ngay cả hiến pháp ba mươi chương cũng được.
- Thứ nhất, trong vòng bảy ngày con nhất định phải về trường đi học. Một ngày cũng không được trì hoãn. Thứ hai, hết thảy những hành động phải nghe theo chỉ huy. Con không có kinh nghiệm xã hội, làm việc phải do Tiểu Phạm làm chủ, con nhất định phải nghe theo cậu ta. Thứ ba, không được tự tiện hành động, nhất định phải ở chung một chỗ với Phạm Hồng Vũ. Bất luận hành động một mình là cấm đấy. Ba điều kiện này con phải bảo đảm với ba. Bằng không, ngày mai ba sẽ đến Hồng Châu, đem con áp giải về nhà.
Lý Thạch Viễn giọng điệu rất nghiêm khắc.
Sự tình liên quan đến sự an toàn của con gái, Lý Thạch Viễn mặc dù lớn khí nhưng cũng không thể không cẩn thận để ý.
- Được, không thành vấn đề, con cam đoan.
Lý Thu Vũ lập tức giơ tay lên, giống như đang tuyên thệ.
- Vậy thì được rồi, hết thảy phải cẩn thận. Thu Vũ, con nhớ kỹ, xã hội rất phức tạo. Ích Đông cũng không phải thủ đô.
- Vâng, con nhớ kỹ rồi.
Lý Thu Vũ gật đầu.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau khi để điện thoại xuống, cô bé liền nhảy dựng lên, hai tay giơ cao, làm ra tư thế hình chữ V, hưng phấn không thôi.
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nhìn cô.
- Làm sao vậy?
Lý Thu Vũ hơi không hiểu ra sao.
- Ước pháp tam chương, tôi cũng nghe thấy. Ba điều kiện này, cô nhất định phải chấp hành. Bằng không, xin thứ cho tôi không hầu tiếp.
Phạm Hồng Vũ sa sầm mặt, nói từng chữ từng câu.
- Tôi có làm chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm, chỉ cần tôi đồng ý thì trăm phần trăm sẽ làm được, tuyệt không lật lọng. Thật là, xem cô nương là người nào chứ?
Phạm Hồng Vũ lúc này mới tươi tỉnh mỉm cười, đứng dậy:
- Đi mua đồ ăn thôi.
- Mua cái gì vậy?
- Quần áo và những đồ dùng thiết yếu khác. Ích Đông là vùng núi, cô mặc như vậy thì làm sao mà đi được.
Nói xong, liền liếc nhìn chiếc ba lô đặt trong ghế của Lý Thu Vũ. Trong đó toàn bộ đều là đồ dùng linh tinh của con gái, chân chính sử dụng được chắc một thứ cũng không có.
Phạm Hồng Vũ trước kia không biết đã bao nhiêu lần ra ngoài công tác nên kinh nghiệm đi đường rất phong phú.
- Được, vậy đi thôi.
Lý Thu Vũ cười hì hì, kéo tay của hắn, hưng phấn không thôi.
Phạm Hồng Vũ vội vàng tránh bàn tay nhỏ bé của cô, bước nhanh ra.
Lý Thu Vũ lập tức bĩu môi, rồi lại mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.