Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 503: Triệu kiến cũng có phần của tôi?




Chương 509: Triệu kiến cũng có phần của tôi?
Ở văn phòng thường trú của tỉnh tại thủ đô, Vưu Lợi Dân ở phòng số một.
Đại Lưu bàn giao lại công việc cho Phạm Hồng Vũ. Nếu Phạm Hồng Vũ đã tới thì chức vụ thư ký của Chủ tịch tỉnh nên “trả lại” cho hắn. Kỳ thật cái gọi là bàn giao thì cũng không có gì khác, chỉ là sắp xếp hành trình cho Vưu Lợi Dân.
Điện thoại sáng nay đã được gọi đến, là đồng chí Ninh Ích của thủ trưởng Thịnh tự mình gọi tới bàn làm việc của Vưu Lợi Dân.
Đồng chí Ninh Ích tự mình chuyển đạt chỉ thị của thủ trưởng tối cao, mời đồng chí Vưu Lợi Dân mười giờ sáng ngày mai đến đại nội của thủ trưởng. Đối với tình huống có liên quan đến doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa thay đổi chế độ, thủ trưởng muốn hướng Vưu Lợi Dân hiểu biết một chút.
Vưu Lợi Dân chỉ nói với Đại Lưu như vậy, Đại Lưu cũng không dám hỏi nhiều.
Sự tình liên quan đến thủ trưởng tối cao triệu kiến, ai mà dám lắm mồm?
Ngoài ra, Đại Lưu cũng đơn giản đem tình huống công tác thư ký mấy ngày nay nói cho Trưởng phòng Phạm biết, để Trưởng phòng nắm chắc tâm lý.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, rồi lập tức đến phòng số một.
Chủ nhiệm văn phòng đang ngồi trong phòng Vưu Lợi Dân, báo cáo công tác. Vưu Lợi Dân đối với công tác của văn phòng tại thủ đô vẫn khá coi trọng. Điểm này thì Vinh Khải Cao rất nhất trí.
Trong giai đoạn hiện tại, không khí quan trường so với đời sau tốt hơn rất nhiều. Mạng lưới quan hệ cũng không khủng bố bằng đời sau. Là quan to một tỉnh, thì lúc nào cũng coi trọng thanh danh, cũng sẽ không lung tung làm thân kết hữu. Có thể cùng ngồi chung một bàn tiệc với họ, trở thành thành viên trong mạng lưới quan hệ của họ cũng không đơn giản.
Tương đối mà nói, văn phòng tại thủ đô được coi là nơi phát ra tin tức khá quan trọng. Một số tin tức lớn bên ngoài thường được truyền ra từ văn phòng tại thủ đô, còn nhanh hơn cả truyền thông. Cũng không nên coi thường việc biết trước tin tức này. Khi gặp phải chuyện đại sự thì có đôi khi có thể trước nửa tiếng, hoặc thậm chí mười phút biết được tin tức thì phương pháp giải quyết tiếp theo sẽ hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, quan trọng hơn chính là truyền thông chính phủ chính thức đưa tin thì thường thông qua biên tập, chỉnh sửa, cũng không thể hoàn toàn thể hiện được ý tứ đích thật của cao tầng, mà cần mọi người phải “ngộ”. Mà ngộ ra được cái gì thì dù sao cũng mang theo nhiều phỏng đoán chủ quan, không hoàn toàn chuẩn xác. Nhưng tin tức của văn phòng tại thủ đô thì là tiếp cận trung tâm của chân tướng.
Ở trong mắt một số cán bộ, Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô dường như là một chức vụ “bên cạnh hóa”, hoàn toàn rời xa tỉnh, uy phong không cao. Thiết tưởng một Bí thư Địa ủy, ở địa khu là nhân vật cao nhất, nhất ngôn cửu đỉnh, là loại uy phong hiển hách như thế nào? Hễ là họ hàng có quan hệ tám đời tám kiếp với Bí thư Địa ủy thì đều thơm lây, cáo mượn oai hùm một phen. Còn Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô thì ở phương diện này kém xa Bí thư Địa ủy.
Trên thực tế, Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm thứ nhất của văn phòng đều là tâm phúc mạnh mẽ nhất của Tỉnh ủy. Không phải dòng chính thì sẽ không được phái đến thủ đô đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như vậy.
Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô là Vinh Khải Cao tự mình điểm tướng, tự nhiên là tâm phúc của Bí thư Vinh. Chẳng qua Chủ nhiệm làm người khéo léo, mặc dù là thân tín của Vinh Khải Cao, nhưng trước mặt Vưu Lợi Dân cũng tất cung tất kính, không dám có chút sai lầm.
Không vì cái gì khác, chỉ vì Vưu Lợi Dân trẻ hơn Vinh Khải Cao mười tuổi. Chủ nhiệm Vu nhất định phải làm như vậy.
Vinh Khải Cao năm nay sáu mươi, bất cứ lúc nào cũng có thể lui về tuyến hai. Ai biết mấy năm sau, lão đại của tỉnh Thanh Sơn sẽ là vị nào?
Thấy Phạm Hồng Vũ bước vào, Chủ nhiệm Vu liền lễ phép kết thúc báo cáo, hướng Chủ tịch tỉnh xin phép ra ngoài.
Trước mắt, Chủ tịch tỉnh đại sự duy nhất chính là phải ứng đối cho việc triệu kiến ngày mai như thế nào, còn các việc khác tạm thời gác lại.
- Cậu hãy chuẩn bị một chút, làm ra bản dự thảo báo cáo đơn giản. Đồng chí Ninh Ích trong điện thoại có đề cập đến tình huống liên quan đến hình thức Phong Lâm. Sáng ngày mai, cậu theo tôi đến gặp thủ trưởng.
Chủ nhiệm Vu vừa ra khỏi cửa, Vưu Lợi Dân liền dặn dò.
Phạm Hồng Vũ hơi choáng.
Gặp thủ trưởng tối cao cũng có phần của tôi?
Đây là điều mà Phạm Hồng Vũ không ngờ tới.
Với thân phận Chủ tịch tỉnh như Vưu Lợi Dân, bình thường khả năng được thủ trưởng tối cao tự mình triệu kiến cũng không nhiều. Chủ tịch tỉnh trên cả nước được như vậy, có thể một mình gặp thủ trưởng, hướng ông báo cáo công tác chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đại đa số Chủ tịch tỉnh chỉ có trong cuộc họp trung ương mời dự họp thì mới có thể từ xa nhìn thấy lão nhân gia ngự ở trên đài chủ tịch.
Thậm chí, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy, kinh nghiệm lý lịch đầy mình cũng đều chưa chắc được vinh hạnh này.
Lão nhân gia dù sao cũng lớn tuổi, cả nước nhiều Chủ tịch tỉnh như vậy, cũng không có khả năng triệu kiến từng người. Công tác hàng ngày, thủ trưởng đã sớm không chú ý rồi, buông tay giao cho người trẻ tuổi. Thủ trưởng chỉ chú ý đến những chính sách quan trọng mà thôi.
Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, nói thật, trước đây cũng chẳng mấy ai chú ý. Bởi vì cao tầng tỉnh Thanh Sơn chú ý đến việc này nên bản thân nó liền tồn tại nghiêm trọng khác nhau. Ngay từ đầu, Viên Lưu Ngạn xác thực phản đối, Vinh Khải Cao thì không ủng hộ cũng chẳng phản bác, mà là đang xem chừng. Phương tiện truyền thông cũng đưa tin thật sự ít, giống như là đang làm thí điểm mà thôi.
Nếu không phải trước đó tổ điều tra trung ương bỗng nhiên gióng trống khua chiêng tiến vào chiếm giữ Ngạn Hoa, Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Vũ tuyệt địa phản kích, trực tiếp đem việc này cáo đến trước mặt lão nhân gia thì chỉ sợ việc này thủ trưởng cũng không đặc biệt chú ý.
Tổ điều tra cứng rắn bị đẩy trở về, đám người Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn, và Phạm Hồng Vũ ai cũng đều rõ ràng, việc này sẽ không được để yên.
Tổ điều tra quy cách cao như vậy, gặp phải động tĩnh lớn như vậy thì cũng không có khả năng như vậy mà xong việc. Nếu thủ trưởng tối cao đã chú ý việc này, tổng sẽ còn tình huống phía sau xuất hiện.
Thủ trưởng tối cao cho gọi Vưu Lợi Dân là nằm trong dự liệu.
Đương nhiên, thủ trưởng cũng có khả năng trực tiếp cho gọi Vinh Khải Cao.
Nhưng thủ trưởng triệu kiến Vinh Khải Cao hay là Vưu Lợi Dân thì hàm nghĩa chính trị là hoàn toàn bất đồng. Ở trong suy nghĩ của đầu sỏ cao tầng, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Không phải chỉ có Bí thư Tỉnh ủy mới chân chính là đại tướng nơi biên cương, mấu chốt là phải dựa trên phân công. Bí thư Tỉnh ủy là nhân vật số một của Đảng ủy, thủ trưởng triệu kiến Vinh Khải Cao nội dung nói chuyện rất có thể trở thành chong chóng đo chiều gió chính trị. Thủ trưởng muốn đem quan niệm chính trị của mình, thông qua Vinh Khải Cao, truyền đạt cho các đồng chí bên trong Đảng được biết.
Chỉ cần những đồng chí hiểu rõ đại thế chính trị sau này thì đều rất rõ ràng, những đại lão thường hay dùng phương thức này để biểu đạt quan điểm của mình. Trước kia, lãnh tụ vĩ đại cũng thích chọn dùng phương thức này. Lưu động khắp nơi, tìm đồng chí chịu trách nhiệm của địa phương nói chuyện để trình bày quan điểm chính trị của mình.
Thủ trưởng tối cao cũng giống như vậy.
Có những lời, nếu trong những trường hợp chính thức mà nói ra, thì sẽ trở thành định luận, không có bao nhiêu khoan nhượng. Mà thông qua phương thức này biểu đạt ra ngoài thì có thể thử được phản ứng, đồng thời cũng giảm xóc được không gian và thời gian. Những đồng chí khác không có cùng ý kiến có thể thương lượng và thảo luận lại.
Nhưng triệu kiến Vưu Lợi Dân thì ý tứ chính trị giảm hơn rất nhiều. Ít nhất trong giai đoạn hiện tại, thủ trưởng tối cao vẫn đang thăm dò về Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, muốn tìm hiểu tình huống một chút. Phạm trù của việc này, trước mắt vẫn còn hạn định trong “thăm dò cải cách lĩnh vực kinh tế”.
Nói một cách khác, thủ trưởng chưa làm ra quyết định cuối cùng.
Cho nên, đồng chí Ninh Ích ở trong điện thoại cũng nhắc tới hình thức Phong Lâm, lại càng thêm thuyết minh đây là “hiểu biết tình huống”.
Nhưng đồng chí Ninh Ích nói tới hình thức Phong Lâm thì cũng không nhất định là thủ trưởng muốn gặp Phạm Hồng Vũ. Vưu Lợi Dân báo cáo cũng vậy thôi. Hình thức Phong Lâm cũng nhờ Vưu Lợi Dân coi trọng nên mới nổi danh toàn tỉnh.
Thấy Phạm Hồng Vũ hơi ngẩn người, Vưu Lợi Dân liền giải thích một câu:
- Thủ trưởng kỳ thật rất thích giao tiếp với người trẻ tuổi. Bình thường cũng hay có những người hơn hai mươi tuổi nói chuyện phiếm với người.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, tôi sẽ chuẩn bị…
Sau khi ngẩn người, Phạm Hồng Vũ cuối cùng phục hồi lại tinh thần, hướng Vưu Lợi Dân cúi đầu nói.
Cúi đầu này không phải là động tác thói quen mà là thật sự cảm kích trong lòng.
Thủ trưởng có phải thích giao tiếp với người trẻ tuổi hay không thì cũng không phải là mấu chốt thủ trưởng triệu kiến Phạm Hồng Vũ, mà là trên người Vưu Lợi Dân. Nhất định là ông nhân cơ hội này hướng đồng chí Ninh Ích nói rằng, thư ký của ông Phạm Hồng Vũ chính là người sáng lập ra hình thức Phong Lâm. Nếu muốn hiểu rõ hơn về hình thức này thì do Phạm Hồng Vũ giáp mặt báo cáo là khách quan nhất.
Vưu Lợi Dân bồi dưỡng hắn quả nhiên là tận lực.
Đương nhiên, thủ trưởng tối cao tự mình triệu kiến, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, chính là một ý nghĩa thực tế cho giai đoạn này. Phạm Hồng Vũ thật sự còn quá trẻ, hai mươi ba tuổi đã là cán bộ cấp cục phó, làm cho quy tắc quan trường đảo điên. Trong khoảng thời gian ngắn lại trọng dụng đề bạt thì khả năng rất nhỏ.
Nhưng nếu thủ trưởng tối cao tự mình triệu kiến Phạm Hồng Vũ, việc này ẩn giấu hàm nghĩa chính trị không nhỏ. Theo thực tế mà nói, sau này đối với việc đề bạt trọng dụng Phạm Hồng Vũ đều có căn cứ lý luận. Nói cách khác, lãnh đạo cấp trên có thể có lý do ngoại lệ với Phạm Hồng Vũ.
Anh không phục?
Không phục, vậy thì anh hãy tự lộ mặt trước mặt thủ trưởng tối cao đi?
- Ừ!
Vưu Lợi Dân gật đầu.
- Tôi ra ngoài gặp bạn bè một chút, cậu thông báo cho đồng chí văn phòng, không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi.
Ý tứ là Vưu Lợi Dân muốn đi một mình, ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng không cần đi. Hơn nữa bữa tối cũng dùng bên ngoài, có thể thấy được vị bằng hữu kia rất quan trọng, cũng là rất bí mật. Nhất định là một nhân vật khó lường.
Vưu Lợi Dân sau khi đến tỉnh Thanh Sơn nhậm chức, liền có tin đồn rằng, Chủ tịch tỉnh Vưu và con cháu của một vị đại nhân vật nào đó có giao tình. Ngụ ý nói là, Vưu Lợi Dân có bối cảnh hậu thuận rất cao, thuộc loại đối tượng bồi dưỡng hậu bị.
Lời đồn này Phạm Hồng Vũ cũng có nghe, có vẻ lời đồn sẽ có vài phần đạo lý. Bởi vì Phạm Hồng Vũ biết rất rõ, ở thế giới kia, Vưu Lợi Dân đã leo lên vị trí lãnh đạo rất cao.
Nhưng mà lúc này, Phạm Hồng Vũ tuyệt không lung tung phỏng đoán. Đây là tối kỵ.
Vưu Lợi Dân không nói cho hắn biết, tuyệt đối là có lý do của ông.
- Vâng ạ!
Phạm Hồng Vũ lại cúi đầu lần nữa, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.