Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 520: Dao sắc chặt đay rối




Trung tâm thành phố Tề Hà phi thường náo nhiệt.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tề Hà vốn nằm trong khu vực nội thành phồn hoa nhất. Bởi vì mấy trăm công nhân viên chức lẫn gia quyến của nông trường Triều Dương đến, cổng tòa nhà Thành ủy vốn rất trật tự nay trở nên người ta tấp nập. Đơn giản nhìn ra một chút, đám người xem náo nhiệt ít nhất cũng có đến hai ba ngàn người.
Cổng tòa nhà Thành ủy, thật ra có một khối đất trống, bị các loại xe nông nghiệp và máy kéo làm thành một vòng. Xe nông nghiệp và máy kéo thân xe đều dính đầy bùn đất.
Trong đó đứng trên một chiếc xe nông nghiệp có một gã thanh niên nhìn qua chừng ba mươi tuổi đang múa may cánh tay, dõng dạc "diễn thuyết". Mặt khác còn có một số người đang được một đám dân thành phố vây quanh thuật lại cái gì đó, cảm xúc kích động.
Quần chúng vây xem bên trong thỉnh thoảng vang lên từng trận vỗ tay nhiệt liệt, còn có người lớn tiếng kêu "hay", dường như vì gã thanh niên đang diễn thuyết mà trợ uy.
Người nhàm chán e sợ cho thiên hạ bất loạn.
Đoàn xe lãnh đạo Tỉnh ủy chỉ có thể xa xa dừng lại, thật sự là không qua được. Nhưng khi rất nhiều cảnh sát có võ trang đầy đủ và chiến sĩ hộ vệ một đám cán bộ bộ dáng trung niên đi tới, đám người vây xem liền nổi lên một trận rối loạn.
Vừa thấy trận thế này liền hiểu được, người tới nhất định là đại quan.
Phạm Hồng Vũ đi theo bên cạnh Vưu Lợi Dân, bỗng nhiên mày hơi nhăn lại.
Hắn không ngờ trong đám người nhìn thấy được bóng dáng người ngoại quốc, hơn nữa không chỉ một người.
Tề Hà vốn là thành phố du lịch nổi tiếng của tỉnh Thanh Sơn, có khu du lịch được cả thế giới biết đến. Từ sau khi cải cách mở ra, người ngoại quốc đến quốc gia ta du lịch dần dần hình thành sự tăng vọt. Rất nhiều người ngoại quốc bắt đầu đến tìm hiểu quốc gia phương đông có nền văn hóa cổ xưa.
Nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy nhìn thấy du khách ngoại quốc, hương vị liền không đúng.
Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, giai đoạn hiện tại, rất nhiều du khách ngoại quốc đến quốc gia chúng ta du lịch, kỳ thật đều là phóng viên tin tức, không ít người đều là mang mục đích du lịch và phỏng vấn tới. Vì lẩn tránh phương diện thẩm tra có liên quan, đa số phóng viên tin tức sẽ lấy thân phận du khách bình thường mà nhập cảnh. Trong đó thậm chí còn có công ty quốc tế lớn cắt cử gián điệp buôn bán.
Vàng thau lẫn lộn, không phải trường hợp cá biệt.
- Chủ tịch tỉnh, có không ít du khách ngoại quốc.
Phạm Hồng Vũ bất động thanh sắc thấp giọng nhắc nhở Vưu Lợi Dân một câu.
Vưu Lợi Dân hướng tới phương hướng hắn nhắc nhở nhìn qua, hai mắt hơi nhíu lại, khẽ gật đầu một cái, không có hé răng, chỉ có điều liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, hơi tán thưởng.
Phạm Hồng Vũ quan sát rất tinh tế tỉ mỉ, đầu óc xoay chuyển cũng phi thường cực nhanh.
Từ lúc lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy đến, thế cục hỗn loạn rốt cục cũng giảm bớt. Vinh Khải Cao tự mình làm tổng chỉ huy hiện trường, hướng công nhân viên chức nông trường bày tỏ thân phận của mình, lại giới thiệu thân phận đám người Vưu Lợi Dân và Đoàn Thần Hân.
Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, Phó bí thư tỉnh ủy không có chỗ nào mà không phải là uy danh hiển hách, rốt cuộc trấn trụ công nhân viên chức nông trường dẫn đầu gây rối. Bọn họ rất nhanh dựa theo yêu cầu của Vinh Khải Cao, đề cử ra đại diện tiến hành đàm phán với lãnh đạo Tỉnh ủy.
Cảnh sát và chiến sĩ có vũ trang ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tề Hà bắt đầu phân phát xuống hiện trường quần chúng vây xem.
Khôi phục trật tự, việc thứ nhất cần giải quyết chính là xua tan đám quần chúng không rõ chân tướng tụ tập xem náo nhiệt.
Lần này, hành động rất thuận lợi.
Công nhân viên chức nông trường đều an tĩnh lại, không hề "cổ động". Quần chúng vây xem rất nhanh đã được giải tán. Một số người dân thành phố thích xem náo nhiệt còn ở phía xa băn khoăn không chịu rời khỏi, cuối cùng cũng bị cảnh sát mời đi.
Tòa nhà Thành ủy lập tức trở nên rất thanh tịnh, cảnh sát giao thông xem xét đến trung tâm thành phố, khơi thông dòng xe cộ bị chặn lại, trật tự dần dần được khôi phục.
Vinh Khải Cao dao sắc chặt đay rối, chỉ cần công nhân viên chức nông trường nói ra yêu cầu không tính là thái quá thì cũng đánh nhịp đáp ứng. Kỳ thật công nhân viên chức nông trường cũng không có quá nhiều yêu cầu cụ thể, chỉ là đến tòa nhà Thành ủy để giải phóng "oán hận chất chứa" nhiều năm mà thôi.
"Ân oán tình cừu" kéo dài đến ba mươi năm, mâu thuẫn xung đột bao năm qua, đa số thời điểm đều là công nhân viên chức nông trường chịu thiệt. Nguyên nhân là từ nhiều phương diện. Thập niên sáu mươi, nông trường Triều Dương khi đó mới thành lập, chỉ có mấy trăm người, hoàn toàn không bằng số lượng quần chúng xung quanh. Toàn bộ khu Thập Nguyên huyện Vân Hồ có hơn tám mươi ngàn nhân khẩu. Trong lúc lấp hồ tạo điền, quần chúng khu Thập Nguyên chính là chủ lực. Nhưng khi đất được làm ra lại cùng bọn họ không có quan hệ gì, trong lòng tự nhiên khó chịu, đối với tất cả công nhân viên chức nông trường Triều Dương đều không có hảo cảm gì. Một khi phát sinh xung đột, đều không cần như thế nào "động viên", chỉ cần đạt được tin tức, nhóm xã viên liền khiêng lên cái cuốc, đòn gánh thậm chí cái lao, đều lao tới hỗ trợ.
Công nhân viên chức nông trường quả thật không địch lại, tự nhiên chịu thiệt thật nhiều.
Hơn nữa thân phận công nhân viên chức nông trường và quần chúng nông dân bình thường dù sao cũng bất đồng, là đơn vị sở quản. Khi cùng với quần chúng nông dân phát sinh xung đột, không dám thật sự đánh đập tàn nhẫn. Bằng không, nặng thì ngồi tù, nhẹ thì tổ chức xử phạt, cũng không tốt. Đối với quần chúng nông dân xung quanh mà nói, cũng chỉ có ngồi tù chứ không có tổ chức xử phạt.
Nói cách khác, công nhân viên chức nông trường tư tưởng gánh nặng so với quần chúng nông dân phải nặng hơn nhiều.
Chịu thiệt là hợp tình hợp lý rồi.
Công nhân viên chức nông trường hơn nữa là cậy vào chính quyền địa phương chủ trì công đạo cho bọn họ, nhưng thường lại không thể được như ý nguyện. Huyện Vân Hồ bên kia nhất định là giữ gìn quần chúng khu Thập Nguyên. Dù sao bọn họ mới là "người một nhà". Nếu thiên vị nông trường Triều Dương, sau này công tác tại khu Thập Nguyên sẽ không thể khai triển. Khu Thập Nguyên là khu lớn, nông nghiệp và ngư nghiệp sản xuất quy mô, ở huyện Vân Hồ cầm cờ đi trước. Một xử lý không triệt để, chỉ sợ quần chúng khu Thập Nguyên càng thêm lửa giận bùng cháy mạnh, không thể khống chế.
Mấy ngày hôm trước xảy ra sự kiện dùng binh khí đánh nhau, nông trường có ba người bị thương rất nặng, hiện tại cũng còn ở bệnh viện, nhưng huyện Vân Hồ vẫn chậm chạp không có một câu trả lời nào. Công nhân viên chức nông trường rốt cục không thể nhịn được nữa, oán hận tích lũy nhiều năm mãnh liệt bạo phát ra, đã đem tòa nhà Thành ủy vây quanh, thế nào cũng phải có được một câu trả lời.
Ngoài ra, nông trường mấy năm nay hiệu quả và lợi ích kinh tế liên tục thua lỗ, rất nhiều công nhân viên chức tiền lương phúc lợi không thể trả đúng hạn, tiêu chuẩn cuộc sống liên tục giảm xuống, cũng là một trong những nguyên nhân bùng nổ ngọn núi lửa lần này.
Khi vừa mới bao vây tòa nhà Thành ủy, công nhân viên chức nông trường "một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm", cảm xúc hết sức kích động, mồm năm miệng mười, đề xuất yêu cầu đủ loại, rất nhiều điều có chút không thể tưởng tượng, hoàn toàn không có khả năng thực hiện. Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa không dám đáp ứng, chỉ có điều cấp quần chúng làm công tác tư tưởng, tự nhiên hiệu quả quá mức bé nhỏ. Trải qua một phen làm ầm ĩ, công nhân viên chức nông trường cũng dần dần tỉnh táo lại, đề xuất yêu cầu hợp lý hơn.
Hơn nữa Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh và đại lãnh đạo tự mình đuổi tới cũng khiến công nhân viên chức nông trường áp lực lớn lao.
Đây là đại nhân vật nhân vật.
Tự nhiên, cũng có chút cảm động.
Trong thời gian ngắn như vậy, Tỉnh ủy một phen liền từ Hồng Châu chạy tới, có thể thấy được đối với vấn đề này rất coi trọng, vẫn chưa thờ ơ đối với "tình cảnh gian" của bọn họ.
Trải qua một phen "đàm phán", đến giờ cơm chiều, tất cả công nhân viên chức nông trường cuối cùng từ tòa nhà Thành ủy rút lui đi, khởi động xe nông nghiệp và máy kéo, dưới sự chỉ dẫn của cán bộ cơ quan và cảnh sát Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đi tới nhà khách Thành ủy và khách sạn Nhân dân cách đó không xa dùng cơm.
Lần này, nông trường Triều Dương đến đây không sai biệt lắm có sáu trăm người, trong đó có không ít người già và trẻ nhỏ. Nhà khách Thành ủy và khách sạn Nhân dân chỉ sợ không thể đồng thời cất chứa nhiều người như vậy đến ăn cơm. Tuy nhiên điều này không quan hệ, cán bộ thành phố Tề Hà tự nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp.
Chỉ cần mọi người không gây rối nữa, một bữa cơm cho vài trăm người khẳng định không khó.
Đại diện công nhân viên chức đáp ứng Bí thư Tỉnh ủy sau khi ăn cơm xong sẽ trở về nông trường cùng lãnh đạo xử lý mấy vấn đề này. Nhưng đại diện công nhân viên chức cũng để lại cái đuôi, nói với Vinh Khải Cao, nếu mấy vấn đề này không thể đúng lúc xử lý, bọn họ còn có thể náo loạn lần nữa. Khả năng tiếp theo, cũng không phải là vài trăm người mà ít nhất cũng là mấy ngàn người.
Ở tỉnh không thể giải quyết, bọn họ sẽ đến thủ đô cáo trạng.
Vinh Khải Cao mỉm cười nói bọn họ cứ yên tâm, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nhất định sẽ xử lý thích đáng.
Khi tất cả xe nông nghiệp và máy kéo toàn bộ rời khỏi tầm mắt của mình, Vinh Khải Cao nụ cười lập tức thu lại, sắc mặt trở nên đen kịt, trong mắt lóng lánh ngọn lửa tức giận.
Từ lúc đảm nhiệm Tỉnh ủy, mười mấy năm qua, Vinh Khải Cao rất ít khi đụng tới loại tình huống cần ông ta tự mình thượng tuyến.
Đàm Khải Hoa bọn người kia, quả thực khốn khiếp!
Làm ăn cái gì không biết?
Đàm Khải Hoa dò xét sắc mặt Vinh Khải Cao, nảy sinh lá gan tiến lên, hạ giọng nói:
- Bí thư Vinh, thời gian không còn sớm, có phải hay không trước ăn một bữa cơm...?
- Ăn cơm cái gì? Họp!
Vinh Khải Cao hung hăng trừng mắt một cái, đốm lửa văng khắp nơi, lập tức chắp hai tay sau lưng, hướng tòa nhà Thành ủy đi đến.
Đàm Khải Hoa vẻ mặt cầu xin, nhìn về phía Vưu Lợi Dân, tràn đầy buồn bã.
Viên Lưu Ngạn thì ông không dám cầu xin. Từ lúc Trịnh Mỹ Đường đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy Tề Hà, Đàm Khải Hoa trong lòng liền hiểu được, chính mình không có khả năng đạt được sự ủng hộ đích thật của Viên Lưu Ngạn. Nhìn qua, Trịnh Mỹ Đường là hướng về phía vị trí Chủ tịch thành phố của Quách Thanh Hoa mà đến. Nhưng sau khi Trịnh Mỹ Đường lên làm Chủ tịch thành phố thì lại như thế nào? Đến lúc đó, Đàm Khải Hoa ông liền biến thành chướng ngại vật của Trịnh Mỹ Đường, Trịnh Mỹ Đường tất dục "trừ chi cho thống khoái".
Vừa rồi, Trịnh Mỹ Đường đã bày ra thủ đoạn, hận không thể khiến Đàm Khải Hoa ông lập tức cút ra khỏi Tề Hà!
Đàm Khải Hoa trong lòng oán hận!
Chỉ có điều lúc này, tất nhiên không phải là thời điểm tìm Trịnh Mỹ Đường tính sổ.
Vưu Lợi Dân làm người chính trực, có lẽ ở thời khắc mấu chốt, sẽ kéo Đàm Khải Hoa ông một phen.
Nhìn Đàm Khải Hoa chật vật, Vưu Lợi Dân khe khẽ thở dài, đến bên cạnh Vinh Khải Cao, hạ giọng nói:
- Bí thư Vinh, tôi thấy vẫn là ăn cơm trước đi, cơm nước xong thì họp. Chuyện này, sợ là cần một chút thời gian để thảo luận.
Mọi người cùng Bí thư Vinh bị đói thật cũng không tính cái gì, mấu chốt sợ Vinh Khải Cao chính mình không trụ nổi. Dù sao trong số mọi người ở đây, Vinh Khải Cao là nhiều tuổi nhất, vừa rồi lại cùng công nhân viên chức đàm phán hết hai giờ, rất khổ cực.
Xử lý sự kiện quần chúng quy mô lớn như vậy, rất phí công cố sức, không phải công tác bình thường có thể sánh bằng.
Thân là người hợp tác với Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân phải có nghĩa vụ chú ý sức khỏe của Vinh Khải Cao.
Vưu Lợi Dân tự mình mở miệng khuyên bảo, Vinh Khải Cao cũng không tiện cố chấp, mặt đen không lên tiếng, một lát sau mới gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.