Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 539: Tạm giam




Lục Cửu hướng Cát Đại Tráng tức giận, Phạm Hồng Vũ cứ như vậy mà ở bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, không lên tiếng.
Hắn tin tưởng Lục Cửu không chỉ làm là cho hắn xem. Nếu hắn và Lục Cửu đổi chỗ cho nhau, đối với Cát Đại Tráng cũng hận thấu xương. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Cát Đại Tráng và Lục Cửu không có quan hệ đặc biệt. Tuy nhiên, hai người địa vị kém nhau quá xa, nói như vậy, Cát Đại Tráng tuy không phải là người của Bí thư Huyện ủy, nhưng cũng sẽ có quan hệ nhất định. Phỏng chừng cũng là quanh co lòng vòng đây.
Thấy Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh, Lục Cửu trong lòng âm thầm kinh hãi.
Ngay từ đầu, khi biết được Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ làm Chủ tịch huyện, Lục Cửu trong lòng cảm thấy giật mình, nhưng cũng có chút vui mừng nho nhỏ. Y sợ nhất là Vinh Khải Cao phái đến một Chủ tịch huyện lão luyện thành thục. Nếu không thì Trịnh Mỹ Đường ở thành phố đưa ra một người, nhét vào một thân tín của Trịnh hệ thì cũng không dễ chơi.
Phạm Hồng Vũ mặc dù là thư ký của Chủ tịch tỉnh, nhưng chung quy cũng còn quá trẻ. Trong suy nghĩ của Lục Cửu, người còn trẻ như vậy thì khá dễ dàng lừa gạt. Nghe nói Phạm Hồng Vũ tính tình nóng nảy, thích kích động, vậy thì càng tốt hơn. Nếu ở đơn vị bình thường, có Phạm Hồng Vũ làm đồng nghiệp thì đương nhiên sẽ làm đau đầu người khác. Nhưng làm cán bộ lãnh đạo thì hoàn toàn khác nhau.
Phạm Hồng Vũ chính là đến bổ sung kinh nghiệm lý lịch.
Chưa đến hai mươi bốn tuổi, đã là Chủ tịch huyện, quả thật chưa bao giờ nghe thấy. Người này vận khí thật sự quá tốt.
Lại còn có một cha vợ quyền thế, thật sự là hoành tráng.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ không lung tung gây sức ép, có thể tuân thủ nghiêm ngặt quy củ trong quan trường, Lục Cửu cũng không ngại cùng hắn hợp tác, đối với tất cả mọi người đều có lợi. Nếu Phạm Hồng Vũ nhất định phải gây sức ép thì Lục Cửu cũng không sợ. Ba mươi lăm tuổi trở thành Chủ tịch huyện, ba mươi tám tuổi lên làm Bí thư huyện ủy, Lục Cửu trong quan trường cũng là nhân vật lợi hại.
Hiện tại xem ra, phỏng đoán ban đầu của mình về Phạm Hồng Vũ có chút sai lầm. Ít nhất người này khí độ trầm ổn, không phải cán bộ bình thường nào cũng có được.
Phải cẩn thận một chút.
Sau khi phê bình Cát Đại Tráng, Lục Cửu hướng Cố Vân Phong và cán bộ khác của khu trấn nổ súng một cách không khách khí.
Cố Vân Phogn không ngừng gật đầu, bộ dạng phục tùng, tùy ý cho Bí thư huyện ủy dạy bảo, nhưng trong lòng âm thầm thở phào một cái.
Lục Cửu trước mặt mọi người nghiêm túc phê bình, đối với Cố Vân Phong mà nói thì ít nhất, trong lòng Lục Cửu, y vẫn là người một nhà. Nếu như giống Cát Đại Tráng, châm chọc khiêu khích, vậy thì không xong đến cực điểm rồi.
Lúc này một chiếc xe cảnh sát hiệu Nissan lóe đèn cảnh sát, chạy vào đại viện, phịch một tiếng, đậu lại bên cạnh xe Lục Cửu. Một người cảnh sát cao lớn, tóc hoa râm từ trên xe cảnh sát nhảy xuống, bước nhanh lên lầu hai.
Lục Cửu im miệng lại, không lên tiếng răn dạy nữa, hai tay chắp ra đằng sau, lạnh nhạt nhìn đầu bậc thang.
Ngay sau đó, gã cảnh sát trung niên kia liền xuất hiện tại hành lang, đến bên cạnh Lục Cửu, hai chân chụm lại, nghiêm hướng Lục Cửu cúi chào.
- Xin chào Bí thư Lục!
- Trưởng phòng Lý đến rồi à?
Lục Cửu thản nhiên gật đầu.
Không hỏi cũng biết, vị này chính là Trưởng phòng công an huyện Lý Văn Hàn. Khu Thập Nguyên xảy ra đại sự như vậy, đồn công an nhất định sẽ hướng Lý Văn Hàn báo cáo.
Chủ tịch huyện mới nhậm chức ở thị trấn Thập Nguyên gặp nạn, thiếu chút nữa là bị lưu manh giết rồi. Lý Văn Hàn lúc này sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm quần áo.
Đối với Lý Văn Hàn, thái độ của Lục Cửu có sự bất đồng, lập tức liền giới thiệu với Phạm Hồng Vũ.
Lý Văn Hàn lại đứng nghiêm chào, quy củ nói:
- Xin chào Chủ tịch huyện Phạm!
- Trưởng phòng Lý, xin chào!
Phạm Hồng Vũ mặt mỉm cười, chủ động hướng Lý Văn Hàn đưa tay ra.
Tình huống của Lý Văn Hàn hắn cũng có hiểu biết. Giai đoạn hiện tại, phòng công an huyện Vân Hồ chưa thăng cấp, Lý Văn Hàn cũng không có đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện hoặc Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Dựa theo văn kiện có liên quan đến trung ương, ba năm trước đây, viện Kiểm sát huyện Vân Hồ và nhân vật số một tòa án đều là cấp cục Phó.
Nhưng cấp bậc chỉ là cấp bậc, không có ảnh hưởng đến thực quyền.
Lý Văn Hàn bên trong các lãnh đạo huyện ủy, có thể được coi là một nhân vật có phân lượng rất nặng.
- Chủ tịch huyện Phạm, rất xin lỗi, đều tại tôi công tác không đúng chỗ. Trị an thị trấn Thập Nguyên không tốt, khiến Chủ tịch huyện Phạm bị sợ hãi. Thật có lỗi, thật có lỗi, tôi xin hướng Chủ tịch huyện Phạm làm khắc sâu kiểm điểm.
Lý Văn Hàn vội vàng nắm tay Phạm Hồng Vũ, liên tiếp nói, giọng điệu rất thành khẩn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Trưởng phòng Lý không cần phải khách khí.
Chỉ một câu như vậy, không còn nói gì thêm, có thể thấy được, Phạm Hồng Vũ đối với công tác trị an của thị trấn Thập Nguyên thật sự không hài lòng.
Lý Văn Hàn cũng cảm thấy xấu hổ.
Ông ta năm nay đã năm mươi tuổi, có thể được xem là một Trưởng phòng công an tư cách lão. Những Trưởng phòng Công an huyện xung quanh, hai năm qua đều được thăng chức, đa số là kiêm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, nếu không thì cũng là dấu mốc cấp cục Phó. Thậm chí còn có một vị tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ, đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy công an kiêm Trưởng phòng công an. Duy chỉ có một mình Lý Văn Hàn ông, đã năm mươi tuổi mà còn dậm chân tại chỗ. Lại nói tiếp, đều là do nông trường Triều Dương cứ đánh nhau với quần chúng khu Thập Nguyên quanh năm suốt tháng chẳng chịu yên. Ở thành phố đối với cái này cũng có thành kiến. Năm ngoái, ở huyện cũng đem tài liệu của ông báo lên, hy vọng có thể giống như những người đồng nghiệp khác, có thể tiến vào bộ máy chính quyền, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện kiêm Trưởng phòng công an huyện. Kết quả bị thành phố trả về, không đồng ý.
Trị an khu Vân Hồ kém như vậy, Lý Văn Hàn dựa vào cái gì mà tiến vào bộ máy chính quyền?
Không đem ông ta triệt tiêu là may phước cho ông ta rồi.
Năm nay, loại tài liệu như vậy không cần báo lên.
Công nhân viên chức nông trường Triều Dương bao vây tòa nhà Thành ủy, chẳng những kinh động đến tỉnh mà còn đến trung ương. Ngay cả một tờ báo nước Mỹ cũng nhắc đến. Nếu lại tiếp tục đưa tài liệu Lý Văn Hàn lên, không phải là tìm mắng sao?
Ai biết được trong lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy.
Quả thực buồn cười!
Lục Cửu nói:
- Trưởng phòng Lý, chuyện ngày hôm nay nhất định phải nghiêm túc xử lý, quyết không thể hàm hồ, hiểu chưa?
- Vâng, Bí thư Lục cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý. Xin Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm.
Lý Văn Hàn vội đáp, rồi liếc mắt nhìn Cát Đại Tráng.
Thấy Trưởng phòng Lý nhìn sang, Cát Đại Tráng tinh thần đánh bộp, đứng thẳng người, mặt xanh mét:
- Trưởng….Trưởng phòng….
- Cát Đại Tráng, cậu thật là khốn kiếp!
Đối với Cát Đại Tráng, Lý Văn Hàn cũng không khách khí, trừng mắt, hét lớn.
- Đúng, đúng, Trưởng phòng, tôi khốn kiếp, tôi khốn kiếp, tôi xin kiểm điểm…
Cát Đại Tráng nói năng lộn xộn, ánh mắt nhìn Lý Văn Hàn, cõi lòng buồn bã.
Lý Văn Hàn chút cũng không động lòng, vung tay lên, quát:
- Người đâu, mau mang Cát Đại Tráng đi, tạm giam.
- Vâng!
Hai gã cảnh sát đi theo Lý Văn Hàn vốn đứng đằng xa, sau khi nghe được mệnh lệnh của Trưởng phòng, vội vàng đáp ứng, bước nhanh lên phía trước, một trái một phải kẹp lấy Cát Đại Tráng.
Tạm giam là xử phạt theo kỷ luật quân đội, kỳ thật chính là một sự cướp đoạt tự do cá nhân. Đương nhiên, kỳ hạn tạm giam cũng không quá dài, bình thường chỉ là ba ngày, dài nhất cũng không hơn bảy ngày, thậm chí có người một ngày đã được thả ra. Tạm giam quyền định đoạt hoàn toàn ở lãnh đạo chủ chốt.
Đối với tình huống của Cát Đại Tráng, thật sự không thích hợp tạm giam. Nghiêm chỉnh mà nói, hôm nay bọn du côn là em trai của y, Cát Đại Tráng xuất hiện sau, trình tự không có gì sai lầm. Xui xẻo là ở chỗ, em trai của y lại muốn đối phó với Chủ tịch huyện.
Lúc này chọc phải tổ ong vò vẽ.
Nhưng Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì. Hắn không muốn can thiệp vào công tác nội bộ của phòng công an.
- Trưởng phòng, tôi…tôi…
Cát Đại Tráng chấn động, sắc mặt như tro tàn, run rẩy kêu lên.
Lý Văn Hàn hung hăng, trừng mắt nhìn y.
Cát Đại Tráng, đầu óc cậu chứa nước à? Không biết là tôi đang nghĩ biện pháp cứu cậu sao? Nhìn bộ dạng gấu chó của cậu, cậu cho là Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm chào đón câu à? Ở chỗ này chướng mắt, chi bằng biến mất. Trước tiên tạm giam cậu hai ngày, khiến Phạm Hồng Vũ bớt giận, sau đó sẽ nghĩ cách. Hiện giờ Phạm Hồng Vũ đang nổi nóng, lại ngay trước mặt mọi người, cầu tình là không tốt.
Cát Đại Tráng đoán chừng là bị hồ đồ rồi, tạm thời làm sao nhận ra được nỗi khổ tâm của Lý Văn Hàn.
- Trưởng phòng, tôi sai rồi, mong thượng cấp cho tôi cơ hội sửa sai.
Cát Đại Tráng cầu xin.
Lý Văn Hàn tức giận vung tay lên:
- Cậu im miệng cho tôi, mau mang đi, lập tức tạm giam.
Hai gã cảnh sát không dám chần chừ, đỡ lấy Cát Đại Tráng đi xuống lầu. Mắt thấy Cát Đại Tráng còn muốn cầu xin, một gã cảnh sát không kìm nổi ghé vào lỗ tai y nói:
- Đồn trưởng Cát, đừng kêu nữa, anh hiện tại càng kêu thì tình huống càng không xong. Trưởng phòng Lý sẽ nghĩ biện pháp.
Cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Hai gã cảnh sát này thật ra có thể lĩnh hội được ý đồ thực của Lý Văn Hàn.
Cát Đại Tráng như tỉnh mộng, nhất thời im miệng lại, thân hình cũng không còn run nữa.
Đúng vậy, Phạm Hồng Vũ cho dù là Chủ tịch huyện, nhưng cũng là mới tới. Lý Văn Hàn là địa đầu xà, Phạm Hồng Vũ muốn ở huyện Vân Hồ thuận lợi triển khai công việc, thì cũng nên nể mặt phái thực lực địa phương một chút.
Nghĩ như vậy, Cát Đại Tráng đầu óc loạn lên, cuối cùng cũng thanh tỉnh vài phần.
Áp Cát Đại Tráng đi, Lý Văn Hàn lại hướng Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khom người:
- Xin Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm túc xử lý chuyện hôm nay.
- Ừ, lời của đồng chí thì tôi còn tin được. Anh là đồng chí lão thành, nhất quán kiên trì nguyên tắc. Tốt lắm!
Lục Cửu gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút.
Lời nói này, chẳng khác nào nói cho Phạm Hồng Vũ nghe. Lý Văn Hàn người này, tôi vẫn tương đối coi trọng, Chủ tịch huyện Phạm trong lòng hãy cân nhắc.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Lục Cửu trên mặt tươi cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, chúng ta vào trong phòng ngồi, nói chuyện với nhau rồi cùng về huyện.
Mọi người lại vây quanh hai vị lãnh đạo bước vào phòng hội nghị.
- A, cậu là Đỗ Song Ngư?
Ngay sau đó lại xuất hiện tay đổi. Ánh mắt của Lý Văn Hàn lập tức dừng lại trên người Đỗ Song Ngư và vợ, cảm thấy kinh ngạc.
- Vâng, Trưởng phòng Lý, tôi chính là Đỗ Song Ngư.
Vừa rồi những gì phát sinh, vợ chồng Đỗ Song Ngư đều nhìn thấy.
- Ừ, được rồi.
Lý Văn Hàn gật đầu, trong mắt hiện lên một chút âm u lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.