Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 62: Dám Nổ Súng




Cọt kẹt một tiếng, chiếc xe jeep quả nhiên dừng lại bên cạnh Phạm Hồng Vũ, bụi bay mù mịt.
- Tiểu Phạm, chuyện gì thế?
Trịnh Phong Khuông cũng không nghĩ ở chỗ này lại gặp phải Phạm Hồng Vũ, không hề phòng bị mà thò đầu từ vị trí lái phụ ra, rất không kiên nhẫn hỏi han.
Phạm Hồng Vũ ánh mắt vung mạnh, liền nhìn ra phía sau chiếc xe, thấy có bốn người. Ba người đàn ông khỏe mạnh, cường tráng, gắt gao ép chặt Đông Vũ, giơ tay bịt kín miệng cô, một tiếng cũng không thể phát ra.
Đông Vũ ánh mắt mở to, lộ ra sự hoảng sợ, phẫn nộ và tuyệt vọng.
Phạm Hồng Vũ chỉ có điều liếc qua, lập tức thu ánh mắt trở về, cười bước đến gần, nói với Trịnh Phong Khuông:
- Trịnh ca, tôi muốn tìm anh bàn chút việc nhỏ. Muốn mượn anh một thứ.
- Có gì vậy? Nói mau.
Trịnh Phong Khuông càng thêm không kiên nhẫn được nữa. Tuy nhiên, do bữa tiệc hôm trước dư âm còn lại nên cố gắng kềm chế.
- Mượn đầu của anh dùng một chút.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, trên mặt lộ ra thần sắc châm chọc.
- Cái gì? Ai cha….
Trịnh Phong Khuông chưa kịp hồi phục lại tinh thần thì Phạm Hồng Vũ đã như sấm sét rút xích sắt sau lưng ra, đập xuống đầu Trịnh Phong Khuông, dùng hết khí lực cả người đập xuống.
Trong nháy mắt, Trịnh Phong Khuông không có bất cứ một con đường chống đỡ, chỉ có thể rụt đầu vào trong xe jeep.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì lại rất nhanh. Thở một cái thì đoản thiết côn đã đập xuống đầu của Trịnh Phong Khuông, trượt xuống bờ vai, lập tức nghe được tiếng xương vỡ vụn.
Xích sắt nặng tới ba bốn cân, đập xuống như thế, xương bả vai của Trịnh Phong Khuông liền vỡ ngay.
Phạm Hồng Vũ một gậy đập xuống, lập tức giơ tay kéo cánh cửa xe jeep, chộp lấy ngực Trịnh Phong Khuông, dùng sức kéo một cái. Thân hình hơn một trăm cân của Trịnh Phong Khuông bị lôi ra ngoài. Tay phải giơ lên cao, nâng côn đạp xuống đầu Trịnh Phong Khuông. Đầu của gã như quả dưa hấu, máu đen đỏ thẫm phun ra.
Trịnh Phong Khuông lập tức nằm liệt trên mặt đất, cả người co giật.
Cảnh tượng nảy sinh, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Những người trong xe phục hồi lại tinh thần. Trịnh Phong Khuông đã nằm im dưới đất. Đầu và mặt đầy máu, không có nửa điểm tiếng động.
Phạm Hồng Vũ trải qua vô số chiến trận, bắt người không biết bao nhiêu, nên khi xuống tay nghĩa bất dung tình, gọn gàng vô cùng.
- Khốn kiếp, mày làm gì thế? Mày điên rồi.
Ngồi ở đằng sau, Hoàng Liên Sinh kêu to lên, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.
Hoàng Liên Sinh vóc dáng cao lớn, tráng kiện, lực lưỡng.
Chỉ có điều, ai cũng không ngờ tới Phạm Hồng Vũ lại ra tay với Trịnh Phong Khuông. Khi Hoàng Liên Sinh tỉnh thần lại thì Trịnh Phong Khuông đã như cọng bún.
Căn cứ vào hồ sơ vụ án ghi lại, tham dự vào cuộc ẩu đả Bảo Hưng, Hoàng Liên Sinh là phần tử hàng đầu. Sau này cũng giống như Trịnh Phong Khuông, đều bị tóm gọn giết chết. Nhưng giờ phút này, Hoàng Liên Sinh tự nhiên còn chưa biết tính mạng của gã kỳ thật đã đi đến cuối lịch trình. Nếu lịch sử dựa theo quỹ tích như trước, sau hai tháng nữa, gã cũng sẽ bị trói chặt đưa ra pháp trường xử bắn.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên từ hai mươi năm sau trở về, ngăn cản chiếc xe jeep của Trịnh Phong Khuông. Lịch sử đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Nhưng sự biến hóa này, đối với Hoàng Liên Sinh mà nói, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Hoàng Liên Sinh từ chỗ ngồi đằng sau xe nhảy xuống, còn chưa kịp làm ra động tác gì, một bóng đen nhàn rỗi liền xuất hiện trước mặt y. Hạ Ngôn giơ cao xích sắt, đem hết sức lực trong người, đập xuống đầu y.
Hoàng Liên Sinh cảm thấy kinh hãi, trong tình thế cấp bạch, cánh tay phải giơ lên. Lập tức một tiếng kêu thảm, Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa nghe được thanh âm vỡ vụn.
Hoàng Liên Sinh cánh tay này xong rồi.
Phạm Hồng Vũ không chút để ý tới, lập tức ngồi xuống bên cạnh Trịnh Phong Khuông, giơ tay sờ soạng bên hông của y.
Hồ sơ vụ án ghi lại rất minh bạch. Vụ án phát sinh ngày hôm đó, Trịnh Phong Khuông có dùng súng.
Cảnh sát trị an và cảnh sát hình sự là khác nhau, vốn không phải lúc nào cũng mang theo súng. Chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ thì mới có thể mang súng. Khi chấp hành xong nhiệm vụ thì phải đúng lúc giao lại. Nhưng năm 87, quản lý súng ống trong hệ thống cơ quan công an vốn cũng không được nghiêm khắc. Vũ Dương lại là một huyện nhỏ. Hơn nữa thân phận của Trịnh Phong Khuông lại đặc biệt, thì lại càng không có ai có ý kiến việc y làm trái quy định súng ống này.
Trên thực tế, Trịnh Phong Khuông mấy năm nay, gần như là súng bất ly thân.
Phạm Hồng Vũ khẽ vươn tay, liền mò được bao súng bên hông Trịnh Phong Khuông, lập tức cởi bỏ bao súng, rút khẩu súng lục 64 ra.
Loại súng này, Phạm Hồng Vũ dùng đến mười năm nên rất quen thuộc.
Bên kia mái hiên, Hoàng Liên Sinh cực kỳ dũng mãnh. Tay phải bị gãy, mềm nhũn buông xuống bên người, nhưng tay trái vẫn giơ lên đánh với Hạ Ngôn, miếng phát ra những tiếng gào thét. Vẻ mặt hung bạo, hai mắt đỏ ngầu, bay lên một cước, đá Hạ Ngôn lảo đảo vài bước, té xuống mặt đất.
Hoàng Liên Sinh rống to lên, bước nhanh đến phía trước, nâng bàn chân mang chiếc giày da to hướng Hạ Ngôn đạp xuống.
Hạ Ngôn cũng là thanh niên khỏe mạnh, cường tráng. Vóc dáng tuy không tráng kiện như Hoàng Liên Sinh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, cũng không phải nói giỡn. Thời khắc mấu chốt có thể tạo ra tác dụng không thể tưởng tượng được.
Mắt thấy chân to của Hoàng Liên Sinh đá xuống dưới, Hạ Ngôn không nói hai lời, vung xích sắt quét ngang qua.
Rắc một tiếng, Hoàng Liên Sinh rú lên thảm thiết. Xương ống chân lúc này cũng bị gãy, rốt cuộc đứng không vững, ngã xấp xuống thật mạnh. Răng cửa bị rơi mất hai cái, miệng đầy máu tươi.
Hoãn lại một chút, lái xe và một gã khác ngồi đằng sau vội vàng nhảy xuống, đều cầm trong tay một thanh mã tấu chói lọi, hướng Hạ Ngôn bổ nhào qua.
- Đứng lại, ai động vào ta bắn chết.
Phạm Hồng Vũ hô to một tiếng. Họng súng đen ngòm trực chỉ hướng về phía trước. Ngón tay cái đang để ở chốt an toàn của cây súng.
- Điên rồ, thách mày nổ súng đấy.
Hai người này đều là những tên hung hãn, chẳng sợ ai. Lái xe hướng về Phạm Hồng Vũ, hét lớn một tiếng, mã tấu chém tới.
Y cũng là người của phòng công an, bình thường còn không ai dọa được y chứ đừng nói Phạm Hồng Vũ chỉ là một nhóc con hai mươi tuổi chưa ráo máu đầu.
Chê cười, tiểu tử mày dám nổ súng sao?
Mày biết nghịch súng à?
Đoàng!
Lái xe rống xong, đang chuẩn bị xông về phía trước, vừa mới nâng chân phải, súng liền vang lên.
Lái xe kêu lên đau đớn, bị trúng đạn vào đùi, ngã quỳ xuống, dao găm ném ra thật xa.
- Còn dám động, một phát súng giết chết mày. Đồ súc sinh!
Phạm Hồng Vũ cười lạnh, quát.
Còn một gã đang cầm mã tấu, sắc mặt lập tức trắng bệch, không kìm lòng lui về sau hai bước, ánh mắt hoảng sợ.
Tiểu tử súc sinh này thực dám nổ súng.
Hơn nữa nhìn lại, cây súng trong tay hắn sử dụng rất thuần thục.
Phạm cảnh quan vốn được xưng là Xạ Thủ Thần.
- Con mẹ nó, Trịnh Phong Khuông, đứng lên ch bố, đừng giả bộ chết.
Quát to xong, Phạm Hồng Vũ lập tức hướng Trịnh Phong Khuông đang nằm tê liệt dưới đất đạp một cước, phẫn nộ quát.
Trịnh Phong Khuông lại một tiếng rên rỉ đau đớn, từ từ tỉnh dậy.
Lần này, Phạm nhị ca đúng là oan uổng Trịnh cảnh quan rồi. Trịnh cảnh quan thật không phải giả chết. Hai cú đập vừa rồi của Phạm Hồng Vũ không phải nhẹ, khiến cho Trịnh Phong Khuông hôn mê bất tỉnh.
Phạm Hồng Vũ cúi người đi xuống, nắm mái tóc đầy máu của Trịnh Phong Khuông kéo lên. Trịnh Phong Khuông kêu lên thảm thiết, dụng cả tay chân thuận thế đứng lên. Phạm Hồng Vũ cong cánh tay trái, bóp chặt cổ Trịnh Phong Khuông, tay phải giơ súng, chĩa thẳng vào huyệt thái dương của y.
- Mày, xuống xe.
Phạm Hồng Vũ hướng người cuối cùng ngồi trong xe jeep đang chặn Đông Vũ quát. Nói xong, súng trực chỉ phía trước.
Gã thanh niên kia sắc mặt tái nhợt. Đối mặt với họng súng đen ngòm, cả người run lên, liên tục gật đầu, bước nhanh xuống xe, đứng ở một nơi không biết làm gì.
Biến hóa thật sự kinh người.
Lưỡng sát thần từ đâu mà xuất hiện?
Toàn bộ cả đám đều trở nên si ngốc. Đã đánh Phong ca rồi lại còn dám nổ súng.
- Tiểu Phạm, cậu….cậu đang làm gì thế? Tôi cũng đâu đắc tội với cậu?
Giờ phút này, Trịnh Phong Khuông mới giật mình định thần, thở hổn hển, hừ hừ nói.
Trịnh Phong Khuông đúng là không hiểu ra làm sao.
Trước đó, bọn họ không phải là mới uống rượu sao? Chủ ý muốn chiếm Triệu Ca của mình đã thành công đâu, sao Phạm Hồng Vũ lại liều chết như vậy?
Trịnh Phong Khuông cũng coi như là cảnh sát thâm niên. Trong thể chế cũng lăn lộn quá nhiều năm. Tư thế này, không hề nghi ngờ là Phạm Hồng Vũ đang liều mạng với gã. Chẳng lẽ hắn không biết, việc này hôm nay đã không thể cứu vãn sao? Chỉ cần Trịnh Phong Khuông gã được tự do, thì đó chính là ngày giỗ của Phạm Hồng Vũ. Mà Phạm Hồng Vũ nếu thật sự giết chết gã thì cũng chỉ còn một con đường chết.
- Rất xin lỗi, Phong ca, anh gây ra đại họa, tôi hôm nay là tới cứu anh đấy.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, trêu tức nói.
Trịnh Phong Khuông càng thêm như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì)
Đây là tới cứu tôi sao?
Nếu tới giết tôi, chẳng phải đã sớm đánh tôi bể đầu rồi sao?
Sớm nghe nói con trai thứ hai của Phạm gia rất ngang ngược, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.
- Đông Vũ, mau xuống xe!
Trịnh Phong Khuông không hề nói lời vô nghĩa với Trịnh Phong Khuông, hướng về chiếc xe jeep hét lớn một tiếng.
Kỳ thật không cần Phạm Hồng Vũ quát to thì Đông Vũ cũng đã giãy dụa nhảy xuống xe rồi.
Về phần Phạm Hồng Vũ làm sao biết được tên của cô thì lúc này đang là lúc loạn, ai có thể nghiên cứu kỹ chứ?
- Anh….anh là ai?
Đông Vũ nhìn Phạm Hồng Vũ, thở hổn hển, vẫn chưa hoàn hồn. Y phục trên người Đông Vũ có vài chỗ bị xé rách, tuy nhiên cũng không làm giảm đi sự diễm lệ của cô.
Thảm án này, cô vốn chính là một trong những ngòi nổ.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cô không cần quan tâm tôi là ai? Tôi tới cứu cô đấy. Bảo Hưng ở đâu, chúng ta đi tìm anh ấy?
Đông Vũ được cứu, như vậy sự việc đã được giải quyết phân nửa, phải ngay lập tức đi cứu Bảo Hưng. Nếu không thì việc này khó có thể kết thúc. Chỉ có đem Bảo Hưng cứu ra, thì mạo hiểm này của Phạm Hồng Vũ mới có giá trị.
Nếu không, cướp đoạt súng của cảnh sát, nổ súng đả thương người, cái nào cũng là trọng tội.
Kiếp trước, Phạm Hồng Vũ buồn bực thất bại, chung quy cũng còn là một gã cảnh sát, sống sót không thành vấn đề. Lần này trở lại, nếu vô ý làm không tốt thì có thể vào tù mà ngồi.
Nhưng việc đã tới nước này, chỉ có tiến chứ không có lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.