Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 875: Ảnh gia đình (tiếp theo)




- Tiểu Khiết, Chủ tịch tỉnh Cao có khỏe không?
Phạm Vệ Quốc hỏi thăm Cao Khiết về thông gia.
Cao Khiết vội đáp:
- Rất khỏe ba à, cách đây không lâu con có đến Hải Tây, ba con sức khỏe khá tốt.
Quản Lệ Mai ngắt lời nói:
- Nghe nói bên kia Hải Tây có bão cát khá lớn, không biết bà thông gia có quen hay không.
Tỉnh Thanh Sơn là nơi thuộc khí hậu nhiệt đới gió mùa, bốn mùa rõ ràng, lượng mưa dồi dào, khí hậu ẩm ướt. Còn ở Thủ đô thì vốn là một khí hậu gió mùa điển hình lục địa ấm áp ôn đới bán ẩm ướt, mùa xuân thì ít, mùa đông rét lạnh và khô. Quản Lệ Mai ở Ngạn Hoa sinh sống hơn năm mươi năm, đột ngột chuyển đến thủ đô thật sự có chút không quen, lần đầu tiên ở thủ đô trong mùa đông, đã chảy máu mũi trong thời gian dài.
Mà bên kia Hải Tây là cao nguyên khí hậu lục địa, thời tiết giá lạnh, Cao Hưng Hán cùng Cao phu nhân đã quen sống khí hậu ấm áp ở Thanh Sơn nên Quản Lệ Mai thực sự lo lắng cho bà thông gia, Cao Mụ Mụ được sinh ra trong gia đình khá giả nên sợ không quen với những khổ sở như vậy.
Cao Khiết nói:
- Dạ tốt má à, bên kia tuy mùa đông rất lạnh nhưng có hệ thống sưởi ấm, mẹ của con cũng không muốn đi ra ngoài nên suốt ngày chủ ở trong nhà, đồ dùng thì thỉnh thoảng các đồng chí trong cơ quan đưa đến, miễn cưỡng cũng có thể vượt qua được.
Quản Lệ Mai lắc đầu liên tục nói:
- Tiểu Khiết à, chỉ nghe con nói thế thôi, nhưng má có thể cảm nhận được ở trong nhà cũng không phải là tốt.... Má thấy nếu có cơ hội nên về lại thì tốt hơn.
Quản Lệ Mai thì thích ra ngoài dạo, sau khi đến thủ đô thói quen này cũng không hề thay đổi, Khâu Tĩnh không phải là "đối tượng" dạo phố tốt, bình thường Khâu Tĩnh như những ông bà già, hiện tại cô ở thủ đô làm công tác nghiên cứu xã hội, tính tình không màng danh lợi, không thích đi nhiều. Có đôi khi vì hiếu đạo mới cùng bà đi dạo, nhưng cũng khá kiệm lời. Chuyện này cũng không thể trách cô được, kinh nghiệm đi dạo phố của cô thật sự không nhiều lắm, còn chuyện mua hàng trả giá thì còn tệ hơn, bình thường cô được Quản Lệ Mai chỉ dạy nhiều.
Cũng may, Quản Lệ Mai là người may mắn nên kết giao với nhiều người nhà của cơ quan cán bộ, không lo không có người đi cùng.
Cao Khiết cười nói:
- Mẹ à, con cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện này thuộc quyết định cấp trên, mình không tự quyết định được.
- Cũng phải...
Quản Lệ Mai liền gật đầu tán thành.
Thân làm Chủ tịch tỉnh, sao có thể nói điều là điều được?
Phạm Vệ Quốc lại hỏi đến chuyện công việc:
- Hồng Vũ, cơn lũ vừa qua thành phố Tề Hà có tổn thất nhiều không?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Những tổn thất bình thường thì không thể tránh khỏi, vì mưa quá lớn, rất nhiều cây nông nghiệp đều không thể cứu vãn được, lồng nuôi cá cũng bị ảnh hưởng. Nhìn chung mà nói, kết quả như thế là quá tốt rồi, đê không bị vỡ, tổn thất cũng không quá lớn.
Bỗng nhiên Phạm Hồng Học nói:
- Hồng Vũ, nghe nói cậu trước mặt thủ tướng Hồng cam đoan lập công, cam đoan thành phố Tề Hà không bị vỡ đê hả?
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược:
- Anh nghe ai nói?
Phạm Hồng Học nói chi tiết:
- Tiểu Tĩnh nói, cô ấy nói chuyện cũng Khâu bá bá qua điện thoại, Khâu bá bá có nhắc đến cậu, nói cậu có lá gan không nhỏ, dám cam đoan như vậy.
Mặc dù Khâu Minh Sơn là cha vợ của Phạm Hồng Học, nhưng Phạm Hồng Học đã gọi là "bá bá" quen rồi, nhiều năm không thể nào sửa được, Khâu Minh Sơn cũng không chú ý đến cách xưng hô của con rể, huống chi ông ta cùng Phạm Vệ Quốc là bạn bè lâu năm, con rể gọi ông ta là bá bá thì cũng là chuyện đương nhiên.
Quản Lệ Mai mở hai mắt to nhìn con trai, giật mình nói:
- Đâu phải cưới hỏi gì mà hứa chứ, Hồng Vũ, con dám nói như vậy với Thủ tướng sao?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, con chỉ ăn ngay nói thật thôi, không phải đã vượt qua được lũ lụt này sao?
Bí thư Phạm không nói không, đã nói phòng thủ kiên cố thì tức phải phòng thủ kiên cố.
Quản Lệ Mai nói:
- Dù con có nắm chắc thì cũng không thể khiêm tốn hơn sao? Ngộ nhỡ có bất trắc gì thì sao.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Dù có bất trắc gì thì cũng nói lên được công tác chúng ta làm không đúng chỗ, ai làm không đúng thì mất chức, đó cũng là điều nên làm.
Cao Khiết liếc mắt nhìn hắn nói:
- Anh thiệt là.... Luôn kiêu ngạo tự mãn như vậy.
Phạm Hồng Vũ liên tục xua tay nói:
- Tiểu Khiết, em cũng chỉ nói đúng phân nửa thôi, kiêu ngạo thì có, chứ tự mãn thì không hẳn à.
- Kiêu ngạo cũng không được, nhất là trước mặt Thủ tướng Hồng cùng Bí thư Khâu.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Đó là do em không nhận thức được đúng Thủ tướng Hồng cùng Bí thư Khâu, nếu không kiêu ngạo chính là xem thường họ.
Cao Khiết còn định nói thêm, Phạm Hồng Học ngắt lời nói:
- Chỉ cần nói sự thật, như Khâu bá bá thường nói ấy, đối với bản thân mình không tin tưởng thì ông không thích, ông còn nói người không thể thiếu ngạo khí nhưng không thể ngông nghênh.
Cao Khiết chỉ biết lắc đầu.
Hai anh em nhà này ai cũng tài trí hơn người, tuy nhìn bên ngoài biểu hiện hoàn toàn khác nhau, nhưng trong suy nghĩ thì đều giống nhau ở chỗ kiêu ngạo. Không biết một người khiêm tốn như Phạm Vệ Quốc, sao lại có thể dạy ra những đứa con như vậy.
- Nên khiêm tốn thời điểm cần khiêm tốn, Thủ tướng Hồng cùng Bí thư Khâu là lãnh đạo, dù sao cũng nên thế.
Phạm Vệ Quốc vẫn dặn dò một câu, ông ta biết năng lực của con trai mình, nên không quá lo lắng, bản tính khiêm tốn cẩn thận chính là truyền thống của đất nước, khuyên con cũng là nhắc nhở cần thiết.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
- Em Xảo Xảo sao còn chưa dậy? Mẹ à, mau cho con nhìn em, con gọi em dậy..
Ngồi ở bên nghe mọi người nói chuyện, Khả Khả thật sự không còn kiên nhẫn, nhao nhao nói. Chính vì muốn mua cho em Xảo Xảo món đồ chơi mà tên tiểu từ này đã khoáy động tiệm bách hóa ở Tề Hà hơn nửa giờ đồng hò, từ ngàn dặm xa xôi đưa đến thủ đo cho em hắn, mà em bé lại ngủ hoài không chịu dậy, cũng khó trách gã ta không kiềm chế được.
Cao Khiết vội vàng nói:
- Khả Khả, em bé đang ngủ, không thể gọi em dậy được, nếu không em sẽ khóc đó.
Khả Khả kiên trì nói:
- Con không gọi em, con chỉ nhìn em thôi, con cam đoan sẽ không véo mặt em nữa.
Nhìn bộ dạng hắn đặc biệt nghiêm trọng.
Quản Lệ Mai vô cùng mến nên nói:
- Được, được, để nội dẫn Khả Khả nhìn em nha.
Cao Khiết mở rương hành lý, lất một con búp bê được làm khá tinh tế, vô cùng đáng yêu, hơn nữa lại được kết nối bằng điện, chỉ cần bấm công tắc ánh mắt nó sẽ chớp chớp, còn có thể nói: "xin chào, ta là Cát Mỹ, chúng ta làm bạn đi". Hiện giờ món đồ chơi này ở cửa hàng đồ chơi được các em bé khá chuộng.
Lập tức Khả Khả nhận con búp bê từ mẹ, một tay nắm lấy tay bà đi vào phòng ngủ em bé.
Cao Khiết cũng đi vào.
Phạm Hồng Vũ nhìn Phạm Hồng Học nói:
- Anh, anh tiến hành thực hiện hình thức cổ phần hóa Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân thế nào rồi?
Từ nhiều năm trước, Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân cũng đã lần đầu tiên cải tạo cổ phần hóa, chỉ có điều chỉ mới thô sơ. Xí nghiệp cũng không ngừng phát triển lớn mạnh, hơn nữa Trung ương cũng gửi công văn đi, yêu cầu "tách ra", Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân chính thứ lần thứ hai cải tạo cổ phần hóa, đã được đưa vào chương trình nghị sự. Phạm Hồng Vũ cũng nhắc nhở anh trai, cần phải thực hiện trọng tâm chuyện này. Quyền sở hữu phải thực hiện rõ ràng, so sánh làm thế nào thì tốt để lâu đến lúc đó càng khó hơn.
- Chính thảo luận về vấn đề này, các thành phố và khu vực cũng rất quan tâm. Thực hiện theo lời khuyên của em, cổ phiếu nhà nước được xác định khoảng 45% cổ phần tư nhân của 55 phần trăm và chúng ta có thể một lần nữa tài trợ, cán bộ kỹ thuật nòng cốt quản lý sớm nhất và công nghệ cổ phiếu điều hành, 10 phần trăm....
Phạm Hồng Học chỉ nói đơn giản qua.
- Công nghệ cổ phiếu? Vậy con chiếm bao nhiêu cổ phần?
Phạm Vệ Quốc hỏi với vẻ mặt khá chú ý.
- Con là Chủ tịch kiêm giám đốc kỹ thuật nên có thể tính cổ phiếu công nghệ kép, tạm thời khoảng 3 phần trăm, với cải cách cổ phần đầu tiên con cũng chiếm được khoảng năm phần trăm nữa.
- Năm phần trăm? Hiện tại toàn bộ tổng tài sản Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân ước chừng bao nhiêu?
Phạm Vệ Quốc càng thêm chú ý, hắn chính là Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, đối với Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân hiểu khá nhiều.
Phạm Hồng Học đáp:
- Tổng tài sản tính được thì không dưới năm tỷ ba nghìn bảy trăm vạn.
Phạm Vệ Quốc tính toán có chút kinh ngạc nói:
- Nhiều như vậy sao? Ba nhớ ba năm trước khi ba rời Ngạn Hoa đi, tổng tài sản không đến môt triệu, như thế nào mà ba năm đã tăng lên gấp sáu lần thế?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, đây được coi là một chậm, nếu không nộp lợi nhuận lên trên quá nhiều, và bây giờ tổng tài sản của công ty tính đột phá mười tỷ. Công ty một khi mở rộng quy mô không, thì tốc độ tăng trưởng có chút chậm lại một chút, chỉ cần chiến lược tiếp thị đúng đắn thì nó sẽ khong phát triển chậm mà con số đếm càng ngày càng nhiều hơn, tổng tài sản càng thêm kinh người.
Nghe con trai nói như vậy Phạm Vệ Quốc cũng hiểu được, bất quá ông ta quan tâm không phải chuyện này, lập tức nhíu mi hỏi:
- Năm triệu, năm phần trăm cổ phần công ty chính là hơn hai ngàn vạn, đấy chính là tài sản riêng của Phạm Hồng Học, nhưng từ đầu Chủ tịch tỉnh là công ty tập thể.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Ba, hơn hai ngàn vạn cũng không có gì, con nghĩ nếu lúc trước con biến Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân thành công ty tư nhân thì hiện tại hơn năm tỷ kia chính là của anh con cả.
Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân lúc đầu chỉ đầu tư năm mươi triệu, Phạm Hồng Vũ tự kiếm được hoàn toàn không thành vấn đề hơn nữa Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đã nộp lên trên nhiều lợi nhuận như vậy, nhưng con số tài sản hiện tại cũng làm người ta kinh ngạc
Từ kết quả lợi nhuận thu được kia, trấn Ngạn Hoa cùng trấn Lâm Phong thật sự có tiện nghi lớn.
- Nói thì nói như vậy chứ hiện tại Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân chính là công ty nhà nước, theo phương án các con biến Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân thành công ty cổ phần tư nhân, chuyện này thích hợp sao? Có phù hợp với chính sách tương quan cũng như pháp luật của quốc gia? Hồng Học, Hồng Vũ, càn phải có nguyên tắc rõ ràng, chúng ta tuyệt không chiếm lấy của nhà nước làm của chúng ta.
Nhìn vẻ mặt của Phạm Vệ Quốc trở nên vô cùng nghiêm túc.
Phạm Vệ Quốc biết bản lĩnh của con mình, cũng biết bảy tám năm trước nó có tiền, thật sự muốn tự bỏ tiền thành lập công ty, quả thật đủ khiến nó phát triển, nhưng đó là một vấn đề khác. Nếu Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân là doanh nghiệp nhà nước thì nhất định hiểu được điều này.
Không được chiếm tài sản nhà nước là nguyên nhân, nhưng lo lắng sợ con mình phạm phải sai lầm nhiều hơn.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.