Quyến Luyến Vợ Trước Xinh Đẹp

Chương 1.3:




Tạ Mỹ Tiệp nắm chặt cánh tay Lê Bách Thuần, giống như phía sau có quỷ đuổi theo, nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của cô, thuận đường lật chiếc bảng dưới bảng tên thành “Xin đừng quấy rầy.”
“Được rồi, hôm nay anh tới tìm em có chuyện gì?” Đem cô đẩy vào cửa phòng, sau đó lưng chống trên cánh cửa, thở dốc một hơi thật dài.
“Em thiếu anh một lời giải thích.” Thấy cô có vẻ căng thẳng, Lê Bách Thuần nhẹ nhõm giống như đang xem kịch vui, đôi mắt đen quan sát phòng làm việc của cô, thân thể dựa vào bàn làm việc của cô nói.
Hoàn cảnh coi như lịch sự, tao nhã, nhẹ nhàng, khoan khoái; giống như quá khứ, cách bày biện. sắp xếp đồ đạt đều có hơi thở cô.
Cô sợ run lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên đề phòng. “Em nợ anh lời giải thích gì?”
“Cần anh nhắc nhở em sao? Đương nhiên là có liên quan đến hôn nhân của chúng ta.” Tầm mắt của anh trở lại trên mặt cô, nhìn gương mặt trang điểm nhẹ nhàng cô, xinh đẹp hơn trước khi ly hôn rất nhiều.
Tóc ngắn theo hình tượng OL(*) ngày nay vừa khỏe khoắn vừa trưởng thành, đôi mắt to và sáng như nước, mũi xinh xắn bên dưới là đôi môi đỏ mọng mê người.
(*Ol: Viết tắt của từ: “office lady” nghĩa là những cô gái làm ở văn phòng)
Thật không công bằng, những năm gần đây anh ăn không ngon, ngủ không yên, cô lại giống như không có việc gì, thậm chí còn rực rỡ động lòng người hơn quá khứ, thật sự là rất không công bằng!
“Năm năm trước đã giải quyết mọi chuyện rồi, sao còn phải nhắc tới?” Môi của cô không tự chủ mà run một cái.
“Thật sự đã giải quyết sao?” Anh đi tới trước mặt cô, nhìn kỹ lưỡng cô từ đầu đến đuôi, âm thanh tuy nhẹ nhưng lộ ra một tia nguy hiểm không thể bỏ qua. “Tại sao chưa bao giờ em nói với anh, Từ Tĩnh Phương tới tìm em nói chuyện?”
Hai mắt Tạ Mỹ Tiệp trợn to, không đường lui cô gần như nghĩ tìm một cái động chiu xuống đất, để cho mình biến mất trước mặt anh.
“Nhé, nhé, nhé… cái đó đúng…” Tạ Mỹ Tiệp kinh ngạc đến không biết nên đáp lại như thế nào, vừa lên tiếng, lại cà lăm gay gắt.
“Là cái gì?” Anh khẽ nheo mắt lại, cong ngón trỏ lên nhẹ nhàng sờ gò má mềm mại của cô, không buông tha bất kỳ một đường cong nhỏ nào trên gương mặt cô.
“Đây chẳng qua là nguyên nhân gây ra, sự thật chính là những gì năm đó em đã nói với anh.” Cô cắn cắn môi dưới, không chịu thừa nhận mình là bởi vì điều kiện mà Từ Tĩnh Phương đề xuất nên mới ly hôn với anh.
Chỉ là, bây giờ nói ra những thứ này có hữu dụng đâu? Anh đã kết hôn với Từ Tĩnh Phương, không làm được còn có đời sau, cô không có đạo lý nào vào lúc này đi lật bàn, cái này không có một chút nào giúp đỡ cho thực tế cả, còn có thểphá hư ngôi nhà mới của anh.
Huống chi, năm đó cô đã có thể lặng lẽ rời đi, hiện tại dĩ nhiên cũng có thể.
Chỉ cần cô khuông thừa nhận điều gì cả, anh cũng sẽ không đi truy tìm chân tướng năm đó, tự nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng đến hạnh phúc hôn nhân giữa anh và Từ Tĩnh Phương, vì vậy cô lựa chọn im lặng, đem sự thật đặt ở đáy lòng.
“Khi đó em nói thế nào? Hả?” Anh giả bộ không thể nhớ được, nghĩ đến những lời nói đả thương người của cô lúc ấy, sau đó làm như bừng tỉnh nhớ ra. “Cái đó đúng, em nói là chúng ta không hợp tính cách, nói anh kiếm tiền quá ít, không mua được nhà, không có tiền để nuôi con đúng không?”
Tạ Mỹ Tiệp nhắm hai mắt lại, không muốn trả lời.
“Em biết không? Hiện tại anh đã là ông chủ của một công ty in ấn rồi, cũng là Tổng giám đốc ở công ty cũ, mặc dù không coi là giàu có, nhưng cũng không có trở ngại, như vậy em còn có thể cảm thấy anh không xứng với em nữa không?” Anh nâng khóe miệng xấu xa lên, cố gắng để cho mình giả bộ hư, nhưng chua xót trong mắt tiết lộ anh nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Chúc mừng anh…” Cô tánh khỏi ánh mắt anh, đã vì anh mà cảm thấy vui vẻ, lại vì mình mà cảm thấy có chút uất ức, cho nên không thấy tình cảm chân thật trong mắt anh.
Đây không phải kết quả mà ban đầu cô hi vọng anh lấy được khi rời khỏi anh sao? Vậy bây giờ khổ sở vì cái gì? Tạ Mỹ Tiệp ngu hết biết, mày nên vui cho anh ấy mới đúng, nên vui vẻ chứ!
“Điều em muốn nói cũng chỉ có những lời này sao?” Ngực anh co rút đau đớn, không nghe được lời mà mình tự nghĩ, nên ngực buồn bực khó chịu.
“Vâng.” Cô gật đầu, cảm giác chóp mũi chua xót.
Anh đã là chồng của Từ Tĩnh Phương, coi như trong lòng cô có suy nghĩ phức tạp hơn nữa thì có lợi ích gì? Dù sao đó cũng là lựa chọn của cô, căn bản không trách được người khác.
Reng!
Đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc của cô vang lên, cô vội vàng vòng qua anh, vọt tới trước bàn làm việc nhận điện thoại.
“Lâm tiên sinh? Xin chào, ừ, thật xin lỗi, buổi tối hôm nay tôi đã có hẹn rồi.” Trên mặt cô lập tức hiện ra nụ cười, dùng giọng nói dịu dàng trò chuyện với người bên kia điện thoại.
Mắt Lê Bách Thuần lạnh lùng nhìn cô và người đàn ông khác trò chuyện, dạ dày lật khuấy không thoải mái.
Vốn tưởng rằng trải qua nhiều năm như vậy, tình cảm mình đối với côđã phai nhạt, nhưng không ngờ chỉ cần thấy cô nói chuyện điện thoại với người đàn ông khác, anh lập tức có bộ dáng buồn bực, khó chịu không hiểu được.
Nhiều năm như vậy mà cô vẫn có lực ảnh hưởng lớn đối với anh thế? Nếu như không phải cô tự cho rằng mình thông minh, hai người bọn họ cũng sẽ không rơi vào nông nỗi chia tay hôm nay, thật là càng nghĩ càng cảm thấy tức giận cho cuộc đời!
“Vậy trước tiên cứ như vậy, được, bái bai…” Tạ Mỹ Tiệp thật vất vả mới kết thúc trò chuyện, mới buông điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên lần nữa, tay của cô còn chưa kịp buông ống nghe ra, ngay lập tức vội vàng bắt máy. “À, Hà tiên sinh… hẹn chủ nhật sao? Tôi xem lại lịch làm việc một chút nhé…”
Đáng chết! Lịch hẹn với đàn ông của cô đã nhiều đến phải ghi danh lại từ trước luôn sao? Một luồng khí nóng xông lên ót Lê Bách Thuần, trước mặt bỗng tối sầm lại, tại thời điểm mất đi ý thức, anh đã đoạt lấy điện thoại trên tay cô, cúp máy.
“…. Anh làm gì? Làm sao lại cầm điện thoại của em?” Tạ Mỹ Tiệp sững sờ, không biết được anh làm sao lại trở nên dã man như vậy?
“Nói chuyện với anh quan trọng, hay là nói chuyện với người đàn ông kia quan trọng?” Anh đột nhiên nổi tính tình đũa giỡn, so đo của một đứa bé.
“Đương nhiên là nói chuyện với người đàn ông trong điện thoại tương đối quan trọng!” Tạ Mỹ Tiệp tức giận cố tình gây sự với anh, anh có biết là anh gây náo loạn như vậy, sẽ làm rối công tác của cô không.
“Em!” Giọng nói Lê Bách Thuần có phần yếu thế hơn chút đều bị cô âm thầm quan sát hết, tức giận xin ra trong đáy lòng, anh nghiêng mắt nhìn cây bút trên bàn, không chút nghĩ ngợi cầm lên, gạch một đường lớn lên lịch làm việc của cô.
“Bắt đầu từ bây giờ, anh bao toàn bộ thời gian làm việc của em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.