Quyến Luyến Vợ Trước Xinh Đẹp

Chương 5.4:




“Có cái gì mà xấu hổ? Vợ chồng chúng ta ở chung một chỗ, còn có cái gì không thể nói, không thể làm?” Anh để cô nằm ở trên vai mình, cùng mười ngón tay cô đan vào nhau. “Cho dù chúng ta hiện tại muốn xây tòa thành ở trên cát, chơi trò chơi xây nhà, cũng không ai có quyền nói gì.”
“Cũng đúng...” Nói như vậy cũng không sai, cuộc sống của họ, quản người khác nói chuyện gì? Cô rất nhanh đón nhận lập luận của anh.
“Nói đúng mà thôi!”
Anh giương môi cười một tiếng, thích cô đồng ý ý kiến của mình, điều đó chứng tỏ khoảng cách giữa họ lại gần thêm chút. “Vợ, chúng ta khi nào thì làm lại một lần hôn lễ nữa?”
Sự việc cũng đã như vậy, vì để tránh cho lại có sự việc phòng cà phê phát sinh, anh vẫn là nhanh một chút đem cô “nhốt lại” mới an toàn.
“A?”
Tổ chức hôn lễ? Anh có cầu hôn sao? Cô có nói sẽ gả chưa? Người này không khỏi cũng suy nghĩ nhiều quá đi! “Làm chi muốn tổ chức hôn lễ?”
Lê Bách Thuần vừa nghe, mặt liền tối đen.
“Chúng ta thật khó khăn mới quay lại với nhau, vì sao không tổ chức?” Đáng chết! Cô không phải ăn xong cũng không chịu nhận đi chứ? Anh cũng không phải là bao lợi ích, dùng xong lập tức ném!
Huống chi, anh cũng đều bị cô hung hăng “tàn phá” rồi, cho là “dùng” xong không hài lòng, trả một chút “phí thủ tục” cũng là chuyện đương nhiên a.
Nhưng mà, như đã nói qua, cô phải rất hài lòng mới đúng a! Dù sao cả đêm qua, tiếng rên rỉ của cô cũng không có dừng lại.
Ách, đây hẳn là tiếng kêu vui sướng đi? Trừng mắt nhìn bộ dáng vô tội của cô, anh bỗng nhiên không xác định lắm ngồi dậy.
“Hiện tại rất nhiều nam nữ cũng đều không kết hôn a! Cũng ở chung một chỗ như thường?” Cô cong miệng, rất không hài lòng về lời nói của anh.
Trải qua mấy năm có kinh nghiệm, cô không cho là kết hôn là kết quả duy nhất của chuyện yêu đương, hơn nữa một đêm làm tình liền muốn đem cô về nhà? Nào có chuyện dễ như vậy?
Mấy ngày trước đây, cảm động không ngừng, nhưng cô vẫn không có cả nhận rõ ràng được anh đang theo đuổi mình.
Mặc dù mình không phải là cô gái mới lớn, nhưng phụ nữ bất kể ở độ tuổi nào đều có quyền lợi hưởng thụ tình yêu, một đoạn hôn nhân trước có thể nói nguyên nhân là do gia đình tạo nên, hiện tai cô đã thành thục hơn, tư tưởng không câu nê nữa, không muốn lại dẫm lên vết xe đổ, chỉ muốn vì mình điên cuồng một lần.
“Vậy em em em... Em coi anh là cái gì? Người yêu? Hay là người tình trong bóng tối?” Nghe được cô nói như vậy, Lê Bách Thuần lắp bắp lên tiếng.
“Người yêu? Người tình trong bóng tối?” Cô giật mình, sửng sốt một chút, ý cười tràn đầy đôi mắt. “Cảm giác cũng không tồi nha! Hai loại em đều còn rất ưa thích đây!”
“Em.... Em thay đổi!”
Lê Bách Thuần dùng sức nhắm mắt lại, nghĩ dựa vào cái này để bình phục lại nội tâm đang bị kích động. “Lời nói tùy tiện như vậy em cũng nói được a? Em lúc trước đơn thuần, ngây thơ đã đi đâu rồi?”
“Em tùy tiện?”
Cô không thể tin mà trừng mắt nhìn anh, nhìn anh đem mình nói thành dạng gì rồi, quả thật nghe không vô, cô căm tức mà dùng đầu ngón tay nhéo vào vai anh. “Là chính anh đem em bắt tới nhà anh, hơn nữa chưa nói mấy câu đã đem em như vậy lại như vậy, vậy đây ai mới là người tùy tiện chứ?!”
“Hít...” Lê Bách Thuần bị đau mà co rúm lại, lập tức đưa tay chiếm lấy tay cô. “Rất đau a!”
“Nói nhảm! Không đau em nhéo anh làm gì?”
Trong mắt cô phun ra ngọn lửa tức giận, thoạt nhìn.... Có phần xinh đẹp rung động lòng người.
“Được, đó là lí do mà em không muốn gả cho anh đi?”
“Anh cầu hôn rồi sao? Không cầu hôn em không gả?”
Tức chết người đi được! Đây là một người đầu gỗ a!
“Vậy anh hiện tại liền cầu hôn em.” Biết sai có thể sửa, tốt hơn là không làm gì hết, anh cầu hôn bổ sung cũng có thể đi?
“Không còn kịp rồi! Một chút thành ý đều không có.” Cô ảo não cầm lấy cái gối K hắn.
“Chết tiệt, em điên rồi sao?” Anh dùng cánh tay ngăn cản công kích của cô, nhưng vẫn bị cái gối đánh trúng mấy lần.
Cô gái này... quả thực được tiện nghi mà còn ương bướng, bắt anh cho ăn còn đánh anh, thật là....thật là.... Đáng chết mê người a!
“Anh không đòi kết hôn, em cũng sẽ không đánh.” Cô nói ra điều kiện.
“Được được, không kết hôn không kết hôn!” Tạm thời không kết hôn, trong lòng anh tăng thêm một phần ngoại lệ, nhưng còn không đến mức nói rõ ràng ra. “Em muốn như thế nào thì như thế đấy, này cũng có thể rồi chứ?”
“Đây cũng không sai biệt lắm.” Cô khẽ hừ một tiếng, để xuống gối đầu, lật người chuẩn bị xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.